[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 42: Ragashu đến Ai Cập




Trở lại thần điện, ta cực kỳ giận dữ. Ta vốn không muốn xuất hiện trước mặt Menfuisu, khó xử Carol. Menfuisu đã rất kỳ quái, ta sợ bản thân trong khi xúc động mà làm hắn trở nên không thể cân nhắc. Ta nhìn Patkita cùng 9 thủ hạ của hắn đang quỳ dưới đất “Bảo các ngươi canh gác cẩn thận, thế nào lại để cho Menfuisu vào?” Ta hiểu rõ mình là đang giận chó đánh mèo, cả một bụng oán khí quả thật rất đả thương người. Ta cần một chỗ trút giận

“Bệ hạ, xin hãy xử phạt chúng thần. Sau khi hoàng đế Menfuisu biết bệ hạ ngủ, liền phái vài thị vệ trong cung bao vây chúng thần. Chúng thần không dám phản kháng, chỉ có thể để hoàng đế đi vào” Nhìn thấy nữ hoàng tức giận đến đỏ mắt, Patkita cùng thủ hạ cúi đầu thật sâu “Để bệ hạ chịu ủy khuất, xin ngài hãy giáng tội”

Hasan tìm được bí dược, trực tiếp đưa cho Ari. Hắn nhìn thấy thần sắc của nữ hoàng, hiểu rõ nàng đã hạ quyết tâm muốn đem hai tiểu bạch đáng ghét kia mê man lên giường. Ta cố chịu lệ ý, muốn Patkita cùng đội đặc chủng rời đi “Là ta oan uổng các ngươi, các ngươi trước đi xuống, để ta yên tĩnh một chút” Quay đầu nhìn hướng Ari “Ngươi cùng lui xuống”

Mọi người không dám nói gì, động tác nhẹ nhàng ly khai. Chỉ có Hasan không đi. Ta hung hăng trừng mắt hắn, đôi mắt hẹp dài của hắn lộ ra tia ôn nhu “Khóc đi, khóc ra sẽ thấy dễ chịu hơn”

Khóc cái gì? Ta vì sao muốn khóc? Đâu phải vì bị người ta đuổi! Đâu phải vì bị ngươi ta coi như một món đồ gói vào ném khỏi Ai Cập! Ta đã sớm chuẩn bị tâm lsy rồi, ta cứ không khóc. Ta quật cường cắn môi dưới, ngón tay đang cầm quạt lông chim cầm chặt đến phát đau

Hasan vươn tay, nhẹ nhàng mà gỡ ra ngón tay bị nắm chặt kia “Vì sai lầm của người khác mà trừng phạt bản thân, không phải khiến cho người khác chế giễu sao?” Hắn có chút do dự, cuối cùng vẫn là vươn tay, đem đầu ta dựa vào lòng hắn “Ngươi chính là luôn cậy mạnh, có cái gì khổ, vẫn luôn một mình cứng rắn khiêng lấy. Cho nên, cho tới bây giờ ta vẫn chưa hề coi ngươi là nữ hoàng cao cao tại thượng. Ngươi luôn luôn là ôn nhu trong lòng ta. Khóc ra đi, sẽ không ai nhìn thấy”

Nhắm mắt lại, hốc mắt lệ bừng lên, trong chốc lát đã khiến trước ngực Hasan ướt một mảnh. Ta thật sự rất ủy khuất. Hasan cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, vỗ vỗ lưng ta, để ta không bị khóc nghẹn, xua tan khí

Phát tiết xong, tâm tình của ta quả nhiên tốt hơn nhiều “Ta cũng không hề đem ngươi là hạ nhân. Ngươi là bằng hữu của ta” Ta rầu rĩ nói. Đúng vậy, Hasan là tự do. Hasan chỉ vì bản thân mà sống, hắn vĩnh viễn biết bản thân cần gì. Ta nghĩ gặp hắn, cũng là vì ngưỡng mộ tài hoa của hắn. Rồi lại phát hiện ra sức quyến rũ của hắn. Có người mê rượu, uống vào nóng gay, nhưng cũng nhanh tỉnh. Có người lại uống giống rượu được chế ở nông thôn, uống vào đạm như nước, nhưng tác dụng lại chậm và mãnh liệt, khiến người ta bất tri bất giác mà say. Hasan chính là người sau

Ta ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ khiến ta nhìn có chút không rõ ánh mắt của Hasan bình thản và ổn trọng. “Dược mạnh không? Phải thu phục mớ được, ta chịu đủ đôi kia”

Hasan giảo hoạt cười “Yên tâm, tuyệt đối đủ mạnh. Hơn nữa ta đặc biệt bỏ thêm liêu, có thể khiến họ mơ hồ cả đêm, không nhanh chóng phát hiện ra khả nghi”

Ta lạnh lùng hừ một tiếng, nên thế, các ngươi cho là ta sẽ không tức giận sao?

Dược hiệu quả nhiên vô cùng tốt. Ngày hôm sau, ta liền nghe thấy tin tức hai người họ XXXOOO. Vừa ăn quả, ta cùng Hasan đối diện cười. Ari thấy ta chịu ủy khuất, ý xấu đem dược đổ hết vào rượu của Menfuisu và Carol. Ngày đó, đúng lúc Carol vì lấy lòng Menfuisu, an ủi hắn, bảo nô tỳ chuẩn bị một chút mỹ yến. Ari âm mưu thủ đoạn thực hiện cực kỳ thành thục, nàng thông qua một tâm phúc khác mang một cung nữ mới vào. Vụng trộm kê đơn dược sau, rồi vụng trộm rời đi. thị nữ mới này được nàng ném cho một túi vàng, trực tiếp bảo nàng về nhà lập gia đình. Nếu còn dám ở lại trong cung thì kết cục sẽ khó bảo toàn. Ari cố ý âm ngoan vô cùng, nghe nói thị nữ đáng thương kia bị dọa sợ hãi

Carol không biết rượu bị hạ dược, liền cùng Menfuisu uống vào. Mật dược lợi hại vô cùng, nghe nhóm thị nữ nói, phòng bọn họ ngày hôm sau hỗn độn kinh khủng, có vẻ như hai người bị ép buộc cả một đêm. Ngày hôm sau, sau khi Menfuisu tỉnh lại, tức giận vô cùng. Hắn và thê tử bị hạ dược giao hoan, đổi lại là nam nhân nào cũng không giữ nổi mặt mũi. Carol lúc này bị ép buộc hữu khí vô lực, căn bản không rõ nguyên nhân tại sao bị hạ, nàng bị Menfuisu đêm qua thô lỗ mỏi mệt chịu không nổi. Đương nhiên, khi dược còn hiệu quả, nàng vẫn có được khoái cảm. Chỉ là đêm đầu tiên lại cuồng dã như thế, thân thể mệt mỏi đau nhức là không thể tránh khỏi

Ta khen ngợi Ari. Người tài giỏi như thế, vậy mà lại là nhân vật phản diện, thật sự lãng phí

Vấn đề hôn nhân của Menfuisu và Carol, ta kiên quyết không xen vào nữa. Khó trách người khác nói quan nan đoạn việc nhà. Quả nhiên đúng vậy. Nếu không, ta chẳng khác gì tự gây nghiệp chướng cho mình. Sớm biết thế này, nên quay về ngay Hạ Ai Cập, không ở đây làm gì, tội gì gây họa

Ta còn đang một mình hờn dỗi, thì tể tướng Imhotep báo lại, hoàng đế Ragashu lấy danh nghĩa thân cận tới Ai Cập. Menfuisu có chút kinh ngạc, Babylon là một quốc gia lớn, nhưng chưa bao giờ cùng Ai Cập tiếp xúc quá, giờ hắn đột nhiên đến là vì sao. Chuẩn bị xong xuôi sau, hắn ngồi trên đại điện nghênh đón Ragashu

“Đứa con của thần Oman vĩ đại, hoàng đế cai trị Thượng Hạ Ai Cập, ngưỡng mộ đã lâu…”

Menfuisu giơ lên cánh tay phải, ý hoan nghêng “Hoàng đế Babylon Ragashu, hoan nghênh ngài đến Ai Cập”

Khi hai người kia còn đang khách khách sáo sáo, ta kiềm chế ý muốn ngáp lớn. Làm nữ hoàng Ai Cập, ta cũng phải tham dự các trường hợp như này. Thật sự rất nhàm chán, nếu hai ngươi kia không có mặt thì đã có thể đàm tiếu yến yến. Ta giờ vẫn phải cố tươi cười giả dối ứng phó, dù trong lòng chỉ nghĩ mấy chuyện riêng tư

Nam nhân này khuôn mặt có chút giống Hasan, nhưng khác ở chỗ, trên mặt Ragashu lại mang theo vẻ dã tâm nhàn nhạt. Trên đầu vĩnh viễn là kiểu mũ xấu đòi mạng kia, làm người ta không hiểu, hắn rốt cuộc là che dấu cái đầu ngốc hay là hắn cảm thấy như vậy đẹp mắt. Một khắc kia nhìn ta, trong ánh mắt Ragashu bắn ra một tia quang mang khiến người ta cực không thoải mái, nhưng cũng thật mạt kinh diễm, khiến ta nhìn nhất thanh nhị sở

Nữ hoàng Asisu quả nhiên xinh đẹp như truyền thuyết, mặt mày như bức tranh, dáng hình đều đều, mười ngón thon thon, eo nhỏ trong suốt bám chặt lấy vải. Bộ ngực đầy đặn cùng đùi thon dài trong bộ trang phục Ai Cập càng thêm hoàn mỹ. Kinh diễm nhất chính là, trên khóa mắt nàng có sự mê mị khiến người ta mê muội, dù rất trang nhã. Hai khí chất hoàn toàn tương phản, khiến quang mang trên người nàng càng thêm đẹp chói mắt. Người ta luôn nói nữ nhân đẹp là nữ nhân không có đầu óc, nhưng Asisu lại không giống thế. Ragasha phát hiện ra trong đôi mắt to sâu kia có quang mang cơ trí, thường thường điệu thấp vừa ẩn vừa hiện, chỉ có nhân tài đoan trang cẩn thận mới nhìn ra. Ragashu không khỏi YY đứng lên, mỹ nhân khó có thấy như vậy, nếu cởi quần áo xuống ở trên giường thì mị hoặc lan tràn, chắc chắc là một cảnh đẹp khó thấy

Thấy Ragashu không kiêng nể gì đánh giá ta, ta giấu đi chán ghét trong lòng, khóa miệng cong lên, đáp lại hắn một chút tươi cười. Hiện tại tâm tình của ta đang buồn bực đến cực điểm, ngươi đến cũng tốt, chúng ta sẽ hảo hảo mà chơi một phen. Nhìn thấy Asisu lộ ra ôn nhu tươi cười, Ragashu nhãn tình sáng lên. Thật đẹp,quả nhiên là đệ nhất mỹ nữ Ai Cập

So sánh, hắn dùn khóe mắt liếc Carol một cái. Cái gì mà con gái nữ thần, phát dục thì không hoàn toàn, thoạt nhìn quắt vô cùng. Không ngực không mông, trừ bỏ làn da, màu tóc với ánh mắt, không có một điểm nên hồn. Ánh mắt Menfuisu thật kém cỏi, lại đi buông tha nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại đem một tiểu cô nương gầy yếu coi như trân bảo. Ragashu ác ý nghĩ, chớ không phải bởi Menfuisu chưa có ham muốn đặc thù, chỉ thích mấy tiểu cô nương chưa phát dục. Rất có khả năng, gần đây Menfuisu cũng không nghe được mấy tin đồn liên quan đến hắn sao. Hắn ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia đồng tình. Một nam nhân anh vĩ như vậy, đáng tiếc

Cảm giác được Ragashu đối với Asisu tràn ngập hứng thú, Menfuisu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nào biết đâu rằng Ragashu đột nhiên nhìn thẳng hắn, trong mắt lại hiện lên chút thương hại. Menfuisu ngẩng ra, cảm thấy giận dữ. Tin đồn đãi nhàm chán kia quả nhiên bị nhiều người biết được. Hắn mang theo ánh mắt chán ghét nhìn lướt qua người đang ngồi bên dưới hắn, Carol, giờ còn đang phờ phạc ỉu xìu. Hừ! Nữ nhân quả nhiên không thể sủng quá mức. Quả thực là không biết trời cao đất rộng

Carol vẫn luôn chú ý đến Menfuisu, thấy Menfuisu rốt cục cũng nhìn nàng một cái, nàng cao hứng quay đầu cười, lại bị sự chán ghét trong ánh mắt hắn làm tổn thương tâm. Trước đó vài ngày, với sự cổ vũ của Nafutera với với lý do đã chuẩn bị tốt, nàng cố lấy dũng khí xuất hiện trước mặt Menfuisu. Gặp Asisu ánh mắt thương tâm, Carol có chút không đành lòng. Nàng vừa đến Ai Cập, đã luôn được Asisu chiếu cố, liền ngay cả khi bị bắt đến Hitaito và Atsiria, Asisu vẫn luôn giúp nàng được trở lại bên người Menfuisu. Nàng giờ lại đối với Asisu như thế, thật sự có điểm lang tâm cẩu phế. Nhớ tới Asisu lúc nào cũng tốt với nàng, Carol tự trách không thôi. Nàng lúc ấy sao cứ như bị ma quỷ ám ảnh!

Nhưng giờ khi nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của Asisu, Carol lại cảm thấy khoái ý. Nafutera nói quả nhiên rất đúng, nàng mới là hoàng hậu Ai Cập. Asisu sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài, chỉ có để nàng sớm một chút rời đi, Menfuisu mới không rời nàng. Trước kia thật tốt, sự tình gì Menfuisu cũng lo lắng cho nàng, nàng chỉ một lòng nhào vào môn khảo cổ yêu nhất, tiếp thu văn hóa lịch sử cổ đại mê người là được. Nhưng sau khi cùng Menfuisu vào sinh ra tử, thật vất vả mới được bên nhau thì lại bị chuyện này sinh ra mâu thuẫn

Nhớ tới tối hôm qua điên cuồng, khóe miệng Carol giấu đi một ý cười ngọt ngào. Menfuisu thật sự rất dũng mãnh, thân thể nàng bây giờ vẫn còn chút không khỏe. tuy không biết là ai hạ dược, nhưng dù sao nhờ chuyện đó mà chúng ta mới thành vợ chồng chân chính. Menfuisu tuy rằng tức giận, chỉ cần nàng cẩn thận ôn nhu, hắn nhất định sẽ cùng ta hợp tốt. Nafutera nói, nêu muốn nắm chặt lấy nam nhân thì phải gắt gao bắt lấy được dục vọng của bọn họ

Đang nhập thần, đột nhiên nàng phát giác Menfuisu đang nhìn lại đây, đang định quay về cho hắn ôn nhu tươi cười, ánh mắt Menfuisu đã đi rồi. Carol sâu sắc hiểu ra, Menfuisu còn chưa tha thứ cho nàng. Trong lòng nặng nề, Carol suýt chút nữa khóc òa. Bị Angon suýt dâm loạn, còn không phải bởi vì muốn cứu ngươi. bị kê đơn, cũng không phải ta làm, Menfuisu, ngươi đã thay đổi, ngươi lại không tín nhiệm ta

Đứng ở một bên Nafutera đem đồ uống bưng tới, thuận tiện đưa nàng ánh mắt, Carol mới phản ứng lại đây, hoàng đế Ragashu còn đang ở đây, không thể để Ai Cập mất mặt

Ta ở một bên tuy rằng đã buông xuống ánh mắt, bảo trì ý cười nhạt nhẽo. Nhưng Menfuisu và Carol lúc đó hỗ động, ta cũng không quan tâm. Nhất là hành động của Nafutera, khiến ta nhịn không được suy xét. Carol thiên chân không hiểu nhìn người khi cùng người tranh luận, làm sao có thể nói ra lời nói bén nhọn như vậy. Lúc ấy ta bị giận đến hồ đồ, nên không để ý đến điểm này. Nếu không phải chính nàng nghĩ ra, thì là ai đã giật dây?

Suy tư một phen, ta nhìn Teti luôn cúi đầu. Lão bà này có vấn đề, nàng giống Unasu, đều không để ta vào mắt. Tuy bên ngoài dịu dàng, nhưng có thể ở trong cung nhiều năm như vậy, chắc chắn không thể khinh thường. Đi theo Carol, địa vị của nàng càng thêm vững chắc. Nếu Carol thất thế, nàng cũng không có chuyện gì tốt. Carol hiện tại bị vây ở thế yếu, nàng khẳng định là sẽ ra mặt trợ giúp một chút chủ ý. Một chút tức giận lóe ra trong mắt. Hừ, hiện giờ ngay cả một tỳ nữ cũng dám tính kế nữ hoàng đương triều. Lão hổ ta không phát uy, các ngươi đều cho ta là con mèo bị bệnh?

Cảm giác được Asisu đánh giá mình, sau lại truyền đến cảm giác lạnh lùng cùng hàn ý. Nafutera cả người run lên. Vừa rồi liều lĩnh tiến lên, khẳng định khiến nàng ta chú ý. Nàng luôn điệu thấp mới bảo trì được danh dự tốt trong cung. Nhưng cạnh tranh với Ari, Nafutera luôn coi thường. Một dưỡng mẫa của nữ hoàng, một dưỡng mẫu của hoàng đế. Bọn tỳ nữ trong cung thói quen lại luôn nịnh bợ, như không có chuyện gì, thật đúng là đừng nghĩ sinh tồn ở nơi ăn thịt người này. Vốn không nghĩ để Asisu bệ hạ cảnh giác, làm một tỳ nữ, làm gì có quyền thế đấu với chủ nhân. Nào biết đâu rằng một sơ sẩy nho nhỏ lại khiến cho Asisu bắt được sơ hở. Nafutera có chút ủ rũ. Nhìn Carol luôn ỷ vào mình, Nafutera cố lấy lại tinh thần. Nữ hài này luôn tín nhiệm mình, chỉ cần có nàng ở, nàng nhất định sẽ bảo vệ mình. Asisu bệ hạ giừo chỉ là hoài nghi, còn chưa có chứng cứ gì. Nafutera không cần phải quá mức sầu lo

Tojikachan có lời muốn nói: nhân vật Nafutera trong nguyên văn là “tháp toa”, dịch ra là Teti, nhưng gần cuối truyện lại thấy nói là Tháp Toa là mẹ của tướng quân Minue, trong ONM rõ ràng Nafutera mới là mẹ của Minue, chẳng hiểu ra sao? Tránh nhầm lẫn trong các tình tiết của đồng nhân này thì từ giờ mình sẽ để Tháp toa thành Nafutera nhé