[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 2 - Chương 27: Lại bạo động ma lực




Ngày đó thời tiết tốt lắm, tôi hứng trí, muốn từ một con đường khác đến thư viện. Cái đường kia tuy xa hơn chút, nhưng đi xuyên qua một con đường nhỏ gần đường lớn, có thể thấy cây cối hai bên đường nở đầy hoa.

Tôi đóng cửa phòng, đi ra từ hẻm bên kia.

Tôi không chút để ý tránh vật cản ở trên dường, thời điểm sắp ra khỏi ngõ, ngoài ý muốn tôi nghe thấy mặt sau tòa nhà có âm thanh nam nữ cãi nhau.

Giọng nữ tôi rất quen, đó là người đã đi làm Blaise.

Tôi nhẹ nhàng đi đến phía sau nhà, nếu có người ức hiếp Blaise, tôi sẽ cho hắn đẹp mặt.

Tôi ngạc nhiên phát hiện ra giọng nam, hóa ra là chú Walker người đã về quê. Chú ấy là người nhã nhặn dịu dàng như vậy, cho đến bây giờ tôi chưa thấy chú ấy kích động như vậy, mặt đỏ phừng.

“Tôi không thể tin được!” Chú ấy quơ quơ tay, “Cái gì là phù thủy, cái gì là trường học phép thuật, điều này là vô lý!”

“Không phải anh đã phát hiện ra điều khác thường sao? Cái ngày chúng ta đi đón Sylvia, anh hẳn là đã phát hiện xung quanh có bao nhiêu đứa trẻ ăn mặc kỳ quặc!” Blaise hùng hổ nói.

“Đúng vậy, tôi phát hiện! Nhưng trẻ con thì ăn mặc kỳ quặc chút chút cũng không có gì…”

Blaise buồn bã nhìn ông ta: “Anh vẫn không tin tưởng phải không?”

“Đúng vậy, tôi không muốn tin điều này… phép thuật rồi …v…v, những điều kỳ lạ đó! Chú Walker nhìn Blaise, đột nhiên dịu giọng: “Chính là, anh không thể nào quên em được…”

Chú ấy đi về phía trước, ôm lấy Blaise, thì thào nói: “Em là người phụ nữ tuyệt vời, nếu buông tay cả anh và em đều hối hận cả đời…”

Blaise cùng chú ấy khóc rống. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn chú ấy: “Anh có thể chấp nhận, đúng không?”

“Không thể chỉ có hai chúng ta sao?” Chú Walker thở hổn hển, tránh đi cái nhìn của Blaise, miệng mơ hồ nói, “Em đã nói, con bé là phù thủy, nó có thể ở lại trường học… Em đã nói thế giới phù thủy khác với nơi này đúng không? Cho dù tốt nghiệp, nó cũng có thể ở lại thế giới đó…”

Blaise yên lặng nhìn chú ấy, rời khỏi ngực chú ấy. Cô trấn định nói: “Tôi nghĩ, chúng ta không còn gì để nói.”

Cô cười châm chọc, cúi đầu nói thì thào: “Quả nhiên, Muggle cùng phù thủy vĩnh viễn không cùng một chủng loại.”

Chú Walker thống khổ nhíu mày: “Blaise, em đừng như vậy…”

Cho tới bây giờ, tôi đều cảm thấy, bởi sự tồn tại của tôi nên Blaise hạnh phúc, cho dù chúng tôi sống đầu đường xó chợ, không có chỗ ở ổn định, những lúc thảm hại nhất. Bởi tôi biết tôi có bao nhiêu quan trọng với cô.

Nhưng chuyện này phá hủy sự tin tưởng của tôi. Tôi thế nào có thể quên cô là người phụ nữ đáng yêu, nếu không có tôi, rất nhiều người bằng lòng chăm sóc cô. Từ trước đến giờ tôi đều là gánh nặng của cô.

Nếu như không có tôi, có lẽ chú Walker sẽ sống hạnh phúc cùng với cô nhỉ?

Chỉ nghĩ đến việc cô không có tôi, tôi rất đau đớn.

Tay tôi nắm chặt để trước ngực, hô hấp hỗn loạn, có cái gì đó chạy lung tung trong cơ thể tôi.

“Bùm!”

Một miếng thủy tinh trên đầu họ vỡ nát, mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe.

Chú Walker nhanh chóng bảo hộ ôm Blaise trong lòng, cánh tay Walker cùng chân Blaise bị mảnh nhỏ thủy tinh chứa sức mạnh cắt cho máu chảy đầm đìa.

Blaise nhận ra điều gì, đẩy chú ấy ra, nhìn về phía tôi.

“Sylvia?”

Tôi run run đi ra khỏi chỗ nấp: “Blaise…”

“Con nhìn thấy hết sao?”

“Đúng vậy. Mẹ đã nói là xong rồi, nói chú Walker về quê…”

“… Mẹ chỉ không muốn con buồn.”

Đúng thế… Nếu không phải hôm nay tôi gặp họ cãi nhau, Blaise nhất định sẽ giấu diếm tôi cả đời. Đến kỳ nghỉ sau của tôi sẽ hối tiếc nói cho tôi biết bởi vì tình cảm tan vỡ hoặc thế này thế kia, tóm lại không có liên quan đến tôi, bọn họ chia tay.

Thủy tinh gần đó liên tục nổ mạnh, chú Walker mặt tái xanh chật vật tránh né. Nhưng lúc tránh né, ánh mắt khiếp sợ cũng không rời khỏi tôi.

Được rồi. Cho dù trước khi vì tôi kỳ cục mà chú Walker không chấp nhận tôi, hiện tại chú ấy đã thấy mặt nguy hiểm của tôi.

Tôi đã hủy hạnh phúc của Blaise, lúc cô nói chú Walker cầu hôn cô, cô cười thật ngọt ngào.