[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 3




- Ông chủ, cho tôi 1 cái kẹo kéo kẹp bánh quế nhân lạc.

Cô nhận lấy cây kẹo từ tay ông chủ, chậm rãi thưởng thức hương vị của món quà quê chính cống mà ở thời hiện đại không có. Kẹo ăn có vị ngọt thanh kết hợp với vị bùi của dừa, thơm giòn của bánh quế thật sự đã chinh phục được khẩu vị của cô. Cả buổi rong chơi, cô đã sắm cho mình được 1 cây trâm bằng ngọc bích rất thanh nhã, tuy phải bỏ ra những 1 bách tiền( 1 bách = 1 xâu tiền 1 văn) mới mua được nó nhưng cô cảm thấy không hề hối tiếc. Cô vui vẻ mang theo cây trâm về nhà, trên môi lần đầu tiên nở nụ cười thực sự trong những ngày qua.

Vừa về đến cổng, cô thấy mẹ đang khoanh tay vẻ mặt khó chịu ngồi ngoài sân. Cô bước đến bên mẹ hỏi chuyện, chẳng là Tấm hôm nay đi bắt tép lại không ngờ bắt được 1 “ con tép lớn” đang hôn mê bất tỉnh. Đã thế nàng lại còn mang kẻ đó về nhà nữa, bây giờ lại còn mời thầy thuốc đến tốn tiền của mẹ. Tấm còn đang ở trong nhà chăm sóc cho hắn, mẹ cô đang buồn bực vô cùng vì bỗng dưng nàng ta mang dây buộc mình lại còn buộc thêm cả 2 mẹ con bọn họ nữa. Bà đang tính khi tên kia tỉnh dậy là phải đòi bằng được tiền công chăm sóc và tiền thuốc men, còn Tấm thì phạt làm hết việc nhà 2 tháng. Cô vỗ vỗ vai mẹ khuyên nhủ dù sao người ta cũng là gặp nạn không mong muốn, ta giúp hắn cũng là làm việc thiện tích chút đức. Không phải là cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp sao? Huống hồ là 1 người tử tế thì kiểu gì cũng sẽ báo đáp ân nhân cứu mạng của mình cho bằng được, nên mẹ cứ yên tâm đi.

Rồi cô bước vào nhà xem tình hình mọi chuyện. Trên chiếc giường gỗ của Tấm, có 1 chàng trai đang nằm im lìm, còn Tấm thì đang tất bật bên cạnh khi thì sắc thuôc khi lại thấm mồ hôi cho hắn. Cô quan sát hắn, quả thật là trông hắn diện mạo rất anh tuấn, nho nhã. Dù đang bất tỉnh gương mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn khiến cho ánh nhìn của người đối diện bị hút vào bởi vẻ ngoài và phong thái quý khí. Nhìn sang Tấm đang chăm chú nhìn kẻ lạ mặt kia đầy lo lắng, haizz, cô không tin là giữa 2 người bọn họ về sau không có mối liên hệ lằng nhằng. Nhưng thôi kệ đi, việc của Tấm cô không có khả năng lo và cũng không muốn lo, cô chỉ cần làm 1 cô em gái vô tâm không cản trở đến nàng là được.

Lúc này lòng Tấm lo lắng vô cùng. Chính nàng cũng không rõ vì nguyên cớ gì nhưng khi thấy chàng trai này nằm ở bờ sông lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hắn sẽ không thể tỉnh lại nữa. Nhìn gương mặt đẹp tựa thiên tiên của hắn nàng thoáng đỏ mặt. Làn da trắng mịn tựa bạch ngọc thượng đẳng, sống mũi cao uy nghiêm. Đôi mắt dài hơi xếch lên với hàng mi che rợp đôi đồng tử mà nàng tin rằng chắc chắn rất đẹp. Nàng thấy xấu hổ vì mình lại thất thố ngắm nhìn 1 chàng trai như vậy. Nàng nhắm chặt mắt lại, cố gắng dùng đôi tay che đi khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm như đóa hoa bung nở của mình. Nhưng nàng không kìm lòng được lại nhìn hắn. Đôi môi đầy vẻ nam tính kia làm nàng tưởng tượng nếu hắn cười với nàng thì sẽ có bao nhiêu nhu tình. Nàng không biết cảm giác của mình hiện tại là gì, trước những chàng trai vẫn thường săn đón nàng, nàng chưa từng có cảm giác xao xuyến đến vậy. Nàng rất mong hắn tỉnh lại thật nhanh nhưng cũng sợ nếu hắn tỉnh dậy sẽ bỏ đi mà không lưu luyến. Tâm trạng hỗn độn cứ thế khiến nàng nhanh chóng kiệt sức và ngủ gục bên giường. Ngoài kia trời tối đen như mực. Đêm đã về.Lúc Bách Diệp mở mắt tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, vì được chiều chuộng nên cô không phải dậy sớm thu dọn việc nhà. Lúc vươn vai bước ra khỏi bậc cửa, cô nhìn thấy chàng trai ngày hôm qua đang trò chuyện với mẹ mình. Thấy vậy cô định quay người rời khỏi thì mẹ cô gọi lại:

- Cám à, lại đây đi con. Đây là vị công tử ngày hôm qua, Huỳnh Khang Kiện, là 1 thương nhân bán vải từ kinh thành tới đây làm ăn nhưng không may lại gặp nạn sông nước. Huỳnh công tử đây là con gái út của tôi, nó tên là Trắc Bách Diệp, năm nay được 17 tuổi xuân, nó rất ngoan hiền và hiểu lễ nghĩa. Ngài xem....bla...bla

Cô cảm thấy da đầu mình run run, không phải bà ấy muốn mai mối cho mình đấy chứ? Nhìn người ta tuy chỉ là thương nhân nhưng mà lại cao quý thế kia, còn con của bà lại như thế này thì liệu người ta có thèm liếc mắt lấy 1 cái không? Đành mỉm cười thay lời chào, quan sát kĩ diện mạo của hắn quả thực là đẹp vô cùng. Haizz với những người có diện mạo đẹp cô thường không tin tưởng cho lắm. Chẳng phải Tần Minh kia cũng đẹp mã sao? Thế mà hắn lại là kẻ như thế nào? Còn Tấm không phải cũng mang vẻ đẹp hiền dịu, nết na sao? Không phải cuối truyện vẫn lựa chọn cách trả thù kinh khủng nhất dành cho mẹ con Cám sao? Vì vậy cô càng không có hứng thú với người đối diện. Những người như vậy cô không có duyên với họ, nên chỉ đành kính nhi viễn chi mà thôi.

Huỳnh Khang Kiện đứng dậy ôm quyền hướng cô chào:

- Trắc cô nương, tại hạ là Huỳnh Khang Kiện, xin được tạ ơn cứu giúp của cô. Thật may cho Huỳnh mỗ khi gặp nạn được ân nhân cứu. Quả thật ơn này khó nói thành lời, trước xin vái tạ sau xin đem lễ đến tạ ơn các vị.

- Huỳnh công tử không cần đa lễ, nói đến ơn nghĩa thì ta và công tử chẳng có chút liên hệ nào. Nếu công tử muốn báo ân thì hãy tìm chị của ta. Nàng mới là người thực sự cứu người lại còn dày công chăm sóc. Thiết nghĩ chắc công tử cũng đã gặp qua nàng, không hay người có trò chuyện với nàng hay chưa?

Nói đến đây cô thấy bóng Tấm đang ôm rổ thảo dược về, bèn đẩy vị công tử anh tuấn này cho nàng và kiếm cớ giúp mẹ dọn hàng ngoài chợ để lại đôi nam nữ kia có không gian riêng. Cô đã nghĩ rồi, 2 người họ trai tài gái sắc rất xứng đôi. Vậy thay vì Tấm vào cung mà không biết diễn biến câu chuyện có bị lặp lại không, nếu nàng và vị Huỳnh công tử này thành đôi thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.

Mấy hôm nay Huỳnh Khang Kiện rất hay lại nhà cô thăm “ân nhân“. Hắn và Tấm hay cùng nhau ngồi 1 chỗ nói chuyện, chẳng biết nói chuyện gì mà lần nào nàng cũng e thẹn, đỏ mặt còn hắn thì luôn mỉm cười ôn nhu như nước. Sống chung 1 nhà không muốn chứng kiến cảnh này cũng không được. Mẹ cô từ sau lần mai mối cho cô không thành công thì ngày ngày đều gây khó dễ cho Tấm.Còn cái yếm lụa đỏ kia đương nhiên thuộc về cô cho dù cô chẳng bắt được con tép nào. Vậy là dù muốn hay không thì diễn biến câu chuyện vẫn không thay đổi cho dù cô có làm gì đi chăng nữa. Cô thở dài khuyên bảo mẹ mãi thì bà mới chịu từ bỏ tâm niệm kia. Cô bây giờ chưa muốn lấy chồng, với bề ngoài của cô như thế này thì có ai nguyện ý thật lòng với cô? Cô muốn chờ 1 người thật lòng với cô kìa. Nhưng đó cũng chỉ là lời hứa suông với mẹ, lòng cô đã chết, không còn muốn quan tâm đến ai nữa, tình yêu chỉ khiến cho con người trở nên yếu đuối mà thôi.

Một ngày đầu tuần đẹp trời, hắn lại đến nhà nhưng không may là Tấm và mẹ đã đi lên rừng hái dược liệu, ở nhà chỉ còn mỗi cô. Khi biết nàng không có nhà, hắn không hề phủi áo bỏ về mà ngồi xuống đối diện với cô bắt chuyện thân mật. Cô nghĩ hẳn là muốn ngồi đợi người yêu về, tranh thủ chút thiện cảm của em vợ tương lai đây. Với mỗi câu hỏi của hắn, cô đều không mặn không nhạt trả lời, lòng tự nhủ không được có chút suy nghĩ nào với hắn. Nhưng thật sự thì sức hút của hắn rất lớn, muốn không để ý đến cũng không được.

- Có phải huynh thích chị của ta không?

Hắn không trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn cô mỉm cười. Lần đầu tiên chạm vào ánh mắt đối phương không khỏi khiến cô giật mình. Đôi mắt hắn trong veo ẩn ẩn ý cười cùng nét dịu dàng hiếm có, đôi môi quyến rũ khẽ nhếch vẽ nên 1 đường cong tuyệt hảo. Tuấn nhan phiêu dật, bạch y phấp phới thật không khỏi khiến cho người ta thất thần mê muội.

- Bách Diệp muội nghĩ thế nào?

Lúc này cô mới giật mình thu hồi ánh mắt ngây dại của mình, mỉm cười đáp:

- Theo ta, huynh và chị gái ta thật sự rất đẹp đôi. Cả hai có duyên với nhau như thế, nàng cũng có ý với huynh, nếu huynh chịu đáp ứng sẽ 1 đời 1 kiếp chung tình với nàng thì ta đồng ý chấp nhận huynh là anh rể. Tấm là người con gái tốt nhất trên đời này mà huynh gặp được đấy, nên đừng bỏ lỡ.

Hắn cũng không nói thêm lời thừa thãi, chỉ mỉm cườithưởng trà và ngồi phe phẩy quạt giấy.Haizz, mặt trời sắp lặn rồi, sao Tấm vẫnchưa về chứ?