[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 1 - Chương 22: Cấm túc




Nếu có thể chọn lựa giữa việc bị thầy Filch bắt hay ông ấy bắt, dù có cho chọn một trăm lần, tôi vẫn chọn thầy Filch.

Mặt ông ấy tuy không thay đổi, nhưng tôi có thể cảm nhận dưới đó là giận dữ.

Đó là giáo sư Snape.

Ông ấy dùng ánh mắt đen trống rỗng lạnh lùng nhìn tôi.

“ Ồ, để ta nhìn một chút. Kế tiếp sau trò Malfoy, trò Hopper cũng nhiễm tính lỗ mãng của nhà Gryffindor cùng kế thừa sự yêu thích đi dạo ban đêm ? “

Tôi thở dốc, lấy hết dũng khí, lắp bắp giải thích : “ Em chỉ là… quên thời gian… “

“ Quên… thời gian. “ Ông ta kéo dài âm thanh, khóe miệng châm chọc “ À há. Cho phép ta đoán… có lẽ ngươi cũng lây bệnh không có não của bọn Gryffindor ? “

Tôi có thể nói gì ? Tôi cảm thấy ông ấy rất bực bội cũng rất thất vọng. Điều trước làm tôi sợ hãi, điều sau làm… lòng tôi có chút khó chịu. Tôi đoán nếu không phải tôi thuộc Slytherin, ông ta nhất định sẽ mạnh mẽ khấu trừ một trăm điểm.

“ Thật xin lỗi, giáo sư. “ Tôi chỉ có thể nói vậy.

“ Từ ngày mai trở đi, buổi tối từ sáu giờ đến mười giờ, đến lớp Độc dược. “ Giáo sư Snape lạnh lùng nói.

Tôi sửng sốt rồi mới biết ông ấy có ý gì : “ Nhưng… cuộc thi đã kết thúc rồi ạ ? “

“ Trí nhớ của trò Hopper rất tốt. “ Giáo sư Snape mím môi tái nhợt, “ Vậy trò Hopper có thể nhớ rõ rằng học kỳ này còn chưa có kết thúc. Trở về phòng ngủ của mình, ngay lập tức! “

Tôi vội vàng ngậm miệng, xoay người, chạy về phía hầm nhà Slytherin.

Ngày hôm sau, tôi đến trước cửa phòng làm việc của giáo sư Snape. Tôi không có can đảm đến muộn … nhưng tôi cũng không có can đảm tiến vào. Tôi ở trước phòng Độc dược đi tơi đi lui đúng nửa giờ, đúng sáu giờ gõ cửa văn phòng.

“ Vào đi. “

Tôi thật cẩn thận đi vào, lần đầu tiên tiến vào khu vực riêng của giáo sư Snape.

Ánh sáng trong phòng không quá sáng, trong không khí có mùi khó ngửi của nguyên liệu ma dược. Bốn phía của văn phòng có để giá, trên đó để rất nhiều các bình thủy tinh to, bên trong chứa đủ loại ma dược liệu kỳ dị - là thi thể sinh vật hoặc một phần thân thể sinh vật không biết tên.

Giáo sư Snape ngồi phía sau một chiếc bàn thật to, áo choàng màu đen làm làn da tái nhợt có chút xanh xao, khuôn mặt gầy nhìn càng giống một… Vampire. Điều này cùng với căn phòng đầy những thứ kỳ dị… lại cực kỳ hòa hợp.

Tôi cẩn thận liếc ông ấy một cái, rồi cúi đầu, rùng mình.

“ Tôi nghĩ rằng tôi mời trò đến đây cũng không phải để trò đứng ngẩn người ở đấy, trò Hopper. “ Giáo sư mỉa mai nói, “ Phía sau trò có rễ cây Datura Bluff, cắt chúng thành những khối nửa tấc. Trò nên làm ngay, bởi vì trước khi trò trở về ta muốn thấy chúng đã được cắt xong. “

Tôi âm thầm thở ra một hơi, vốn tôi còn nghĩ mình sẽ bị trừng phạt bằng cách nặn dịch mủ của con ếch hoặc là sên và …v…v cơ. Đem vật liệu cắt thành từng khối lớn nhỏ cũng không phải là việc khó, chỉ cần bạn đủ kiên nhẫn. Mà người đã sống bốn mươi hai năm sẽ không thiếu kiên nhẫn trước những thứ này.

Rễ cây Datura Bluff rất giống củ khoai tây, vừa xắt tôi vừa nhớ tới món tôi thích là khoai tây sốt thịt bò, trong món này khoai tây cắt cũng khoảng như này.

Tôi cắt rất nhanh, cung kính báo cáo giáo sư.

Ông ấy nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường - thời gian thực hiện so với yêu cầu còn ngắn hơn, còn nửa giờ nữa mới đến mười giờ.

Ông ấy hừ một tiếng, đứng lên, đi từ phía sau mặt bàn tới, hiển nhiên là không ôm kỳ vọng vào tôi : “ Chỉ mong rằng cô Hopper sẽ không đem đám rễ cây Datura Bluff cắt thành nát bét, nếu không tôi chỉ có thể mua thêm một phần nữa. “

Tôi kiêu ngạo cho ông ấy xem thành quả, ánh mắt chăm chú nhìn, hi vọng có thể thấy được biểu hiện không ngờ tới nào đó. Nhưng khả năng khống chế vẻ mặt của ông ấy tốt hơn so với tưởng tượng của tôi.

“ Ồ, trò vượt qua. “ Ông ấy xem kỹ đống dược liệu đã xong, hời hợt nói, “ Vậy, trò có thể về. “

Tôi thất vọng ra khỏi phòng Độc dược, lúc xoay người chuẩn bị đóng cửa, tôi nghe thấy giáo sư Snape nói : “ Lần sau đúng sáu giờ đến - đúng giờ, tôi hi vọng cô Hopper hiểu được đây là ý gì. Tiếng bước chân đi tới đi lui ở ngoài cửa nặng như quái vật khổng lồ. “