[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau

Chương 7: Đánh nhau giải cứu




Ngủ thẳng một giấc rồi tự nhiên thức dậy, lúc Đường Tường Hi tỉnh lại thì trong nhà chỉ còn một mình hắn, hôm nay đến phiên Ôn ba ba đưa con gái đến trường.

Rửa mặt đánh răng, làm vệ sinh cá nhân xong, Đường Tường Hi huýt sáo với tâm trạng rất tốt rồi đi tới phòng bếp, hà hà, hôm nay có món lạp xưởng hắn thích ăn nhất.

“Đinh linh”

Mới vừa ăn xong bữa sáng, chuông điện thoại chợt reo lên, hắn lau miệng rồi nhận cuộc gọi “A lô? Ôn Đế đánh nhau ở trường học?! Thắng hay thua? Không biết á? Được được, tôi đến ngay.”

Tức tốc chạy tới trường học, hắn hướng thẳng lên văn phòng giáo viên, tầm mắt lướt qua Ôn ba ba đã đến từ trước, chạy đến bên cạnh con gái cưng, ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai bé rồi nói, “Ôn Đế, Ôn Đế, đánh thắng hay thua?”

Đường Ôn Đế nhìn daddy, lại chuyển tầm mắt nhìn vị giáo viên chủ nhiệm đứng đối diện, nói đến cũng khéo, cô giáo mới của bé lại chính là cái cô váy thủng ngày hôm qua.

Quay đầu lại theo tầm mắt của con gái, Đường Tường Hi ngạc nhiên đứng dậy, chẳng phải ngày hôm qua vừa gặp cô ta ở siêu thị sao.

“Xe bị đụng!” Giáo viên chủ nhiệm mới của Đường Ôn Đế cũng trợn mắt nhìn.

“Kính chiếu hậu!” Đường Tường Hi bật lại theo phản xạ.

Ánh mắt Ôn Chấn Hoa chợt loé lên, bước đến bên cạnh Đường Tường Hi, nói “Anh cũng biết cô ấy à?”

“Cậu cũng biết cô ta?! Đường Tường Hi nhíu mày chỉ vào cô gái đứng đối diện.

“Hôm qua chúng tôi gặp nhau ở siêu thị, cô ấy nói mình là giáo viên chủ nhiệm lớp Ôn Đế.” Ôn Chấn Hoa thản nhiên giải thích.

“Chủ nhiệm lớp Ôn Đế? Chẳng phải chủ nhiệm lớp Ôn Đế họ Trương sao?” Đường Tường Hi nhìn cô gái từ trên xuống dưới, mày lại càng nhăn hơn.

“Cô giáo Trương xin nghỉ đẻ, tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của Ôn Đế, tôi tên là Phương Tĩnh Trúc.” Cuối cùng Phương Tĩnh Trúc cũng tìm được cơ hội chen ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Đường Tường Hi và Ôn Chấn Hoa liếc nhau, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Hai vị đều là cha của Ôn Đế?” Phương Tĩnh Trúc hỏi, cô vừa mới biết Ôn Chấn Hoa, đang muốn hỏi vì sao Ôn Đế họ Đường, mà cái tên chết tiệt kia còn cướp mất hộp chocolate của cô lúc ở đại siêu thị.

“Cô giáo Trương chưa nói cho cô biết sao?” Ôn Chấn Hoa gật đầu.

“Tôi chỉ mới nhận được thông báo tạm thời đến trường học thôi.” Phương Tĩnh Trúc giải thích, sau đó chợt ‘A’ một tiếng, mới kịp phản ứng, “Vậy các anh là?”

“Không phải!”  “Đúng vậy!”

Ôn Chấn Hoa kinh ngạc liếc mắt, chẳng phải trước kia Đường Tường Hi rất phản cảm khi người khác cho là như thế sao.

“Khụ, kiểm tra thử tố chất cô giáo này một chút.” Đường Tường Hi vội ho lên một tiếng, ghé sát thì thầm bên tai Ôn Chấn Hoa.

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mẫn cảm, Ôn Chân Hoa nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, gật đầu rồi lui xuống một bước nhỏ.

Đường Tường Hi quay đầu nhìn về phía Phương Tĩnh Trúc, trên mặt khởi động nụ cười ác ma, “Cô giáo Phương đúng không, xin hỏi chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì tới cô sao?” Hắn hít một hơi rồi nói tiếp tục “Bây giờ chuyện quan trọng là, dẫn tên du côn dám bắt nạt con gái của tôi ra đây.”

“Đây chỉ là trò đùa nghịch giữa mấy đứa nhỏ thôi mà, chưa nghiêm trọng đến mức đó.” Rõ ràng Phương Tĩnh Trúc không ủng hộ lời của hắn, trò đùa giữa bọn nhỏ sao có thể coi là thật chứ.

“Hiện tại là bắt nạt, về sau sẽ còn nguy hiểm đến cỡ nào.” Hiển nhiên Đường Tường Hi không cho là như vậy, dĩ tiểu kiến đại*.

*dĩ tiểu kiến đại: từ nhỏ có thể thấy được lớn, ý chỉ thông qua việc nhỏ đó có thể thấy được việc lớn, hoặc thông qua một phần nhỏ có thể nhìn ra toàn bộ.

“Trò đùa nghịch còn kém hơn bắt nạt rất nhiều đó.” Phương Tĩnh Trúc phản bác.

“Chẳng lẽ thật sự muốn nhìn thấy thương tích đổ máu mới cam tâm phải không? Có một câu nói phòng hoạn vị nhiên* cô chưa từng nghe qua sao?” Đường Tường Hi hất cằm nhìn cô gái đối diện, cứ như là đóa thánh mẫu Bạch Liên Hoa không bằng.

*Phòng hoạn vị nhiên: phòng là phòng bị, hoạn là tai hoạ, vị nhiên là chưa thành sự thật. Ý nói rủi rõ hoặc tai hoạ chưa xảy ra nhưng hãy áp dụng biện pháp ngăn chặn trước

“Đường tiên sinh, anh bĩnh tĩnh một chút, có chuyện gì thì từ từ nói.” Một người đàn ông mặc đồng phục thể thao bỗng nhiên nói chen vào, dường như muốn trở thành sứ giả hoà bình.

“Vị này là?” Đường Tường Hi nghiêng đầu nhìn gã một cái.

“Tôi tên là Triệu Đình Vũ, là giáo viên phụ trách môn thể dục của trường.” Người đàn ông trả lời.

“Dạy Ôn Đế sao?” Đường Tường Hi cất giọng điệu bình thản hỏi.

Triệu Đình Vũ sửng sốt, lắc đầu “Không phải”

“Vậy thì liên quan gì tới anh.” Thật là chả hiểu ra sao nữa, Đường Tường Hi không thèm nhìn gã, quay đầu lại nhìn Phương Tĩnh Trúc đang muốn mở miêng.

“Được rồi được rồi, đừng kích động như thế, con gái anh đang nhìn đó.” Ôn Chấn Hoa vươn tay kéo hắn, muốn nói nặng lời thì cũng phải chờ lúc vắng mặt con gái hãy nói chứ.

Trên gương mặt bắt đầu hiện lên vẻ tươi cười, Đường Tường Hi xoa đầu con gái, “Không sao đâu con, hì hì.”

“Thật ngại, một khi người này gặp phải chuyện gì có liên quan đến con gái thì sẽ hơi kích động một chút.” Ôn Chấn Hoa điềm đạm giải thích, dẫn dắt về đề tài chính, “Đúng rồi, cô còn chưa nói vì sao Ôn Đế lại đánh nhau.”

Đối mặt với người đàn ông tốt bụng ngày hôm đã giúp mình, giọng điệu Phương Tĩnh Trúc cũng dịu dàng hơn “Có mấy bạn học nam muốn trêu đùa, liền giật bức tranh của Ôn Đế, ngoài ra có vài bạn học khác chạy tới muốn giúp bé lấy lại, cho nên hai bên đã xảy ra xô xát.”

Đường Ôn Đế cầm bức tranh bị xé thành hai mảnh của mình, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ buồn bã.

Ôn ba ba vội vàng an ủi con gái “Ôn Đế, đừng buồn nữa, chúng ta lại vẽ cái khác được không?”

“Nhưng cũng không giống như lúc đầu được, con và papi daddy cùng nhau vẽ mà.” Giọng nói nhỏ run run của Đường Ôn Đế cất lên, dường như giây tiếp theo sẽ bật khóc.

Đường Tường Hi hít sâu một hơi, đè nèn bực dọc trong lòng, lấy nửa bức tranh còn lại trong tay con gái giơ lên trước mặt Phương Tĩnh Trúc, ánh mắt trầm xuống “Hung thủ là ai!”

“Hung thủ?” Phương Tĩnh Trúc ngẩn người, theo bản năng hỏi lại.

“Đúng!” Đương Tường Hi chớp mắt, “Đừng nói lại là thằng nhóc họ Tăng kia nhá, phải không? Là người nào?”

“Bà Tăng đã dẫn Chính Hùng về nhà trước rồi.”

“À Cái bà cô xấu xa hay tới gây sự với cậu đó mà.” Đường Tường Hi nhận được đáp án xong lại hơi lo lắng liền chuyển hướng sang Ôn Chấn Hoa

“Tóm lại cảm thấy mình đuối lý rồi chứ gì.” Ôn Chấn Hoa mỉm cười, tính tình hắn tốt, nhưng cũng chẳng phải loại mặc cho người khác muốn vuốt ra sao thì vuốt.

Đường Tường Hi bực bội hết sức mà lẩm nhẩm một câu “Mỗi khi bà cô đó mắng chửi người ta thì tiếng còn to hơn ai khác, đến lúc làm việc sai trái cũng chạy nhanh hơn bất kỳ ai.”

“Ôn Đế, đừng buồn.” Từ đầu đến cuối Ôn ba ba luôn chú ý tới con gái, thấy bé vẫn không vui, lại lên tiếng động viên thêm lần nữa.

“Đúng, Ôn Đế ngoan, có câu nói là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đến lúc daddy thấy nó, sẽ cho nó…” Đường Tường Hi cũng lên tiếng phụ hoạ, nhưng nhanh chóng bị Ôn ba ba ngắt lời.

Ôn Chấn Hoa nhíu mày “Này này, đừng có dạy con mấy điều không tốt như thế chứ, dạy mấy điều tốt hơn không được à?”

“Quan hệ của các anh thật tốt, nhưng vẫn không đoán ra ai mới là cha ruột của Ôn Đế.” Nhìn thấy bầu không khí như chỉ của riêng hai người, Phương Tĩnh Trúc nhịn không được liền nói chen vào.

Câu hỏi này như chọc phải tổ ong vò vẽ.

“Này, cô đang nói gì thế.” Sắc mặt Đường Tường Hi lập tức trầm xuống, lông mày Ôn Chấn Hoa cũng chau lại.

“Thưa cô, papi daddy đều là cha của em, em thật sự có hai người cha.” Phương Tĩnh Trúc thấy Đường Ôn Đế nói nghiêm túc, ánh mắt kiên định khiến lòng người cả kinh.

Đường Tường Hi ném bức tranh trong tay lên bàn, chỉ thẳng tay muốn giáo dục cô gái không đầu óc này một chút.

“Tôi đã nói, ở trước mặt con không được làm bừa.” Ôn Chấn Hoa vội vàng ngăn cản hắn.

“Cám ơn.” Phương Tĩnh Trúc bị doạ sợ liền vội vàng nói lời cảm tạ.

“Các người muốn cãi nhau cũng chờ tôi dẫn Ôn Đế về nhà rồi muốn thế nào cũng được.” Khiển trách xong, Ôn Chấn Hoa lại dùng vẻ nhu hoà nói với con gái “Ôn Đế, chúng ta về nhà được không.”

“Nhưng còn chưa tan học mà.” Mặc dù bé đang rất muốn về nhà.

“Hôm nay cho con về sớm, đi làm cùng papi nha, nào, chúng ta đi.” Ôn Chấn Hoa nói xong liền dẫn theo con gái bước ra ngoài.

Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô gái không đầu óc lại còn đang muốn gọi Ôn Chấn Hoa, Đường Tường Hi tiến lên một bước ngăn cản cô, cười thầm trong lòng, tuy bình thường Chấn Hoa rất điềm đạm, nhưng một khi chạm vào điểm mấu chốt trong cậu, cậu ấy có thể vô tình hơn ai hết.

Với một vẻ mặt nghiêm túc, hắn nói “Cô giáo Phương, người không biết suy nghĩ khiến chúng phải tôi tức giận như vậy, thật sự là chưa có mấy ai, chẳng lẽ cô không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói hay sao?” Sau đó không đợi Phương Tĩnh Trúc giải thích liền tiếp tục nói “Thân là giáo viên chủ nhiệm, bối cảnh gia đình học sinh của cô cũng phải điều tra tận gốc ư, rồi muốn nói gì thì nói, cô không biết nói như thế sẽ làm tổn thương người khác sao, hơn nữa còn là một đứa bé.”

“Tôi thật xin lỗi, tôi…” Phương Tĩnh Trúc có trì độn cũng biết mình nói sai.

“Giờ xin lỗi thì có ích gì.” Hắn không muốn nghe lời biện giải của cô ta thêm chút nào nữa, nói xong  liền rời đi mà không thèm nhìn lại.

Lúc chạy ra ngoài đã không thấy Ôn Chấn Hoa đâu, chắc là cha con bọn họ đi về rồi, Đường Tường Hi ngẫm nghĩ, xoay người hướng thẳng về phía tiệm hoa Ấm Áp.

Còn chưa vào trong tiệm hoa, chợt nghe thấy một giọng nữ cao quen thuộc tru lên “Tiểu Hùng nhà chúng tôi bị thương, ngay trên mặt cũng có, còn nơi này, nơi này cũng bị thương nè.” Hừ, cái bà cô lẩn thẩn không phân rõ phải trái lúc nào cũng uy hiếp người khác.

“Con của bà là vàng chắc.” Đây là giọng nói của nhân viên tiệm hoa – Tiểu Phương, cô bé này rất hay bảo vệ Chấn Hoa, hình như còn dạy Ôn Đế không ít chuyện a.

“Sao cô biết?” Lại là giọng nữ cao này, bà cô kia đúng là hết nói nổi, vàng sao sánh bằng kim cương, Ôn Đế nhà mình chính là kim cương.

“Bà Tăng, tôi nghĩ chuyện trẻ con không cần phải giải quyết bằng cách của người lớn, bà xem hiện tại hai người bọn họ cũng không được hoà thuận.” Giọng nói của Chấn Hoa vẫn bình thản như thường ngày a, có điều không đối phó được với loại người này

Nhìn từ ngoài cửa thuỷ tinh thấy con gái nhà mình đang cười đùa vui vẻ với thằng nhóc Tăng Đại Hùng hay còn gọi là Tiểu Hùng kia, Đường Tường Hi thở dài, con gái à sao con lại quên ai là người ức hiếp mình nhanh như vậy chứ.

“Tăng Chính Hùng! Mẹ nói con có thể lấy thứ đó được sao? Lại đây!” Người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn kéo cậu bé qua, chỉ vào Ôn Chấn Hoa muốn mắng tiếp.

“Chấn Hoa.” Đường Tường Hi đi lướt qua người phụ nữ, đứng ở bên cạnh Ôn Chấn Hoa, chỉnh trang lại vạt áo, mở miệng hướng thẳng về phía bà ta: “Tăng phu nhân, xin hỏi bà có chuyện gì sao? Nếu muốn nói đến vấn đề kiện tụng, tôi…”

“Khụ, Chính Hùng, không phải con đói bụng sao, mẹ dẫn con đi ăn gì đó nhé, chúng ta đi.” Biết luật sự đến là mình không có lợi thế, người phụ nữ hắng giọng ngắt lời Đường Tường Hi, kéo tay cậu bé xoay người bước đi.

“Sao anh lại tới đây?” Thấy bà cô khó chơi đi khuất, thoáng chốc ánh mắt Ôn Chấn Hoa nhìn Đường Tường Hi lại nhu hoà.

“Tới cứu cậu a.” Đường Tường Hi nháy mắt.

Ôn Chấn Hoa nở nụ cười, “Ơ mà anh bảo còn phải đến xưởng sửa xe lấy xe mà, sao còn chưa đi.”

“Ờ nhỉ, quên mất.” Đương Tường Hi tự vỗ đầu mình, thời điểm tăng ca ngày hôm qua hắn nhận được cú điện thoại từ cô gái va hỏng kính chiếu hậu, chẳng biết tại sao lại nói hắn mượn cơ hội lợi dụng linh tinh, tiện thể hôm nay đến hỏi rõ là như thế nào.

“Tôi đi bây giờ, chờ tôi trở về, sẽ cùng Ôn Đế vẽ tranh.”

“Được, tôi chờ anh ở nhà.”

Nhật ký của Đường Ôn Đế

Chuyện ngày XX tháng 3 năm 2002

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, còn chưa vào học bọn Chính Hùng lại cướp mất bức tranh do mình và papi daddy cùng nhau vẽ, sau đó nhóm bạn Ngọc Vi liền giúp mình lấy lại, cuối cùng bức tranh bị xé rách trong lúc mọi người giằng co, chân của Chính Hùng cũng bị thương, sau đó cái cô váy thủng gặp ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện, hóa ra cô ấy là cô giáo Phương mới tới, là chủ nhiệm lớp bọn mình.

Sau đó cô giáo Phương dẫn mình và Chính Hùng đến văn phòng, kế tiếp gọi vài cú điện thoại, rất nhanh mẹ của Chính Hùng liền dẫn bạn ấy đi, sau đó papi đến, tiếp đó nữa daddy cũng đến. Rồi cô giáo Phương làm papi daddy tức giận, papi liền dẫn mình về tiệm hoa.

Vừa mới về đến tiệm hoa thì mẹ Chính Hùng lại dẫn bạn ấy xông vào cửa hàng, thật không biết bác ấy đến làm gì. Nhưng mà daddy thật sự rất lợi hại, papi và chị Tiểu Phương nói hồi lâu mà mẹ Chính Hùng vẫn còn nói tiếp được.

Sau khi mẹ Chính Hùng về rồi, papi hỏi daddy tới làm gì, daddy nói là đến cứu papi, chuyện này giống như hoàng tử đánh bại ác long rồi cứu công chúa sao?

Đến tối mình và papi daddy lại cùng nhau vẽ tranh, còn có chocolate ăn nữa, thật là vui.