[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

Chương 26: Quidditch




Potter tức giận quay đầu nói “Cái này không có quan hệ với cậu, Malfoy!”

“Potter, tốt nhất…” Quản lý Filch nở nụ cười quái dị “Bây giờ còn ở bên ngoài ký túc chơi….”

“Bây giờ chưa tới giờ cấm!” Potter hoảng hốt, lấy lại bình tĩnh rồi phản bác.

“Các trò ở đây làm gì?” Giáo sư Snape lạnh lùng nói.

Hắn đứng ở phía sau Filch không xa, nhìn chúng tôi chăm chú.

Tôi cảm thấy cả người căng thẳng!

“Giáo sư, là Potter, em vừa mới thấy hắn lén lút đứng ở trước cửa!” Draco cướp lời nói.

“Potter!” Giáo sư Snape hếch mặt gọi.

“Em không lén lút! Em chỉ muốn đến xem thử có thể lấy lại thư của mình hay không!” Potter không biết kiếm dũng khí ở đâu cãi lại.

“Trừ Gryffindor năm điểm, bởi vì không tôn trọng giáo sư!” Snape lạnh nhạt nói “Mặt khác, về ký túc xá ngay lập tức, sau khi trời tối không được đi khỏi ký túc!”

“Vâng, giáo sư, gặp lại sau!”

Draco vui vẻ nhìn “Người cứu thế” gặp họa, kéo tay tôi rời khỏi, quên mất ước nguyện ban đầu của mình.

“Sẹo đầu chết tiệt!” Sau khi Draco nhớ việc cần phải làm thì đã ở phòng nghỉ của Slytherin.

Tôi nhìn hắn khinh thường.

“Em có ý gì? Chúng ta không thể ở trước mặt Potter kia hỏi giáo sư được!” Draco kêu lên “Nếu không hắn và người hầu của hắn sẽ bày trò giáo sư mất!”

“Vâng!” Tôi lên tiếng cho có lệ.

Lúc này Draco mới vừa lòng tiếp tục nói chuyện về Quidditch với Crabbe và Goyle.

Bây giờ chỉ có hai cậu bé này mới vui vẻ mà nghe Draco lải nhải!

Sáng sớm hôm sau, thời tiếng sáng sủa nhưng lại lạnh rét.

Trong phòng ăn, ai cũng vui vẻ nói chuyện về Quidditch!

Thật ra, tại cái ngày cuối tuần lạnh lẽo này, tôi thà ở trong phòng còn dễ chịu hơn!

Lúc còn ở giới Muggle, tôi và Enma cũng hay như vậy, thậm chí tối hôm trước còn chuẩn bị một ít đồ ăn sáng, nằm ở trên giường ăn.

“Sharon thân mến, cậu mà không đi thì Draco sẽ giết chết cậu đấy!” Đây là lời Pansy nói với tôi lúc sáng.

Draco yêu cầu chúng tôi phải đến cổ vũ cho đội của Slytherin.

Nhưng cái đáng ghét chính là trận đầu mười một giờ mới bắt đầu!

Tôi chán nản đi theo Draco lên khán đài, càng nghĩ tới cái lò sưởi trong phòng hơn.

Trên bậc thềm của khán đài, có một loạt ghế bay giữa không trung, hầu hết các học sinh đều có mặt, cả giáo sư cũng không ít!

Chúng tôi chọn một chỗ tốt ngồi xuống.

“Đó là cái gì? Bọn họ bay qua thùng rác?” Draco quay đầu hỏi.

Chúng tôi nhìn theo ánh mắt của Draco thì thấy khán đài của Gryffindor.

Ở nơi cao nhất có một đống drap giường cũ được giơ cao, trên viết “Potter chiến thắng” ở dưới còn vẽ cái đầu sư tử tượng trưng cho Gryffindor rất lớn.

“Potter tất thắng!” Draco đọc dòng chữ sau đó làm điệu bộ nôn mửa.

“Draco thân mến, đừng như vậy, nếu không Potter sẽ cảm động đấy!” Pansy thu lại tầm mắt, vui vẻ nói.

Crabbe và Goyle cũng cười.

Ây, đây chính là phương thức vỗ mông của bạn bè!

Được rồi, có lẽ bọn họ rất không coi ai ra gì, ừm, cái drap giường cũng thấy bẩn…

Giáo sư tiết bay – Bà Hooch làm trọng tài.

Bà đứng ở giữa sân bóng, cầm lấy cái chỗi của mình, đứng đối diện với hai đội.

Trên khán đài là tiếng reo hò lớn.

Một đội màu xanh và đội màu đỏ đứng đối diện nhau.

“Ta hi vọng các trò đều chơi công bằng, thành thật mà tham gia trận đấu!” Khi nhóm cầu thủ đến đông đủ, bà ấy nói.

Đại khái là dùng âm vâng ma pháp để khiến cả khán đài nghe.

“Các trò lên chổi!”

Cả hai đội đểu bước lên chổi.

Bà Hooch dùng sức thổi kèn.

Hơn mười cái chổi bay lên trên không trung, trận đấu bắt đầu!

“Quaffle lập tức bị Gryffindor Angelina Johnson cướp được – cô gái đó là một cầu thủ xuất sắc, hơn nữa thân hình cũng rất nóng bỏng –“

Tôi xấu hổ nghe học sinh giải thích.

“Cô đang chạy vội vàng trên đường, chuyền một đường đẹp cho Alicia Spinnet, cô ấy là nhân tài mà Oliver Wood tìm thấy, chính là người đội viên được thay thế vào năm năm trước – cầu lại truyền về cho Johnson, sau đó – chết tiệt, Slytherin đã đoạt được Quaffle, đọi trưởng đội Slytherin Marcus Flint đã cướp được Quaffle, chạy vội đi – Flint ở trên giống như chim ưng – hắn cướp được sao? – Không có, đội thủ thành Wood của Gryffindor đã làm một động tác rất tuyệt vời đem cầu ném đi… Bludge bị Fred hoặc George Weasley bắt được một bên, hai anh em song sinh kia thật sự khiến người khác không thể phân biệt được – Cầu thủ xinh đẹp của đội Gryffindor lại cướp được Quaffle, phía trước không có cản trở, cô ấy liều mạng chạy nhanh – a, né được một quả Bludge – A, tuyệt vời, đội Gryffindor đạt được!”

Nhóm Gryffindor đứng lên reo hò.

Draco nhìn chằm chằm sân bóng, so với các cầu thủ đang thi đấu còn khẩn trương.

“Tìm được, Golden Snitch!” Draco nhẹ giọng nói “Nếu anh ở vị trí của Sẹo Đầu, trong vòng một phút có thể bắt được nó, chúng ta sẽ thắng!”

Tôi nghi ngờ nhìn Draco “Anh không quan tâm trận bóng à?”

“A, anh tìm nhanh hơn Sẹo Đầu, tên ngốc Potter còn kém quá!” Draco lười biếng nói, nhìn khắp nơi tìm việc vui.

Tôi không nói gì, nắm chặt khăn quàng cổ, rụt lui tới cạnh Draco.

Draco dịch sang một bên, chậm chạp nói “Ngồi lại!”

Tôi nghi ngờ nhìn cái ghế dựa.

Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi không chịu được rùng mình, bất chấp mọi thức, cứng rắn đặt mông dịch qua.

Draco ôm lấy vai tôi, nhất thời cảm thấy thích thú.

Tôi thở dài một cái, đem cả người chui vào trong người Draco.

“Hai người!” Pansy chán nản nói.

“Anh em khoa trương!” Blaise tủm tỉm chuyển sang chỗ ngồi của tôi.

“Thân thể Sharon không tốt!” Draco nâng mí mắt, không nhanh không chậm nói.

Daphne che miệng cười.

“Hi, Draco, nhìn nhầm…” Blaise tru lên.

Tiếp theo, khuôn mặt của Pansy cũng trầm lại, không nói gì.

Potter ở trên không rất cao, đôi mắt nhìn quanh, hóp mắt phi xuống.

“…Truy cầu thủ thoát được hai quả Bludge, lại thoát khỏi anh em song sinh Weasley và cầu thủ Pell, hướng – khoan đợi chút – đó là gì?”

Giọng của người tường thuật kêu lên…

……