(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 47: đừng quá coi thường người khác




Bắt đầu hiệp ba, tình thế có vẻ tốt hơn. Midorima liên tiếp ghi điểm, thực hiện cú ném bóng từ trên không.

Đang lúc trận đấu diễn ra gay cấn, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông. Hơi chần chờ nhìn trận đấu một lát, cuối cùng cô vẫn đi ra ngoài.

"Kazuha, đi đâu vậy?"

"Nghe điện thoại."

Nghe Kuroko hỏi, cô cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, áp điện thoại lên tai:

"Moshimoshi? Tôi là Kazuha."

"Kazuha..." Đầu dây bên kia tạm dừng một chút: "Thế nào rồi? Bác gái nói sau khi tốt nghiệp em phải về Mĩ."

"Là Michimaru a." Cô hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục đi: "Tại sao chứ? Không phải nói em có thể ở đây bao lâu tuỳ ý sao?"

"Anh không biết." Michimaru nhìn ra ngoài cửa sổ, Matabe phu nhân và Kisuke phu nhân đang nói chuyện với nhau rất high: "Đại khái là...Mà thôi, anh chỉ thông báo với em thế thôi. Còn lại tự em sắp xếp."

"Được rồi." Cô nhướng mày, sau đó híp mắt meo meo cười: "Anh có xem ti vi không? Hiện tại Thế Hệ Kì Tích đang đấu với Jabberwock đấy."

"...Ờ, anh có xem." Hắn di chuột, click vào video đang phát trực tiếp: "Tình hình...có vẻ không ổn lắm kìa."

"Sao?" Cô sửng sốt: "Ban nãy không phải là ghi được rất nhiều điểm à?"

"Không ổn rồi. Jason Sliver...hắn ta làm tên titan bị chấn thương rồi."

Hắn vừa dứt lời, cô lập tức liền nghe thấy tiếng toàn trường ồ lên. Sắc mặt thoáng cái biến trắng, cô vội vã cúp máy, chạy như bay về phía hội trường.

Mới một chút mà thôi...sao lại có tai nạn rồi?!

Thở hổn hển lại gần chỗ VS, cô kinh ngạc thở dốc nhìn Murasakibara đang ôm chặt lấy cánh tay, khuôn mặt vì đau đớn mà nhăn lại.

"....Atsu-chan?"

"Là Kazuchin à." Hắn lười biếng đáp, thở dài: "Đau quá."

"Cậu..." Cô hé miệng, sau đó phẫn nộ tiến lên dùng ngón tay trạc trạc má hắn: "Cậu thật là! Không biết quý trọng bản thân gì cả!"

"Không sao...chỉ là một vết thương nhỏ thôi.."

Hắn không chút để ý nói, sau đó bị Takao không khách khí chọc thủng:

"Gãy tay rồi."

"Atsushi!"

Cô gắt lên một tiếng, sau đó lấy băng vải ra băng bó cho hắn. May mắn cô thường xuyên băng cho Michimaru cho nên hiện tại làm cũng không ngượng tay.

"Ngồi yên đấy đừng nhúc nhích."

"...A."

Hắn than thở một tiếng, sau đó ngồi im cho cô băng bó cánh tay. Đôi mắt màu tím trong suốt nhìn cô đang chuyên tâm băng bó cho mình, bỗng chốc trở nên rợn người, tràn ngập thoả mãn và kích thích.

Kazuchin chuyên tâm nhìn một mình hắn...thật tốt..

Sau khi băng bó cho hắn xong, cô lại ngồi xuống ghế tiếp tục quan sát trận đấu. Không khí diễn ra khá căng thẳng, tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức mình.

"Hê hê...không có tên to con kia thoải mái hơn hẳn." Sliver há miệng cười, cười đến không có ý tốt: "Nash, dạy dỗ thằng nhóc kia một chút thế nào?"

Hắn hếch mặt về phía Kuroko, có chút ác ý le lưỡi. Nash nhìn hắn không nói gì, chỉ ném bóng rổ cho hắn, nhàn nhạt nói:

"Ghi điểm."

Sliver tự động lý giải thành đồng ý, tức khắc chiến ý đầy mình.

Thằng nhóc kia...hắn xem không vừa mắt từ lâu.

Vì thế hắn nện bóng xuống sàn bừa bãi cười một tiếng, lập tức chuyển thân lấy tốc độ cực nhanh dẫn bóng đến vị trí tiền vệ.

Kagami bị hắn vượt qua có chút khó chịu. Kuroko thấy hắn tiến lên cũng lập tức chạy theo, cố gắng ngăn cản hắn ghi điểm.

Vào thời khắc hắn vươn tay ra muốn giành bóng thì Sliver lại đột ngột nhảy lên, vươn tay ra ném bóng vào rổ.

Khuỷu tay của hắn đâm mạnh về phía sau, đụng vào đầu của Kuroko một cái thật mạnh khiến hắn ngã ra đất.

"!!!"

Tất cả mọi người kinh hãi, mà Sliver lại xoa đầu cười đến không có chút thành ý nào:

"Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cậu ta ở phía sau..."

Kuroko cúi đầu không nói, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống sàn, trầm trọng nện vào lòng mọi người.

Hai năm trước, Kise đụng vào Kuroko khiến hắn bị chấn thương, chảy máu.

Hiện tại, Jason Sliver cũng đụng vào đầu khiến hắn bị chấn thương.

So sức lực, Kise làm sao có thể hơn con quái vật kia?

Cho nên...

Tình trạng của Kuroko hiện tại, không nói nhưng trong lòng Thế Hệ Kì Tích và Seirin, ai cũng hiểu.

"Tetsu-chan!"

Vẫn là Kazuha trước tiên lấy lại tinh thần, cô hốt hoảng chạy lên đỡ lấy Kuroko, nói:

"Không, không sao chứ? Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không có...việc gì.."

Có chút suy yếu đáp lời, đầu óc của hắn nhất thời ong ong lên. Cô đỏ mắt nhìn hắn, thút thít:

"Đám người kia..."

"Đừng khóc." Cô nghe thấy hắn dùng giọng điệu ôn hoà đáp: "Một lát thì tốt rồi."

Nói thì nói thế, nhưng đầu hắn choáng không tả được. Vừa mới lung lay đứng dậy đã ngã sấp xuống, hôn mê.

"Te..Tetsu.." cô sợ hãi nói nhỏ, Akashi rất nhanh đã tiến lại, nói: "Đưa Kuroko đi bệnh viện."

"Eh...thật yếu đuối.."

Nash nhìn Kuroko đã hôn mê, thấp giọng cười lạnh.

"Này, Nash! Anh đừng quá coi thường người khác!"

Cô tức giận gằn lên một tiếng, cánh tay ôm lấy Kuroko cũng không tự giác buộc chặt. Đôi mắt của Nash không thể nhận ra khẽ rung lên một cái, vô cùng cuồng ngạo cười:

"Coi thường?" Hắn buồn cười nói: "Lũ khỉ này không đáng để tôi coi thường."

"Một đám khỉ mà thôi, đừng thua quá xấu xí a."