(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 28: Học viện tế (2)




Lúc Kazuha đi vào khỏi hậu trường đã nhận được cái ôm nồng nhiệt từ Nhị Hoàng:

"5555 Kazuha rất đáng yêu!"

Kise phi phác, ôm chặt lấy Kauzha đang chưa kịp phản ứng. Mà cô cũng bị một thân thể đè nặng, chiếc cằm nhọn đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

Kazuha ngốc bức nhìn hai người, vừa định nói gì đã bị một bông hoa hồng đưa đến trước mặt chặn họng.

Midorima ngạo kiều đưa hoa cho cô, không được tự nhiên nói:

"Đây là vật may mắn ngày hôm nay."

"...A, cảm ơn."

"Này Kazuha, không nghĩ tới cậu diễn cũng rất tốt thôi!"

Aomine khó chịu đẩy Kise ra, thân mật giơ tay cùng cô chạm một cái. Cô cũng chỉ bị động vươn nắm đấm chạm vào nắm đấm của cậu ta, trì độn ngẩn ngơ:

"Mọi..người?"

"Kazuha-chan! Cậu rất tuyệt! Tớ đã khóc!"

Momoi 555 khóc, phi lên cọ cọ vào người cô.

Khuôn mặt tràn đầy ngơ ngác kia dần bị màu đen thay thế. Cô đen mặt nhìn bọn họ, chậm rì rì ra tiếng:

"...Tại sao mọi người ở đây?"

"Hư--" Kise thần thần bí bí đặt ngón tay lên miệng: "Bí--Mật."

"Bí mật cái [Bíp—] nhé Nhị Hoàng!"

Cô rít gào, thủ phạm là ai một giây trước cô đã biết!

"Kazuha chan mặc đồ công chúa rất đẹp, chúng ta cùng chụp một kiểu thế nào?" Momoi giơ máy ảnh lên: "A, còn có Tetsu-kun và Kagami-kun!"

"Tớ không sao cả."

Kuroko poker face trả lời. Kagami có chút không được tự nhiên cùng Kuroko kéo ra khoảng cách.

"Cũng được."

"Vậy mọi người mau vào chỗ đi!"

Momoi hưng phấn nói.

"Tớ muốn đứng cạnh Kazuhacchi!"

"Thiết~"

Aomine khinh thường nhưng vẫn đi tranh với Kise. Murasakibara không cần tranh giành với ai, cậu ta đã sớm ngay ngắn đứng sau lưng cô rồi. Midorima•ngạo kiều•Shintaro đứng cách xa bọn họ, ra vẻ không muốn nhận thức đám người ấu trĩ này. Kuroko nhân lúc mọi người không để ý đã đứng bên phải cô, cùng cô trò chuyện vui vẻ. Kagami vò vò đầu nhìn Kuroko, lại nhìn Kazuha, cuối cùng cũng định nhân cơ hội mà đứng bên trái cô. Thế nhưng hành động này lại bị một thanh âm ôn nhu cắt đứt:

"Ai, thật là. Mọi người định chụp ảnh kỉ niệm cũng không mời tớ."

Akashi cười cười bước vào, nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người khẽ gật đầu, thản nhiên đi đến bên trái cô:

"Vị trí này là của tớ...ai có dị nghị gì không?"

"Không..."

Aomine và Kise ngừng lại, ngay ngay ngắn ngắn. Kagami căm tức nhìn Akashi: "Cậu---"

"A, là Kagami à. Có vấn đề gì sao?"

Đôi mắt đỏ dựng đồng của Akashi thản nhiên nhìn lướt qua Kagami, cái nhìn này khiến cậu lạnh người.

"K-không có.."

"Thôi nào mọi người?" Momoi sợ mọi người lại cãi nhau, lập tức cắt đứt. "Mau đứng vào đi, lập tức được rồi đây!"

"3, 2,.."

Momoi đếm xong, lập tức chạy vào trong giơ tay chữ 'V'. Kazuha cũng cười, cô vươn tay ra ôm lấy hai người bên cạnh, đôi mắt đỏ vào thời khắc ấy bỗng dưng trở nên sáng rỡ.

'Tách!'

"Nữa đi nữa đi!"

Kise làm nũng, trong mắt Akashi cũng ngập tràn ý cười:

"Momoi, khi nào rửa ảnh nhớ kí gửi qua cho tớ."

"Tất nhiên!" Momoi thật cao hứng mọi người lại lần nữa đoàn tụ, vui sướng điều chỉnh máy ảnh.

"Mọi người cùng nhau làm mặt quỷ nha~!"

"Tớ muốn chụp riêng cùng Kazuhacchi!"

"Tớ cũng muốn~"

Murasakibara than thở.

"Tớ!"

"Oa, đừng kéo nữa Aomine!"

Kazuha bị Aomine cùng Kise tranh đấu lan đến, lảo đảo lùi về phía sau. Akashi đỡ lấy eo cô, từ trên nhìn xuống. Lúc này cô quay đầu định nói cảm tạ, bỗng dưng cảm nhận được trên môi một trận mềm nhũn ...

Akashi kinh ngạc nhìn khuôn mặt Kazuha gần trong gang tấc, còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh âm 'tách' kia làm cho giật mình.

"Oa oa đế vương cùng công chúa!"

Momoi ôm mặt nhìn hình ảnh, một bộ muội tử đáng yêu. Murasakibara, Kuroko, Kagami yên lặng nhìn Aomine và Kise.

Aomine & Kise: Bỗng dưng thấy bất an.

...

"Thoải mái quá..".

Kazuha thở dài một hơi. Mặc bộ đồ kia khó chịu chết đi được. Cô miễn cưỡng phả ra một hơi vào tay ủ ấm, cười nhìn mọi người:

"Chúng ta đi dạo chơi thế nào? Seirin dù hơi nhỏ nhưng cái gì cũng có nha~"

"Đi đi!"

"Các cậu muốn chơi cái gì trước?"

"Đi ăn." Murasakibara tranh thủ nói, rất nhanh đã giành được sự tán thành của cô:

"Ý kiến hay!"

"..." Kise ba chấm nhìn cô:n"Chúng ta đi nhà ma thế nào?"

A a a a a--! Liên tưởng đến bộ dáng Kazuhacchi sợ hãi nấp trong lòng hắn...

"Này, Kise!" Aomine lắc lắc cậu ta: "Chảy máu mũi kìa!"

"Ấu trĩ." Midorima khinh thường nâng kính.

"Đi uống trà sữa Hương Thảo thế nào?"

Kuroko giơ tay, Kazuha lập tức hưởng ứng:

"Đúng! Trà sữa!"

Akashi không nhanh không chậm tiến lên:

"Chúng ta chơi cờ đi."

"...Chơi cờ?"

Mọi người khả nghi chậm nửa nhịp.

"Thứ này chỉ có người già mới thích!"

Kazuha không được tự nhiên vuốt tóc, quay đầu đi. Mà Akashi chỉ cười ôn hoà, cũng không dài dòng như mọi khi.

Akashi-Okasan-Seijuro vuốt ve quân cờ không biết móc từ đâu ra, ôn nhu nói:

"Cũng không hẳn đi, chỉ là thấy phù hợp mà thôi."

"Vâng vâng--" Cô trợn trắng mắt, vươn tay đẩy đẩy hắn: "Từ lần đầu tiên gặp mặt tớ đã biết cậu không đơn giản rồi. Cậu nghĩ biệt danh 'trung nhị' kia từ đâu mà có?"

"A? Vậy là Kazuha đã đoán trước có ngày tớ sẽ trung nhị sao?"

"Tất nhiên." Cô hừ một tiếng: "Nghe nói cậu còn nói cái gì mà 'mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối, vi phạm mệnh lệnh của tôi dù là cha mẹ cũng phải chết' nữa. Tiền kì dài dòng hậu kì trung nhị, thực sự là.."

Kazuha thông minh không nhắc lại chuyện hai nhân cách của Akashi, hai người như thường trò chuyện với nhau.

Akashi nghe cô cằn nhằn, cười khẽ, bí hiểm nhìn cô:

"Sa~ai biết được."