[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 25: Ta đã quá tự đại




Tất tất tác tác thanh âm ở bên cạnh vang lên. Ta có chút sợ hãi ngẩng đầu lên. Sau khi đi đến cổ đại, ta chưa bao giờ bị người khác làm cho sợ hãi. Cindy không phát hiện ra chúng ta sao? Hắn vì sao còn chưa lại đây? Lần này đi theo ta có mấy người ở đội đặc chủng, số còn lại đều ở khoảng cách xa chờ lệnh. Ta không để cho Cindy đến gần lều trại quá, Izumin rất thông minh, hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra

Trong bụi cỏ, đột nhiên có vài cái bóng đen đang lớn dần. Từ khi đến thế giới này, ta thực sự chưa bao giờ bị bóng đêm cùng cô đơn vây quanh như thế này. Cảm giác sợ hãi cứ lớn dần. Ta bắt đầu hối hận, bản thân có phải hay không rất bốc đồng. Ỷ lại bản thân biết rõ các tình huống trong truyện, nghĩ rằng mình ở trên bao người, nghiễm nhiên đem bản thân trở thành thần. Kỳ thực, nếu không có quyền lợi của nữ vương thì ta cũng chỉ là một nữ nhân bình thường

Ta run rẩy che kín bản thân vào áo khoác dài, cảnh giác đánh giá xung quanh. Hai nam nhân tay cầm đuốc bỗng xuất hiện, bọn chúng chính là cường đạo bị lạc đàn. Đột nhiên nhìn thấy trong đêm có hai người, cường đạo hơi sợ hãi. Khi phát hiện chúng ta chỉ là nữ nhân thì mắt của chúng sáng lên, tràn ngập hứng thú. Ta trộm lấy chủy thủ trên người, nắm chặt. Bọn chúng nếu dám bước đến, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Bọn Cindy đâu? Vì sao chưa hiện ra? Cảm giác bất lực dần dần xâm chiếm, ta cắn chặt môi dưới, ánh mắt vì gió lớn tạt vào mà đau đớn vô cùng

Nam nhân cầm đuốc hất cằm, ý bảo tên bên cạnh tiến lên vạch khăn che mặt của ta. Ta lẳng lặng đợi hắn đến gần, mới đột ngột hướng hắn huy đao. Cường đạo bị bất ngờ không kịp phòng bị, bị ta cắt một mảnh trước ngực. Da hắn cũng bị xây xước, một dòng máu tươi xuất hiện. Cảm thấy được đau đớn, dã tính tên cường đạo càng tăng thêm. Xô xát vài, ta cuối cùng bị hắn bắt được hai tay, vô luận ta giãy giụa thế nào, đều không tranh thóat khỏi hắn nắm giữ. Trước lực cường đại của nam nhân trước mắt, ta mới nhận ra, bản thân giống như một nhánh cỏ giữa rừng lớn, tránh không thoát, chạy không xong, cả người nóng rát đau đớn

“Roạt” một tiếng. Khăn che mặt của ta bị xé ra một cánh thô lỗ, cả cổ áo cũng bị xé. Tựa như tầng bảo vệ cuối cùng bị đánh vỡ, bị hai tên cường đạo dò xét không kiêng nể “Hắc hắc, tiểu cô nương da thật trắng trẻo nha. Chờ huynh đệ chúng ta lưỡng hậu, sẽ giáo cho ngươi biết cái gì kêu là ôn nhu”

Nước mắt rốt cuộc nhịn không được. theo gò má chảy từng giọt xuống cằm, xuống cổ. Ta rất tự đại, tổng cho rằng bản thân sẽ không bị thương hại. Nỗ lực không để bản thân bị tống tới Babylon, lại không nghĩ tới bị hai tên cường đạo này vũ nhục. Sau khi hô hấp sâu mấy cái, ta hung hăng trừng mắt nhìn chúng, đình chỉ giãy giụa. Nếu không thể thóat khỏi vận mệnh, vậy thì ta sẽ hảo hảo mà nhìn kỹ hai tên đã hại ta này. Ta thề, chờ lúc ta khôi phục tự do, ta nhất định sẽ đem bọn chúng bầm thây vạn đoạn

Tên cường đạo đang cầm lấy cánh tay ta đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hận ý của ta liền giật mình. Tức giận đột nhiên dâng lên, liền giơ tay lên ý muốn giáng xuống một cái tát.

“Trời a! Nữ nhân đang ngất này có mái tóc màu vàng!” Tên còn lại nhịn không được ngồi xuống kéo ra khăn trùm đầu của Carol. Tên cường đạo đang cầm tay ta nghe thấy, cánh tay đang giơ lên liền dừng lại. Ta nhẹ nhàng thở ra, ít ra cũng không bị chịu đau lần này

Tướng mạo Carol khác hẳn người thường khiến cho bọn chúng hứng thú gấp bội. Không chờ ta lấy cơ hội giãy giụa thì “Phốc” một tiếng trầm đục, tên cường đạo đang cầm tay ta bỗng bị một mũi kiếm cắm ngay trước ngực. Hắn như không thể tin nhìn chằm chằm ngực mình, còn chưa kịp nhìn ai đâm hắn, kiếm trước ngực đã bị rút ra. Cường đạo đau đớn kêu gào, nới ra cánh tay kiềm chế ta, hai tay ôm ngực ngã xuống. Thanh kiếm nhiễm huyết kia đột nhiên chém thẳng xuống vai phải hắn, lực cơ hồ chém hắn thành hai nửa. Tên còn lại sợ tới mức hét lên, xoay người muốn chạy trốn. Mấy tên binh lính đứng sẵn đó từ lâu, mấy thanh kiếm đồng thời hướng hắn chém tới. Tiếng hét trong đêm đột nhiên im bặt.

Izumin vẻ mặt hung thần, đứng trước mặt ta. Nhìn thấy hắn, ta đột nhiên mất hết khí lực, mềm yếu ngồi trên cát, mặt ta cứng ngắc không cử động được gì. Izumin ngồi xuống trước mặt ta, vỗ về mặt ta, lau đi trên má lệ không ngừng chảy “Asisu, không có việc gì”

Nghe thấy thanh âm thuần hậu của hắn. Trong lòng ta run lên, qua đôi mắt ngập nước, ta lăng lăng nhìn chằm chằm ánh mắt hắn. Trong đôi mắt ấm áp màu nâu kia, ta như bị lạc mất chính mình.

“Hoàng tử Izumin, cô gái sông Nile kiệt sức té xỉu, không có thương tổn gì” Binh lính kiểm tra Carol rồi báo cáo cho hắn. Hắn ừ một tiếng, nhẹ nhàng mà đem ta ôm lấy, phân phó binh lính đem cô gái sông Nile về

Dọc theo đường đi, ta không hề hé răng, chỉ nhắm mắt lại “Thật là làm người ta không yên lòng, chỉ cần lơi lỏng là các ngươi có thể chuồn mất” Trong thanh âm của Izumin có một tia khẩn trương không dễ nhận ra “Cường đạo đang đánh lén chúng ta, các ngươi nghĩ cũng không nghĩ, hai nữ nhân thì làm sao ứng phó được. Nếu ta không kịp thời đuổi tới… “Lời nói tiếp theo hắn nuốt vào. Ta run rẩy lông mi, vừa rồi bị kinh hách còn chưa phục hồi lại tinh thần. Ta gắt gao bắt lấy quần áo của hắn, nhỏ giọng khóc nức nở

Nhìn Asisu đang khóc nức nở trong lòng, tâm tình của Izumin cực kỳ phức tạp. Khi nhìn thấy Asisu bị tên cường đạo kia bắt lấy, quần áo cũng bị xé rách, hắn lửa giận không đè nén được. Cầm ngay lấy kiếm hung hăng đâm về phía nam nhân đáng chết kia. Sự tức giận khi biết hai người chạy mất bị Asisu điềm đạm đáng yêu trước mắt này đuổi đi không một tia dư thừa. Hắn chưa bao giờ có loại tâm tình này, Izumin cảm giác được Asisu có lực ảnh hưởng đến hắn mà hắn không biết làm sao. Chẳng lẽ, hắn yêu Asisu?

Trở lại trong lều trại, Carol tỉnh lại. Nàng oa oa kêu to, không phục bản thân thế nào lại bị bắt lại. Izumin lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. “Cô gái sông Nile, đừng có nghĩ thử thóat đi lần nữa. Tính nhẫn nại của ta có hạn”. Đơn thuần Carol bị Izumin lạnh lùng dọa đến. Nàng quay lại muốn hỏi ta sao lại bị bắt lại thì phát hiện ra mắt ta sưng đỏ. Làn da có nhiều chỗ bị trầy, Izumin lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng giúp ta thoa. Ta không cự tuyệt, dù sau khi khóc, lý trí của ta đã khôi phục không ít

Izumin tại sao lại tới đúng lúc vậy? Chắc chắn Ruka luôn trong chỗ tối mà theo dõi chúng ta. Cindy không có kịp thời xuất hiện cũng có thể hiểu. Hắn khẳng định là nhìn thấy bóng dáng của Izumin. Thực tế, ta quả thật được Izumin cứu. Ta phải nghiêm túc nghĩ một phen, có nên hay không tiếp tục tùy hứng chạy loạn ở cái thế giớ nguy hiểm này. Cầm lên cốc nước bên cạnh, ta nhẹ nhàng uống cốc nước ấm, bắt đầu tiễn khách “Hoàng tử Izumin, ta muốn nghỉ ngơi”

Nhìn Izumin đi ra khỏi lều trại, ta không nghĩ để ý Carol, xoay người nằm xuống. Tối nay, ta đã quá mệt mỏi

Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người. Ta mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Phát hiện thì ra là Cindy đang quỳ trên mặt đất. Vẻ mặt hắn tràn ngập tự trách, cầm trên tay một thanh chủy thủ, hai vai bị đâm bị thương máu chảy đầm đìa. Ta chớp chớp mắt, đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng lao xuống giường muốn cầm máu cho hắn

Cindy khuynh thân tránh ra, vẫn như cũ duy trì tư thế quỳ “Nữ hoàng Asisu, đây là thuộc hạ đối bản thân tự trừng phạt”

Ta dừng lại động tác, chậm rãi ngồi xuống “Tình huống lúc đó ta hiểu rõ, tình hình cũng không phải do ngươi làm chủ” Động tĩnh trong lếu trại không hề quấy rầy đến Carol, nàng vẫn như cũ ngủ im lìm. Phỏng chừng Cindy đã hạ mê dược

“Không bảo vệ ngài tốt, thuộc hạ đáng bị phạt” Cindy rút một mảnh khăn trắng trong người buộc vết thương lại “Đáng ra thuộc hạ hẳn là phải đền mạng tạ tội, nhưng nữ hoàng vẫn chưa an toàn trở về Ai Cập, nên thuộc hạ chưa thể chết được” Hắn thuần thục buộc lại miệng vết thương “Xin hãy cho thuộc hạ sống thêm một thời gian. Đồng dạng sai lầm, thuộc hạ sẽ không tái phạm”

Tối hôm nay, ta đã bị kinh hách quá nhiều. Nhìn vẻ mặt tự trác của Cindy, ta nổi giận mọt bạt tai vung qua. Hắn không nhúc nhích, trên mặt xuất hiện biểu tình vui vẻ chịu đựng. Ta tức giận càng tăng thêm, lại một bạt tai ném qua “Nhớ kỹ, mạng của ngươi là của ta, không có sự cho phép của ta, ngươi không được chết”

Cindy kinh ngạc, hắn nâng mắt nhìn về phía ta “Ta đem ngươi huấn luyện không phải để cho ngươi vào chỗ chết. Trách nhiệm của ngươi là hảo hảo mà bồi bên người ta, bảo hộ ta an toàn” Ta hít sâu một hơi, hạ giọng bình tĩnh nói

Cindy trong mắt lóe ra cảm kích, tín nhiệm cùng tôn kính. Hắn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu sâu hơn. Ta hiểu ta vừa nhận được một cúi chào lớn nhất. Lóe thân, bóng dáng của hắn trong lều trại chợt tiêu thất

——— —————— ————-

Lúc này hoàng đế Angon nhận được tình báo thì nghiến răng nghiến lợi. Hắn đã biết cô gái àm Izumin ôm vào lòng hôm ấy chính là cô gái sông Nile. Bị xỏ mũi trắng trợn, Angon không cam lòng mà la hét cấp dưới cho hả giận, hận không thể lột da họ ra. Trong đầu linh quang chợt lóe, Angon nghĩ tới một tuyệt chiêu. Nếu như để cho hoàng đế Menfuisu nghĩ rằng cô gái sông Nile đang nằm trong tay hắn mà tới Atsiria, khi Menfuisu bị vây khốn ở Atsiria rồi thì Carol khẳng định sẽ trốn khỏi Hitaito, liều mạng mà lao vào vòng ôm của ta. Ha ha, mỹ nam tử trẻ tuổi kia ơi, hãy nhân cơ hội này mà chơi đùa với ta đi!