[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 1-1: Tiết Tử




"Thứ này là ngọc Tứ hồn trong lời đồn? "

Ngân phát thiếu niên nhìn chằm chằm viên ngọc màu tím phớt trong tay, giống như có thể nhìn ra cả lực lượng của nó. Cách đó không xa, một nam nhân mặc y phục vu sư đề phòng nhìn hắn, sau lưng có một nữ hài tử đang không ngừng ngó đầu ra:

" Yêu quái, mau buông ngọc tứ hồn ra! Đó không phải thứ yêu quái các ngươi có thể sử dụng."

Thiếu niên hơi nâng đầu, đôi mắt màu hổ phách sắc bén nhìn thẳng hai người trước mặt. Nữ hài sợ hãi rụt đầu lại. Vu y nam tử cau mày nhìn hắn, lại không có cách nào chống lại.

Yêu quái này quá mạnh, chỉ sợ là một huyết thống thuần khiết đại yêu quái. nếu không thể bảo vệ được ngọc Tứ hồn, e chỉ có cách đồng quy vu tận....

Sesshomaru căn bản không đem hai cái nhân loại yếu ớt kia để vào mắt. Hắn thử đưa một tia yêu lực vào trong ngọc Tứ hồn, rồi lại thất vọng phát hiện không có một chút phản ứng nào.

Hừ lạnh một tiếng, Sesshomaru đem viên ngọc trong tay ném xuống, không quay đầu lại liền đi rồi.

"Thứ vô dụng này, Sesshomaru ta không cần! "

Vu y nam tử thở phào nhẹ nhõm, tiến lên muốn nhặt lại ngọc Tứ hồn. Đúng lúc này, dị biến lại đột ngột phát sinh.

Ngọc Tứ hồn vốn bình dị vô hại nay lại không ngừng tỏa ra uy áp khổng lồ. Quanh người yêu lực không ngừng kêu gào, Sesshomaru hơi nhíu mày, dáng vẻ vân đạm phong khinh nhìn ngọc Tứ hồn biến hóa.

Yêu khí không ngừng lan ra, lấy ngọc Tứ hồn làm trung tâm, xoáy thành một lốc xoáy lớn. Len lỏi bên trong yêu khí chính là từng dòng linh lực tinh thuần. Vu y nam tử kinh sợ thốt lên: " Linh lực này... Yêu khí này... "

Bằng đôi mắt của đại yêu quái, Sesshomaru không chút khó khăn nhìn rõ cảnh tượng bên trong xoáy khí. Ngọc Tứ hồn đang lơ lửng trong cơn lốc, phát ra quang mang kỳ lạ. Một đôi cánh bằng yêu khí bàng bạc vươn ra bao lấy ngọc Tứ hồn. Xung quanh bụi đá bốc lên mạnh mẽ, ngay cả mái tóc bạc của hắn cũng bay loạn theo cơn gió yêu khí.

Yêu huyết không ngừng sôi trào, bản năng của yêu quái khiến Sesshomaru tiến nhập trạng thái đề phòng, đôi mắt từ màu hổ phách dần đỏ lên.

Gió lốc dần dừng lại. Vu y nam tử đỡ nữ hài tử, khó khăn mở ra đôi mắt, lập tức bị tình cảnh trước mắt làm giật mình.

Khoảng đất trống vốn có ngọc Tứ hồn nay không thấy tung tích, thay vào đó là một bóng người. Không đúng, chưa chắc được tính là người.

Mái tóc màu bạch kim như tơ lụa trải trên đất, màu trắng hoa lệ phục sức tựa như loại y phục cao quý nhất của công chúa thành chủ mà hắn từng diện kiến, chỉ khác ở nơi thắt lưng được thắt lại gọn gàng. Một đôi mắt tím biếc tựa như hồ nước phẳng lặng trong suốt, dung nhan thanh lệ như tuyết, thế nhưng lại giống đại yêu quái kia ba phần.

Nữ hài sau lưng hắn hơi hồng má, nhỏ giọng kêu: " Tỷ tỷ xinh đẹp... "

Người nọ hơi cong mi, nụ cười ôn hòa vô hại nhìn nàng: " Ta là nam. "

Nữ hài hóa đá.

Y phục rõ ràng là nữ a!

Người nọ quay đầu, nhìn Sesshomaru đang đề phòng, bình tĩnh quỳ xuống:

" Mikazuki, tham kiến chủ nhân! "

Màu đỏ trong mắt Sesshomaru rút đi, hắn không chút hoang mang nhìn người đang quỳ dưới chân mình: " Ngươi là ai? "

Mikazuki dường như rất yêu cười, trên môi lúc nào cũng có nụ cười ôn hòa bao dung: " Ta là thiên yêu được thiên địa dựng dục, trước khi sinh ra tình cờ bị ngọc Tứ hồn xuất thế phong ấn, cùng ngọc Tứ hồn cộng minh tồn tại. Nhờ có một tia yêu lực kia của ngài mới có thể thoát ra ngưng tụ chân thân. Ngài chính là chủ nhân của ta. "

Vu y nam tử bị tình thế kỳ lạ này chấn trụ, kinh ngạc: " Sao có thể? Ta trông giữ ngọc Tứ hồn nhiều năm, chưa từng phát hiện trong ngọc Tứ hồn có linh hồn nào cả. "

Tử mâu nam tử chỉ là mỉm cười nhìn hắn.

Sesshomaru trầm mặc một lúc, đôi mắt gần như không có gì dao động, ngoại trừ chiến ý dạt dào sâu trong đáy mắt: " Ngươi rất mạnh. "

Thừa nhận người khác mạnh hơn mình đối với hắn chưa bao giờ là khó khăn. Sesshomaru nhìn thẳng "người vô hại "-Mikazuki: " Đánh với ta."

".... A?"

Không biết có phải ảo giác hay không, vu y nam tử dường như nhìn thấy nụ cười của Mikazuki rắc một tiếng, sụp xuống, sau đó lại được thay bằng một nụ cười bất đắc dĩ.

Có vẻ giống trưởng bối nhìn nhà mình hài tử náo loạn vậy.

Mikazuki bất đắc dĩ nhìn trời: " Vậy ngài thừa nhận sự tồn tại của ta? "

Sesshomaru cam chịu im lặng. Hắn để ý là một trận chiến, có thêm một người hay không cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

" Hảo. " Mikazuki thỏa hiệp " Bất quá, có thể đổi chỗ không, nơi này có hơi vướng bận. "

Vướng bận • vu y: "..."

Sesshomaru không do dự đi mất. 

Mikazuki cong mắt nhìn hai nhân loại còn đang hỗn độn trong gió, đưa ra một thứ. Vu y nam tử ngẩn người, bừng tỉnh cúi đầu: " Đa tạ tiểu t... Khụ, Mikazuki-sama. "

Người nọ khẽ cười, phi thân liền đi. Trong gió êm dịu dường như vọng đến câu nói: " Thứ đó cũng từng là xiềng xích trói buộc ta mà thôi. Là nó phụ thuộc ta, không phải ta cần nó. "

Mãi cho đến khi hai "người" kia đã đi mất, vu y nam tử mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Tứ hồn trong tay chưa bao giờ nặng nề đến vậy.