⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 44: Con đang nghĩ gì ?




Chương 44 


Khẽ niết ngón tay, Beavis nhíu mày "Nên..mẹ đừng dùng thứ đó lên người chị nữa. Mẹ muốn biến chị thành kẻ ngu ngốc sao?" Không... Không chỉ đơn thuần là như vậy... Nhưng hiện tại cậu không dám đặt câu hỏi gì đó để khiến mẹ nghi ngờ. 


"Không thể... với lại đâu phải mẹ muốn vậy??" Marie thở dài. Cô làm bộ muốn nói gì đó nhưng lại do dự. 


Beavis "...." Mẹ à! Mẹ giả vờ không giống tí nào cả! 


Hai mẹ con cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng Beavis thở dài đọc thần chú. 


"Protego" (Bùa che chắn) 


Marie tỏ vẻ như trong dự liệu. "Quả nhiên con đã dùng được Wandless magic...." Con trai thừa kế gien của cô tất nhiên phải dùng được rồi. Nhưng vì sao thằng bé lại che dấu cô ? 


Beavis... Con đang nghĩ gì ? 


Cậu ưỡn ngực thản nhiên nói. "Cũng thường thôi." 


Marie gật đầu rất phối hợp. "Ừ..cũng thường thôi."   


"Con biết không lúc con thực hiện thần chú mà không cần dùng đũa trong rất đẹp trai....." Cô cười híp mắt đánh giá con trai. 


Beavis cắt ngang "Mẹ biết không? Mẹ chuyển chủ đề rất vụng về đấy." Chiêu này chỉ dùng được với Bella thôi, cậu muốn nói rằng chiêu này không có tác dụng với cậu đâu. 


Marie "....." Con trai, con thay đổi rồi. 


"Chúng ta quay về chủ đề chính nào." 


Marie "..." Không, mẹ không muốn. 


"Mẹ nên ngừng lại." 


Marie chỉ giữ im lặng. Dùng thái độ đó để từ chối cậu. 


"Mẹ...." Thật cứng đầu. 


"Không thể! Con không hiểu..." Marie bướng lên. 


"Con hiểu!"  Beavis bướng theo. 


"Nếu như ngừng lại Bella sẽ không ổn! Con bé sẽ quay lại tình trạng như trước kia!" Marie cố đè ép tâm tư trong lòng, mỉm cười. 


"Mẹ muốn chị sống trong tình trạng nguy hiểm thế này à? Lâu lâu tắt thở một chút à? Còn mẹ? Mẹ cứ lấy phép thuật của mình ra rót vào người chị từng chút từng chút đấy à?" Cậu hơi kích động. Giờ này mẹ còn cười cái gì!! 


Không thể hiểu nổi! Làm sao mẹ cậu lại chế ra được cái loại phép thuật thế này. Tưởng mẹ tạo ra cái gì đó ghê gớm lắm, ai ngờ lại tạo ra thứ có hại cả mẹ lẫn chị! Hơn nữa hiện giờ trong mẹ cậu chẳng khác gì Squid! 


Marie siết chặt mép váy, hít sâu rồi lại hít sâu "Không còn cách nào khác....nếu không làm vậy chị con sẽ tìm cách tự tử, con cũng biết tình trạng trước đây của chị còn đó thôi." Cô thà để con gái bị ngốc bị điên còn hơn là để nó..... Như vậy sẽ an toàn hơn. 


"Thế mẹ thì sao hả??" 


Marie sững lại trong giây lát liền nhanh chóng đáp. "Mẹ sẽ tìm cách." Bebe đang lo lắng cho cô sao? 


"Thế lúc mẹ không còn nữa thì sao? Chị sẽ làm sao? Con sẽ làm sao? Được rồi, mẹ và con đừng cãi một cách vô nghĩa thế này nữa, mẹ ngừng chuyện đó lại đi, con sẽ tìm cách...làm ơn đi mẹ, con xin mẹ..." Beavis sầu não cào cào đầu. Họ là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời của cậu. 


Marie xụ mặt nói. "Con rõ ràng là không muốn chăm sóc một bà chị ngốc và một bà mẹ yếu ớt thì có!" 


Beavis "..." Có thể nghiêm túc nói chuyện không? 


Beavis hùng hổ hạ thấp giọng. "Mẹ... " 


Xào xạc... tiếng động này rất nhỏ, nhưng Beavis vẫn nghe được một cách rõ ràng. 


Cậu ngẩng đầu híp mắt nhìn về phía cửa. Có người ? Tại sao đến bây giờ cậu mới phát hiện... 


Marie cũng im lặng cảnh giác nhìn về phía cửa hạ thấp giọng. "Có người?" 


Beavis nhè nhẹ gật đầu. 


"Một gia đình....." Thầy Snape từ từ trong bóng tối bước ra, vạt áo chùng vẽ lên một độ cong. 


"...có sở thích dùng vẻ ngốc nghếch để che đi tâm tư nguy hiểm của mình? Hửm?" Ông đi đến bình tĩnh quét mắt nhìn Beavis và Marie, sau đó liền nhìn về phía Bellanita vẫn nhắm chặt hai mắt trên giường. 


"Mưu trí, xảo quyệt,....phẩm chất của một Slytherin...thế nhưng lại chọn vào Gryffindor?" Snape nhếch mép. Cái thằng giả tạo này. 


Vẻ mặt Beavis tái nhợt. 


Marie nhíu mày vỗ vai Beavis để khiến cậu bớt căng thẳng, khó chịu nói với Snape "Nè, Snape! Đừng có dùng Chiết tâm trí thuật lên con trai tôi." 


Chiết tâm trí thuật là loại bùa chú giúp đối phương đọc được suy nghĩ của người khác... ông ta đang dùng nó lên cậu sao? Kẻ nham hiểm này... 


"Trò nhận biết Chiết tâm trí thuật sao? Ồ trò còn nghiên cứu nó nữa... để dùng lên chị của trò? Nếu ta là kẻ nham hiểm thì trò cũng không kém gì đâu..."  


Beavis thở dốc vì kinh ngạc, cậu không thể ngăn được suy nghĩ loạn xạ trong đầu lại... lần đầu tiên cậu cảm thấy phiền lòng vì chuyện khả năng kiềm chế cảm xúc vô cùng kém này. 


"Snape! Dừng lại đi!" Marie thấy mặt con trai càng ngày càng tái, liền bực dọc. 


Tên này vẫn như trước kia! Một lời không hợp liền châm chọc đả kích người khác. 


Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng. 


Marie mới quay đầu nghi hoặc nhìn con trai "Bebe? Con....muốn đọc suy nghĩ của chị còn làm gì?" 


Beavis dè dặt liếc Snape. 


"Đừng lo lắng, con hãy nói cho mẹ biết." Marie an ủi. 


"Con nhận ra chị đã bắt đầu thay đổi... con không thể nào dễ dàng đọc được suy nghĩ của chị như trước kia... nên con mới quyết định nghiên cứu Chiết tâm trí thuật... ai biết được khi nào chị sẽ bắt đầu có ý nghĩ tự tử." Beavis hơi cúi đầu ủy khuất nói. 


Hơn nữa... cậu muốn biết chị có mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ giống cậu không, chẳng phải người ta nói sinh đôi điều có một mối liên kết thân thiết gì đó sao? Có khi cậu sẽ ngộ ra một điều gì đó mà trước đây cậu đã bỏ qua? 


"Từ lúc nào con thấy Bella thay đổi?" 


Beavis ngoan ngoãn trả lời. "Đầu năm nhất... rõ ràng theo tính cách của chị, chị sẽ vào Gryffindor, nên con mới từ chối lời đề nghị vào Slytherin của nón phân loại, chọn vào Gryffindor..." Nhưng không ngờ lần này tính toán của cậu lại sai. 


.................. 


"Ồ..một đứa trẻ đầy nhiệt huyết nhỉ?" 


"A... không đúng lắm... Che dấu tâm tư sâu đấy, nhưng ta là ai chứ." 


"Là... Ờm... Đứa trẻ đầy tham vọng và xảo quyệt... mi nên vào Slytherin, nơi đó sẽ giúp mi trở nên mạnh mẽ hơn, lúc đó mi có thể dễ dàng quản lý chị mi..." Nón phân loại hí hửng nói. 


Beavis hoảng hốt, bởi vì cái nón che gần hết nửa khuôn mặt nên không ai thấy được vẻ mặt âm trầm lúc này của cậu. "Không được... tôi muốn vào Gryffindor." Cậu chắc chắn rằng chị sẽ vào Gryffindor! 


"Mi chắc chắn chứ?" 


"Tôi chắc chắn..." Beavis nói trong lòng một cách thẩn khiết. 


"... lòng của con người rất khó đoán, mi nghĩ mi thật sự hiểu hết được suy nghĩ của chị mi sao?" 


"Tôi chắc mà... làm ơn hãy cho tôi vào Gryffindor... làm ơn."  


"Được rồi,.... Gryffindor!!!" 


.......... 


[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.


•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1


•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]




"Nói chính xác hơn là... chị còn bắt đầu thay đổi từ lúc mẹ bị tấn công." Marie dịu dàng xoa đầu Beavis. Liều thuốc kia đã bắt đầu mất tác dụng khi con gái cô dần lớn lên, cô cần điều chế ra một liều mới. 


Beavis cả kinh ngẩng đầu. 


Hốc mắt Marie nóng lên "Bebe, con vẫn còn nhỏ, những vấn đề này để mẹ lo là được rồi, con không nên đặt nặng mấy chuyện này lên vai và xem nó là trách nhiệm của bản thân..." Hai chị em nó lúc nào cũng vậy, ngoan đến mức khiến cô phải đau lòng. 


"Đừng có tự đề cao bản thân! Trò nghĩ cái đôi vai nhỏ bé đó của trò thật sự gánh vác được mọi thứ sao?" Snape lại tiếp tục mỉa mai. 


Beavis "..."  


................. 


Hôm sau Beavis được rời khỏi bệnh thất trong bài ca 'giữ gìn sức khỏe' của bà Pomfrey. 


Beavis quả thật chạy trối chết, cậu chỉ cắn ngón tay bật máu thôi mà bà ấy làm như cậu ngã bảy cái xương sườn vậy... 


Marie cũng đã về nhà, dù gì cô cũng đã được hiệu trưởng đặc xá cho ở lại ba ngày là may mắn lắm rồi. 


Cậu giống như chỉ ngủ có một giấc thôi mà thời gian đã trôi qua tận ba ngày. 


Hiện tại cậu và đám Harry đang bị chặn đường. Đúng vậy, là bị chặn đường thật đấy, không nhầm được đâu. 


Ron cau mày chán ghét. "Mày lại muốn kím chuyện ? Malfoy?" 


Draco cười lạnh nói với giọng khinh bỉ "Kím chuyện với mày chắc rớt ra cục vàng? Làm ơn đi, đừng quá xem trọng bản thân như thế." 


Ron điên tiết lên. "Mày!!" 


Draco lười biếng đẩy Ron ra nhìn Beavis "Cô ấy có sao không?" 


Beavis giả ngu nhìn chỗ khác. Parkinson lập tức ra trận. "Này, hỏi cậu đó. Cậu giả ngu cho ai xem?" 


Draco cũng chẳng muốn nói chuyện gì với tụi Beavis đâu, cậu muốn tự đến xem người hơn, nhưng khổ nổi bà Pomfrey không cho vào!! Cậu ta nghi ngờ tên Beavis này đã nói gì đó ?! 


Beavis quay đầu nhìn xung quanh. "Nghe tiếng nhưng không thấy người là sao nhỉ? Ron? Mình nghe nhầm sao?" 


Ron nhịn cười nói. "Ngước đầu xuống là thấy người." 


Beavis làm bộ cúi đầu xuống liền hoảng hốt "Ối! Ối! Đồ đáng ghét cô xuất hiện ở đây khi nào thế!! Tôi không để ý luôn đó.!" 


Pansy "...." !!!! 


"Beavis Martin, bổn tiểu thư uýnh chết cậu!!" Pansy dù giận dữ nhưng vẫn muốn giữ vẻ quý tộc của mình, cô nghiến răng. 


Beavis yếu đuối lùi ra sau, được Ron nhiệt tình đỡ lấy.  


"Aaa! Ron! Có người đòi đánh mình... mình thật sợ hãi làm sao." Beavis cất giọng thê lương, đưa tay bưng kín mặt. 


Ron ưỡn ngực nói với giọng trầm thấp. "Beavis, đừng sợ hãi, mình và Harry sẽ bảo vệ cậu thật tốt!" Sau đó cậu nháy mắt với Harry. 


Harry vừa cười khanh khách vừa đáp đôi lời. 


Pansy nhìn kẻ xướng người hoạ "...." 


Khoé môi Draco run rẩy một trận. 


"Tao hỏi... cô ấy sao rồi...." Cậu ta muốn biết tình hình của Bellanita chứ không phải xem một bọn lố bịch này diễn kịch!! 


Cuối cùng Draco chịu không nổi nữa liền trợn mắt bỏ đi. Pansy cãi nhau không lại liền im lặng bỏ đi luôn.


Pansy cảm thấy tội nghiệp thay cho vợ tương lai của Beavis Martin. Người vợ đó chắc chắn sẽ bị cậu ta chọc điên hằng ngày.


Ai mà yêu cậu ta là xui xẻo suốt đời. Mà được cậu ta yêu cũng xui xẻo suốt đời.


.............. 



17/2/2021