[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 27: Trận Quidditch




Môn Biến hình, Hermione không nhịn được, hỏi giáo sư Binns về chuyện căn phòng bí mật.

Câu trả lời của giáo sư Binns cũng chỉ nhiều hơn so với quyển “Lịch sử Hogwarts” một chút.

Dù sao thì Salazar Slytherin và ba người kia tạo nên Hogwarts, phong ấn và che dấu các căn phòng bí mật. Trong căn phòng bí mật có một con quái vật và nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của truyện nhân nhà Slytherin.

“Mệnh lệnh của truyền nhân nhà Slytherin…” Dominica thắc mắc tới tận lúc ăn trưa. “Hắn ta đã ra cái mệnh lệnh nào đâu nhỉ?”

Ngoại trừ nhà Slytherin thì ba nhà khác đều rất loạn. Phoenix ngẩng đầu bắt gặp ngay nụ cười gợi đòn của Malfoy, biểu cảm khiêu khích kích động nhà Gryffindor.

Chuyện căn phòng bí mật và con mèo Norris khiến toàn bộ Hogwarts lo lắng bất an. Các phù thủy máu lai thường tụ tập lại với nhau, đương nhiên, tập đoàn fan của Malfoy cũng ngày càng lớn mạnh. Hai phe tỏ rõ lập trường của mình.

“Gia tộc Malfoy là gia tộc thuần huyết, ‘thuần huyết’ như vậy cơ đấy!” Phoenix vừa đi vừa lầm bầm.

Cô nhìn một đám người tụ lại thành một đống thịt, Malfoy bị vây quanh bên trong, bên cạnh là hai anh chàng cao to Goyle và Crabbe, rồi lần lượt là Blaise, Greengrass, Parkinson, còn có Bulstrode.

Dominica đột nhiên dừng lại, vô cùng thành thục dùng hai tay nhẹ nhàng xoay đầu Phoenix để tầm mắt cô vừa vặn hướng ra cửa sổ.

Là sân thi đấu Quidditch, bốn cột lớn dựng được lên đồ sộ.

“Cậu ta có thể thắng không…?” Phoenix tự hỏi.

Gần đây người ủng hộ Malfoy ngày càng đông, gần như cả Slytherin đều thuận theo hắn.

“Nhưng mà nếu tên đó có thể thì lúc năm nhất đã chẳng đứng cùng hạng hai với Hermione rồi!” Phoenix ảo não, cảm thấy xui xẻo thay cho Hermione.

Dominica trở lại, mang theo thông tin chẳng mấy hay ho: “Ba nhà kia đều bắt đầu bài xích Slytherin rồi!”

Phoenix vẫn tiếp tục đọc ‘Bách khoa toàn thư: Phù thủy Châu Âu thời trung cổ’. Cô uống một ngụm hồng trà cho  nhuận giọng, không có vẻ gì là lo lắng trước tin tức này: “Kể cả khi chúng ta không làm gì, họ vẫn sẽ không thích chúng ta!”

Ngay từ đầu, Slytherin đã tượng trưng cho sự tà ác, nhưng cái này có liên quan sao? Mỗi Slytherin đều lấy đó làm niềm tự hào!

Chính vì sự cô lập đó mà các Slytherin lại càng đoàn kết hơn!

Dominica nghe vậy cũng trở lại như bình thường, cô nên quan tâm hơn đến trận Quidditch. 

Trong trận Quidditch này lại là Gryffindor đối đầu với Slytherin. Malfoy cần phải ở phòng nghỉ để chuẩn bị, do đó mà Phoenix rất thảnh thơi. Cô không cần lo cái tên tiểu quỷ kia phát rồ nữa rồi!

Sáng thứ bảy, Phoenix, Dominica và Blaise ăn sáng xong xuôi, tâm trạng hào hứng đi đến sân Quidditch.

“Nghe nói Ngài Malfoy cũng tới!” Blaise kể.

“Ông ấy thật coi trọng Malfoy!”  Phoenix có chút hâm mộ:  “ Ngài Malfoy là một trong mười hai thực thần thực tử đúng không? Sao ông ta đến học viện tự do như thế được nhỉ?”

“Này này!” Blaise ra sức ngăn lại: “Cái này, các cậu tốt nhất là đừng nên nói trước mặt ông ấy!”

Dominica và Phoenix nhìn nhau, rồi cùng nhìn lại Blaise, vẻ mặt tò mò.

Blaise làm biểu cảm: các cậu đừng biết thì tốt hơn. Hắn ta quay một vòng, chủ đề đã được thay đổi:

“Potter lần này gặp khó khăn rồi! Cả đội Quidditch Slytherin đều dùng Nimbus 2001, Gryffindor hẳn đang rất lo lắng. Chiếc cúp Quidditch là thứ mà mọi nam sinh Hogwarts đều mơ ước. Nó năm nay sẽ lại thuộc về chúng ta thôi!” Blaise nói ý vị thâm tường.

Phoenix không nghĩ là Quidditch lại quan trọng như vậy. Như Neville chẳng hạn, anh ấy nhìn thấy chổi bay chỉ muốn bẻ gãy nó cho rồi.

Dominica phát hiện một vấn đề: “ Còn cậu thì sao, Blaise? Sao cậu không tham gia đội Quidditch?”

“Năm sau, năm học thứ ba mình mới báo danh.” Blaise nhún vai: “ Mình không cuồng nhiệt như Draco đâu!”

“Cậu ta hẳn là vì Potter nên mới như vậy!” Phoenix thầm nghĩ.

Sau cái đêm con mèo Norris bị hóa đá, Hufflepuff tung ra hai phiên bản truyện, một nói Potter là người mở ra mật thất, cái kia thì cho rằng Malfoy mới chính là truyền nhân Slytherin có khả năng mở ra mật thất.

Malfoy biết mình có lợi thế hơn Potter, mỗi lần chạm mặt nhau thì luôn tỏ vẻ khinh khỉnh hống hách.

Phoenix mỗi lần chứng kiến đều xúc động đến mức không dám nhìn, chỉ đành âm thầm vỗ trán: “ Ấu trĩ vẫn hoàn ấu trĩ! Malfoy kia, không phải trưng ra bộ mặt tức giận như bị cướp mất thương hiệu như vậy chứ! Dù sao cả hai người đều là hàng giả, có ai là thật đâu mà còn đòi lên mặt…”

Phoenix thở dài…... haizzz....

“Chúng ta tìm chỗ ngồi đã.” Phoenix không lên khán đài phía trên để theo dõi trận đấu, cô cũng chẳng mấy coi trọng những trận Quidditch. Nếu đây không phải thể diện cho thể diện nhà Slytherin thì cô cũng chẳng thèm đến đâu!

Dominica biết Phoenix sẽ chọn nơi kín đáo an toàn để xem Quidditch, cùng Blaise đi lên tìm chỗ ngồi.

Trận đấu còn nửa tiếng nữa mới diễn ra nhưng học viện đã đến và ngồi kín các khán đài, tiếng tung hô, hò hét ầm ĩ.

Trong bốn nhà thì có ba nhà cổ vũ cho Gryffindor, các Hufflepuff còn cổ vũ rất nhiệt tình. Nhà Slytherin thì khác hẳn, thờ ơ, lạnh nhạt nhưng vẻ mặt mỗi người đều có chút khác biệt thường ngày. Ai tinh ý có thể nhận ra khí thế mạnh mẽ và ý muốn chiến thắng mãnh liệt trong từng con mắt kia.

Phoenix cầm đũa phép đi loanh quanh, cuối cùng vẫn không nhịn được, bắn vài phép ‘khóa lưỡi’ vào vài Hufflepuff ác ý. Đã bịa chuyện lung tung thì không nói làm gì, lại còn nhân lúc dầu sôi lửa bỏng đi nói xấu Slytherin các cô thì không thể tha thứ được. Nếu Malfoy ở đây có khi còn chê cô nhẹ tay không chừng.

Mấy Hufflepuff nhát gan nhìn thấy Malfoy còn quay đầu bỏ chạy như chuột nhìn thấy mèo ấy chứ.

Đương nhiên Phoenix sẽ không sơ hở mà để bị phát hiện rồi, cô đã ám lên mình một bùa ‘xem nhẹ’ làm giảm sự tồn tại của bản thân.

Xử lí xong đám người bát nháo kia, Phoenix kiếm được vị trí tương đối tốt, vừa sạch sẽ lại không bị ai làm phiền. Vừa ngẩng đầu chính là thấy mười bốn người cưỡi chổi bay lần lượt phi ra.

Giáo sư Hooch thổi một tiếng còi đầy uy lực, ba quả bóng bay lên không trung, mười bốn con người trên không bắt đầu di chuyển.

Phoenix vẫn rất chăm chú theo dõi bảy người đội nhà Slytherin, nhưng cô ở dưới thấp, phải ngẩng đầu nhìn lên là rất mỏi cổ. Mười phút sau liền không nhìn nữa, lắc đầu tập thể dục cổ.

Phoenix lơ đãng quét mắt về phía rừng Cấm. Thời tiết hôm nay rất đẹp, sương mù trong rừng đã tan đi đáng kể. Không rõ lắm, nhưng Phoenix chắc chắn, cô nhìn thấy một gia tinh ở ngoài bìa rừng.

Đúng là một gia tinh rồi! Phoenix lại gần quan sát. Chẳng lẽ gia tinh cũng thích xem Quidditch ư? Phoenix bật cười với cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Trên khán đài vang lên một trận hoan hô ngắn, cùng với đó lại là tiếng kêu ca thất vọng dai dẳng. Rất nhanh sau đó lại là cổ vũ Gryffindor có lên.

Hiện tại tỷ số đang nghiêng về Slytherin. Slytherin 90 còn Gryffindor 30.

Phoenix trong lòng vui mừng. Quay đầu lại, con gia tinh kia vẫn còn ở đó!

Cô đi tới chân khán đài nhà Ravenclaw, nơi cách chỗ con gia tinh gần nhất. Từ góc độ này, Phoenix thấy ngón tay thô dài của nó động đậy. Con gia tinh đang sử dụng ma pháp!

Đây không phải gia tinh của Hogwarts! Vậy nó là từ đâu đến? Nó sử dụng ma pháp để làm gì?

Đang suy nghĩ, trên không trung truyền đến từng trận kinh hô. Phoenix cảm giác không ổn, đũa phép cũng không kịp rút ra, thân thể hoạt động nhanh hơn trí óc chạy lại gần tra hỏi: "Nói! Ai là chủ nhân của ngươi?"

Con gia tinh như bị giật mình kinh hãi, vội vã quanh đầu nhìn Phoenix. Cái mắt lớn trừng lên, tay ôm đầu lắc không ngừng, nói liên tục: "Dobby là một gia tinh không tốt! Nhưng mà cậu Potter đang gặp nguy hiểm! Cậu Potter đang gặp nguy hiểm!..."

Tiếng reo hò ngày càng vang dội, át luôn cả tiếng của con gia tinh tự xưng là Dobby.

Phoenix không nhịn được nhìn lên, khắp nơi là lá cờ màu đỏ và vàng kim!

Gryffindor thắng!!!