[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 2 - Chương 4: Khiếu thẩm mỹ của giáo sư Gaunt quá tệ




Khi tụi nó đến gần nhà lồng kính thì thấy cả lớp đang đứng cả bên ngoài đợi giáo sư Sprout. Vừa nhập vô đám đó thì bên kia bãi cỏ xuất hiện cô Sprout đang sải bước, với thầy Thomas tháp tùng. Cánh tay của giáo sư Sprout đầy vết băng bó. Thầy Thomas thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo choàng màu đen thêu hoa văn chìm.

Đối lập với giáo sư Sprout, bà là một nữ phù thủy nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ; áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất. Tuy nhiên, thầy Thomas thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e. Mái tóc gợn sóng hoàn hảo che đi một bên mắt. Mà Sabrina chắc cú đó là bên mắt bị hủy hoại bởi Trường sinh linh giá.

Tuy cô có không ưa Voldemort, nhưng lần trước người đó vì an nguy tính mạng của cô mà chấp nhận giao ra Cuốn sách Bóng tối, thì chính ra cô vẫn nợ hắn một phần ân tình. Nếu như lần trước không từ mà biệt, thì không được hay lắm; còn nếu như chạy đến trước mặt hắn nói từ biệt thì Sabrina thật mất mặt lắm thay.

Đáp lại ánh nhìn mỉm cười của Voldemort. Cô rất nhanh chạy biến ngay vào lớp Thảo dược học. Cụp đuôi chạy mất.

Giáo sư Sprout đang đứng đằng sau một cái băng dài kê trên giá đỡ đặt ở giữa nhà kính. Trên băng bày khoảng hai chục cặp mũ bịt tai đủ màu. Khi Sabrina đứng vào chỗ của nó giữa Snape và Murphy thì giáo sư Sprout nói:

- Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm?

Không ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bàn tay của Lupin giơ cao nhanh hơn hết thảy.

- Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh.

Remus Lupin đọc làu làu như thể nó đã nuốt cả cuốn sách giáo khoa vào trong bụng.

- Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy.

Giáo sư Sprout nói rồi vỗ tay:

- Xuất sắc. Mười điểm cho nhà Gryffindor. Các loại Nhân sâm là một phần thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Ai có thể giải thích được tại sao?

Tay của Lupin lại giơ nhanh hơn cả Sabrina, sém hất rơi cặp kính của Potter đang đứng ngay bên cạnh. Cậu bé trả lời ngay:

- Vì tiếng kêu của Nhân sâm có thể làm chết những ai nghe phải.

- Rất đúng. Cho thêm mười điểm nữa. Bây giờ xem đây, những Nhân sâm chúng ta có ở đây hãy còn nhỏ.

Giáo sư chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ. Harry thấy chúng chẳng có gì đáng chú ý lắm, và nó cũng không có chút khái niệm gì về cái mà Lupin gọi là "tiếng kêu của Nhân sâm".

Giáo sư Sprout bảo:

- Mỗi người nhận một cặp mũ bịt tai.

Bọn trẻ nhào vô tranh giành để khỏi bị lãnh một cặp mũ hồng hay mũ xù lông.

- Khi nào cô bảo các con mang vào thì các con phải nút chặt tai mình lại. Khi nào cởi ra được thì cô sẽ giơ ngón tay cái ra hiệu. Chuẩn bị...Mang mũ bịt tai!

Sabrina chụp cái mũ bịt tai lên tai nó, lập tức mọi âm thanh biến mất. Giáo sư Sprout đeo một cái mũ bịt tai màu hồng xù lông, cô xắn tay áo lên, bàn tay nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh.

Sabrina thốt lên một kêu kinh ngạc, nhưng có vẻ như không ai nghe thấy cả.

Thay vì rễ cây bị nhổ bật ra khỏi mặt đất, lại là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất. Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên.

Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.

- Bởi vì mấy cây Nhân sâm này chỉ là cây con, nên tiếng khóc của tụi nó chưa làm chết người.

Giáo sư nói một cách bình thản như thể cô chỉ vừa làm cái việc tưới cây hoa hải đường.

- Nhưng chúng cũng dư sức làm cho các con bất tỉnh nhiều tiếng đồng hồ. Và bởi vì cô biết chắc là các con đều muốn còn sống sót trở về sau buổi học đầu tiên này, cho nên cô khuyên các con hãy mang mũ bịt tai cho kỹ khi thực tập ở đây. Khi nào hết giờ học cô sẽ lưu ý các con. Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Ở đây có hàng đống chậu...Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha...Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy!

Vừa nói, giáo sư vừa đột ngột tát một cái cây màu đỏ sậm, khiến nó co lại mấy cái xúc tu dài đã dám lén lút trườn lên vai cô. Giáo sư Sprout đã làm cho công việc có vẻ hết sức dễ dàng, nhưng mà thực ra chẳng dễ dàng chút nào. Mấy củ Nhân sâm không chịu chui ra khỏi mặt đất đã dành, mà khi ra rồi lại không chịu trở vô. Chúng giãy giụa, vặn vẹo, chân đá, tay đấm, lại còn nghiến răng trèo trẹo. Sabrina mất tới mười phút cố gắng lắm mới dồn được một em Nhân sâm đặc biệt mũm mĩm vô một cái chậu.

Cuối buổi học, Sabrina cũng giống như những đứa khác nhà Hufflepuff: mồ hôi đầm đìa, mình mẩy ê ẩm, và khắp người dính bết sình đất. Mọi người đi thất thểu về lâu đài để tắm vội vàng một cái trước khi hộc tốc chạy trở vô lớp học môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám.

Không khí lớp học rõ ràng khác hẳn mọi ngày, nào trang điểm, son môi, sơn móng tay, tóc tai cẩn thận, những biểu hiện đó rõ ràng chứng minh sự chờ mong của các thiếu nữ. Đáng tiếc, đối tượng mục tiêu của các nàng, giáo sư mới nhậm chức lại không xuất hiện ở chiếc ghế giáo viên, vì thế những thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo bắt đầu chụm đầu bàn tán.

Nào là ra vẻ quan tâm giáo sư Thomas Marvolo Gaunt thân thể có phải không khỏe không, cô kia còn nhỏ giọng lẩm bẩm có phải giáo sư không hợp khí hậu không, còn có một cô có ý nghĩ đi đưa bữa sáng cho giáo sư Gaunt.

Sabrina cúi đầu ăn đọc sách, đem điệu bộ mũi cách sách 2 tấc của Snape diễn lại y chang. Thân thể không thoải mái? Cho xin, người ta ở trong hoàn cảnh ác liệt như rừng rậm Albania còn có thể sống thoải mái, Hogwarts có hơn trăm gia tinh phục vụ, hắn có gì không thoải mái.

Không hợp khí hậu? Hắn còn học ở trường này đến tận bảy năm đấy, trừ cô nhi viện, đây chính là nơi hắn quen thuộc nhất, hắn đến đây khác nào về nhà đâu.

Đưa bữa sáng? Sabrina gần như vỗ tay tán thưởng, đúng là có sáng tạo. Thật muốn nhìn thấy cảnh nữ sinh kia đưa đồ ăn sáng, hy vọng cô ấy sẽ nhận được đãi ngộ nhân đạo nhất.

Về phần việc ngồi ở phía trên đại sảnh đường vào bữa sáng, bị một đống lớn người nhìn hắn ăn, vậy thì cũng không nói trước được sự xuất hiện của hắn, biết đâu hắn nể tình mà xuất hiện trong bữa cơm chiều.

Hắn thường nói, hắn thích mọi người đợi.

Sabrina cắn cắn muỗng, xem xét đủ loại thói quen quái gở của hắn, có thể nói hắn tuyệt đối không phải là đối tượng chung sống tốt gì, đáng tiếc hắn am hiểu nhất chính là đóng kịch, do đó một đống lớn người đều bị hắn lừa.

Tên môn: Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Học sinh: thiên địch – Gryffindor và Slytherin.

Giáo sư: Lord Voldermort, tục danh Tom Riddle, hiện tên là Thomas Marvolo Gaunt.

Trước giờ học, một đám học sinh Gryffindor tụ tập bên đường, trong đó Potter đang với tay gọi Sabrina bảo cô nàng cho cậu mượn tập bài vở. Còn nói rằng cô bé học hành quá nhiều sẽ dẫn tới mau già đi đấy.

- Tớ là vì muốn đứng đầu mọi kỳ thi, cậu hiểu chưa hả? Sabrina phân bua, ném quyển vở về phía Potter.

- Ái chà, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy gắn máy nghe trộm trong phòng này sao? Potter châm chọc nói với Sabrina.

- Thà để mồ hôi rơi trên trang vở, còn hơn là bị vỡ tuyến lệ trong lúc làm bài thi. Tôi nghĩ phụ huynh trò Potter đây đang ráo riết tập thể hình cho ngày nhận được kết quả học tập của cậu đấy. Sabrina dùng giọng châm chọc phá tan phòng tuyến bên Gryffindor.

Bài diễn thuyết bị một tràng cười vang rần rần của tụi Slytherin.

- Cười cái gì? Muốn đánh nhau sao? Potter lập tức phát hỏa.

- Cậu Potter này tốc độ trở mặt cũng hoàn hảo hơn đường parabol đó.

- Đẹp hơn cả sách giáo khoa. Một đứa khác phụ họa.

Mà lúc này cánh cửa chỗ phòng học mở ra, vị giáo viên nổi tiếng phe Hắc ám của bọn trẻ, ngài Thomas bước vào. Hắn chậm rãi ngồi vào bàn làm việc, đem cây bút lông ngỗng điểm danh. Phòng học lúc này trông thực đơn giản, trên tường trống không, không treo gì cả, trống hệt như mấy vật trang trí không tài nào tìm thấy được trong phòng. Cả phòng bấy giờ được quây lại chỉ toàn sách là sách, trông như một cái thư viện cỡ nhỏ của bà Pince. Nó nhiều sách tới nỗi trên mặt sàn cũng la liệt những chồng sách lớn nhỏ.

- Chúng ta cùng nhau ngồi chung. Sirius chạy lại giữ chặt lấy Sabrina, không phát hiện ra đám bọn Potter đang cười giễu chế nhạo đầu bên kia.

Sabrina không còn cách nào khác ngoài việc nhường chỗ cho người kia. Cô có chút cảm giác cứng ngắc, điệu bộ không được tự nhiên.

- Gryffindor, gây ồn ào, trử năm điểm.

Giáo sư Tom quả nhiên có biệt tài trong lĩnh vực không cần phát uy cũng khiến bọn học trò yên lặng chú ý coi bài giảng. Tuy nhiên, ngươi không thể phủ nhận những bài giảng của giáo sư Gaunt rất hay, từ góc nhìn lý thuyết mới mẻ cho tới ứng dụng thực tiễn tài tình. Hắn đều có thể làm được.

Hắn giảng say mê như một nhà giáo yêu nghề thực thụ, điệu dáng động tác giảng giải hùng hồn khiến đám con gái trong phòng đều đem một lượt mà ngất lên ngất xuống. Đám con trai lúc này cũng im lặng chăm chú nghe bài giảng. Đó có lẽ là tiết học tập trung nhất của bọn chúng từ trước tới giờ.

Rồi giáo sư Gaunt vẩy nhẹ đũa phép, một kệ tủ gỗ lớn bay về phía bục giảng.

- Chào các trò. Các trò hãy vui lòng cất hết sách vào cặp. Giờ là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi.

Khi giáo sư Gaunt bước đến đứng cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm. Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác. Giáo sư bèn bình thản nói:

- Chẳng có gì đáng sợ cả. Trong đó có một Ông Kẹ.

Hầu hết lũ học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ. Lupin nhìn thầy Peter với ánh mắt chỉ còn có hãi hùng, và Snape thì nhìn cái nắm đấm cửa tủ đang kêu lách cách với vẻ lo lắng bồn chồn.

Giáo sư Gaunt giảng giải:

- Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát...Có một lần tôi bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và tôi đã xin phép ông Hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên cứ để mặc nó ở đó để cho học sinh năm thứ hai có dịp thực tập. Vậy câu hỏi đầu tiên mà các trò phải tự hỏi là: Ông Kẹ là gì?

Sabrina giơ tay lên ngay, đứng bật dậy nói:

- Đó là một con ma thay hình đổi dạng. Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng làm cho chúng ta sợ nhất ạ.

Giáo sư Gaunt nhìn cô bé mỉm cười, nụ cười duy nhất từ khi thầy bước vào phòng cho tới bây giờ:

- Đúng lắm. Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn trò Sandal được. Tuy nhiên em giơ tay khi ta chưa có gọi tới. Trừ 5 điểm nhà Slytherin vì thái độ ta đây biết tuốt này.

Sirius khi ấy bước tới gần, giang tay ra đỡ lấy tấm vai gầy của Sabrina, cử chỉ an ủi. Mặt Sabrina thì đỏ rực lên.

- Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi tôi thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhất. Giáo sư Gaunt tiếp tục giảng bài.

Peter thốt lên mấy tiếng ú ớ khiếp đảm, nhưng giáo sư Gaunt phớt lờ đi, nói tiếp:

- Điều này có nghĩa là chúng ta có một thuận lợi lớn lao so với Ông Kẹ trước khi chúng ta bắt đầu. Trò có biết là gì không, Sabrina?

Suy nghĩ câu trả lời khi bên cạnh là một Snape cứ nhấp nha nhấp nhổm trên gót giày với cánh tay giơ tuốt trên cao quả là rất ư khó khăn, nhưng Sabrina cũng tìm được câu trả lời:

- Ơ... bởi vì chúng ta có nhiều người, Ông Kẹ không biết nên đội lốt nào.

- Chính xác!

Cánh tay của Snape đành hạ xuống thất vọng. Giáo sư Gaunt mỉm cười nói tiếp, dường như vị giáo sư này mỉm cười nhiều hơn mỗi khi thấy Sabrina:

- Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý Ông Kẹ. Con ma đội lốt sẽ bối rối. Nó nên đội lốt gì, một cái xác không đầu hay một con sên ăn thịt sống? Có một lần tôi thấy một Ông Kẹ phạm chính cái sai lầm đó: toan hù dọa hai người cùng một lúc và tự biến mình thành một nửa con sên. Không đến nỗi ghê lắm. Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười.

- Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi...Riddikulus!

Cả lớp đồng thanh lập lại: "Riddikulus!".

- Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây từng người lần lượt lên thử một.

Cái tủ áo lại rung lắc bần bật, nhưng cũng không đến nỗi thảm như Peter nó bước tới trước như thể nó đang đi tới cái giá treo cổ. Giáo sư Gaunt giơ cây đũa phép của hắn về phía nắm đấm của cánh cửa tủ: "Thầy đếm đến ba, Peter nhé. Một – hai – ba! Bắt đầu!"

Một chùm lửa sáng xẹt ra từ đầu đũa phép của giáo sư Gaunt, trúng ngay cái nắm đấm. Cái tủ áo mở bung ra. Giáo sư McGonagall bước ra, mũi khoằm, vẻ dọa nạt, quắc mắt nhìn Peter.

Cả đám học sinh bên nhà Slytherin cười lên rào rào. Peter lùi lại, đũa phép giơ lên, miệng há hốc không thốt ra lời. Cô McGonagall tiến về phía nó, đè trùm lên nó, cho tay vào bên trong lớp áo chùng. Peter chợt thét lên: "R-r-riddikulus!"

Có một tiếng gì vang lên như tiếng roi quất. Cô McGonagall loạng choạng. Rồi cô mặc một cái áo đầm dài viền ren, đội một cái nón cao trên chóp có một con kền kền bị mối gặm, và tay đung đưa một cái ví bự chảng màu đỏ thắm.

Một tràng cười bùng vỡ; còn Ông Kẹ khựng lại; bối rối, và giáo sư Gaunt hét: "Azeliah! Tiến lên!"

Azeliah, đứa con gái nhà Slytherin bước tới trước, vẻ mặt đã chuẩn bị. Cô McGonagall quay lại cô bé. Một tiếng rắc nữa vang lên, chỗ cô vừa đứng hiện ra một xác ướp quấn khăn liệm chằng chịt đầy vết máu hoen. Gương mặt quấn kín của cái xác ướp quay về phía Parvati và bắt đầu đi về phía cô bé, một cách chậm chạp, lê lết trên đôi chân cứng ngắc, và đôi tay cứng đơ giơ lên...Azeliah hét: "Riddikulus!"

Một miếng băng ở chân xác ướp bị xổ ra, vướng vô chân xác ướp, khiến nó té nhào tới trước, cái đầu lăn đi lông lốc. Từng đám học sinh lần lượt lên luyện tập. Đến lượt Sabrina, nó bước đi ngập ngừng. Con Ông Kẹ thấy nó liền vặn vẹo, cạch một tiếng, hóa mình thành một hình thù cao lớn mặc áo choàng đen. Hình thù mà cô bé đã thấy trên tàu Tốc hành Hogwarts. Chúa tể Hắc ám Voldemort. Hắn giơ đũa phép lên, một ánh chớp xanh lè nhá lên.

Giáo sư Gaunt thấy vậy bèn chạy ra, đứng chắn trước người cô bé. Ông Kẹ ngay lập tức hóa thành hình ảnh người đàn ông kỳ dị không có mũi đó ngã chết mặt sàn, bất động như đã chết, ánh mắt đỏ quạch nhìn lên trần nhà trong trống rỗng. Mà trên tay kẻ đó, lại trùng hợp thay, cầm chiếc đũa giống hệt với giáo sư Gaunt.

Giáo sư có chút ngập ngừng, rồi mới giơ đũa phép lên: "Riddikulus!" Ông Kệ liền hóa thành một con rắn xấu xí với cái đầu được bọc một cái nơ vàng to cồ chảng. Kết quả, bọn trẻ kết luận rằng khiếu thẩm mỹ cùng khiếu hài hước của giáo sư Gaunt quá tệ.

Sabrina có chút khó hiểu, trong lòng cảm thấy như lửa đốt, đôi bàn tay cũng thu dọn sách nhanh hơn. Cô kéo tay Sirius rời đi.

Sirius hiển nhiên rất vui vẻ vì nghĩ rằng cô bé đã làm hòa với mình. Cả một đường đi cười cười, nói nói. Còn đích thân cậu đi cùng cô bé tới Câu lạc bộ Đấu tay đôi.