[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 2: Inuyasha




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Phụ thân đại nhân, ngài vẫn quyết tâm đi cứu nữ nhân kia sao?"

" Con sẽ cản ta sao, Sesshomaru?"

Dưới trăng. hai bóng người tiên minh đối lập. Mái tóc của cả hai bị thổi tung theo cơn gió lạnh, vung lên từng đợt tuyết trắng. Sesshomaru dõi theo bóng lưng của cha mình, lấy một loại thanh âm bình tĩnh đến chết lặng nói ra yêu cầu của chính mình:" Ta sẽ không cố thử nó. Nhưng trước khi đi, phụ thân ngài hãy để lại Tùng Vân Nha và Thiết Toái Nha cho ta. "

Mikazuki đứng sau thân cây cách đó không xa, yên lặng nhìn phụ tử hai người. Có những khoảnh khắc vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, tỷ như giờ phút này.

"Con có ai để bảo vệ không? Sesshomaru?"

Hoa Kính trong tay hơi sáng lên, Mikazuki dời mắt, nhìn chằm chằm Izayoi đang khó chịu giãy dụa trong đau đớn. Bụng nàng đã rất to, hiển nhiên đã sắp đến lúc hài tử kia chào đời.

Tiểu bán yêu a.... 

Sesshomaru cuối cùng vẫn nhìn Inu no Taisho rời đi.

Trong lòng hắn không ngừng dâng lên một cỗ phiền táo phẫn uất. Hắn nghe thấy chính mình mở miệng hỏi: "Ngươi cũng thấy ta làm sai sao? Ngay cả mẫu thân đại nhân cũng không tán thành việc ta đang làm."

" Ngài làm không đúng.."

Quả nhiên... vẫn là sai sao?

" Nhưng cũng không hề sai."

Sesshomaru hơi nghiêng đầu. Mikazuki từ trong màn tuyết đi đến, thanh âm vẫn như lúc mới gặp ôn hòa:" Ta không có quyền phán định ai đúng ai sai, cũng không có quyền khuyên ngài không đi giết Izayoi và đứa bé kia. Trong mắt ngài hiện giờ, hai người họ hẳn là vết tích sai lầm của Khuyển Đại Tướng. Lời của ta sẽ không có quá nhiều ý nghĩa trong hoàn cảnh này."

Sesshomaru có chút kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt kim sắc xinh đẹp thêm vài phần nhân khí linh động. 

"Nhưng mà ngài có, điện hạ. "Mikazuki khẽ cười, trong ánh mắt không thiếu bao dung cùng ôn hòa: "Ngài có quyền nghe theo bản tâm của mình. "

" Ngài thật sự muốn hai thanh kiếm kia sao? Thật sự chán ghét Izayoi và hài tử kia sao?"

" Họ là vô tội. "

" Điện hạ, ngài còn một chặng đường dài cần đi, cho đến khi ngài vượt qua phụ thân của mình. "

" Ai cũng có con đường của mình, có khát vọng của mình. Ngài truy cầu là lực lượng tối thượng, nhưng đại tướng truy cầu là tình cảm mà thôi. Ngài ấy vốn đã có được lực lượng mình muốn. "

" Đủ để bảo vệ người ngài ấy để ý. "

" Vì vậy, điện hạ, Ngài chỉ cần truy cầu bản tâm mình thôi. "

Từng câu từng chữ rõ ràng bóc trần suy nghĩ của Sesshomaru. Hắn yên lặng nhìn theo hướng phụ thân mình rời đi.

Cuối cùng, vẫn là phi thân rời đi.

Đương nhiên là đi theo hướng của Inu no Taisho.

Mikazuki yên lặng bổ sung. Quả nhiên vẫn là ngạo kiều hệ a.

Liền không chờ đợi đi theo.

Sesshomaru như có sở cảm, trừng mắt nhìn hắn: " Ta vẫn muốn đoạt lấy Tùng Vân Nha Và Thiết Toái Nha. "

Bảo mẫu nhịn cười: " Điện hạ tùy ý!"

Sesshomaru quả thật không thể nhịn được nữa: " Thu lại ánh mắt nhìn hài tử kia của ngươi!"

"Nga."

- -- ------ ----- Ta là Sát điện hạ đã đến phân cách tuyến --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Cung điện lửa ngập trời cao, thiêu rụi tất cả những gì có trên đường đi của nó. Hai bóng người trong đó dần mờ nhạt đi giữa tầng không khí nóng rực. Sesshomaru trầm mặc đứng trên sườn núi, đôi mắt vàng chứa đựng một mảnh tĩnh lặng, dõi theo bóng dáng đang mờ nhạt dần kia.

" Ngài thực sự không định ra tay sao? "

Cung điện phát ra từng tiếng đứt gãy. Cả tòa nhà lớn cứ như vậy liền đổ sụp xuống. Sesshomaru nhắm mắt lại, giọng nói mang theo ý vị chịu đựng:" Đây là con đường hắn chọn, ta không có quyền xen vào. "

"Ngài đang dần trưởng thành. " Mikazuki dường như lơ đãng nói " Khuyển Đại Tướng hẳn là rất vui đi. "

Mặc dù chỉ rất nhỏ, nhưng ngài đang thay đổi, điện hạ.

Sesshomaru bị ánh mắt của hắn làm rùng mình, vung tay:" Trở về. "

Mikazuki nhìn theo bóng hắn, cong mi. Còn chưa về được a, hài tử.

Hắn xoay người, theo một con đường vắng khác đi dần xuống núi.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

images

Gai nhọn cứa vào chân, từng giọt máu rơi xuống nền đất đen thẫm. Izayoi khó khăn cất từng bước, kéo cao Hỏa Thử bào,không ngừng trốn tránh quân lính của Takemaru. Anh nhi trong lòng bị chấn động bên ngoài quấy rầy giấc ngủ. Đôi tai khuyển mềm mại hơi lay động, tiếp thêm động lực cho nàng.

" Inuyasha..."

" Ở bên này! Mau đem công chúa quay về! "

Quan binh phía sau đã tới gần sát. Izayoi giật mình muốn chạy tiếp, lại đột nhiên trượt ngã. Nho nhỏ Inuyasha bị đánh thức, "oa" một tiếng liền khóc lên. Lập tức có quan binh nghe được, nhanh chóng đem nàng ngăn lại.

" Công chúa, mời người trở về đi thôi. Yêu quái này cần bị tiêu diệt!"

"Không!" Izayoi ôm chặt anh nhi " Nó là hài tử của ta và chàng. Các ngươi không có quyền đem nó đi đâu."

" Công chúa, người đem yêu quái này cho ta, thành chủ sẽ không trách tội người tư thông với yêu quái. "

Thấy Izayoi chết sống không buông đứa nhỏ, quân lính hai mặt nhìn nhau, âm thầm thống nhất tiến lên. Izayoi nhất giới nữ tử, sao có thể chống lại bọn họ. Chớp mắt, hài tử liền bị cướp đi.

" Không!!!! INUYASHA... "

Quân lính ôm hài tử yếu ớt trong tay, hừ lạnh: " Thứ yêu quái này, sớm liền không nên sinh ra!"

Nói xong liền ném mạnh anh nhi xuống.

Izayoi khóc đến tê tâm liệt phế. Mắt thấy hài tử liền muốn rơi xuống đất, một cỗ lực lượng vô hình không một tiếng động dâng lên.

Thời gian tựa như bị đảo ngược. Izayoi nhìn thấy nhi tử bay ngược lên, tránh khỏi tầm với của binh lính, rơi vào vòng tay một người.

Nguy hiểm được giải trừ, Izayoi liền ngất đi.Nàng vừa sinh xong, lại phải lập tức chạy trốn, gần như không có chút thời gian nghỉ ngơi. Mikazuki cẩn trọng ôm lấy hài tử, đem một tầng linh lực bao lấy Inuyasha.Hài tử khóc mệt liền an tâm ngủ, yêu lực bị kinh động cũng chậm rãi lắng xuống. 

Xung quanh có tiếng xương gãy không ngừng vang lên. Mikazuki thu hồi tầm mắt, cười rực rỡ:" Ngay cả hài tử vô tội cũng muốn giết, các ngươi xứng đáng được sống sao?"

Đó là âm thanh cuối cùng mà binh sĩ của Takemaru nghe được trên cõi đời này.

Bước qua một đống tử thi dập nát, Mikazuki đem Izayoi cứu tỉnh. Công chúa điện hạ dù gì cũng là kim chi ngọc diệp, nơi nào chịu được huyết tinh nồng đậm như vậy. Nàng cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, đón lấy Inuyasha đã ngủ say:

" Đa tạ tiểu thư cứu mạng. "

Mikazuki hơi giật lông mày, không để ý nói: " Đi thôi! Nơi này không còn an toàn. Ta đưa ngươi và Inuyasha đến một nơi khác. "

Izayoi tin hắn có lẽ là vì vẻ ngoài có nét giống Inu no Taisho, về điểm này liền sẽ không thể phản đối. Nhưng điều đó lại không có nghĩa nàng có thể bình tĩnh đối mặt Sesshomaru một khắc kia.

Mắt vàng, tóc trắng, tai nhọn, yêu văn, còn có cả nguyệt nha trên trán, không khó để Izayoi nhận ra trưởng tử của ái nhân. Inu no Taisho không chỉ một lần nhắc đến hắn, hiển nhiên cũng vì sợ hắn thương tổn Izayoi. Công chúa hơi lui lại, ôm chặt lấy Inuyasha, đề phòng nhìn thiếu niên phía trước. 

Nhìn rõ người đến là ai, Mikazuki không phúc hậu cười nhẹ:" Ngài quả nhiên vẫn quay lại a, điện hạ. "

Sesshomaru hừ lạnh, cười nhạo một tiếng: " Ta chính là muốn xem nữ nhân này có bản lĩnh gì lại có thể để phụ thân đem nàng đặt ở đầu quả tim như vậy. "

Izayoi vẫn đang lui bước. Mikazuki dở khóc dở cười, vỗ nhẹ lên vai nàng:" Công chúa không cần sợ, điện hạ sẽ không có ý xấu. "

Hẳn là đi?

→_→ Ngươi có thể có thành ý thêm chút nữa đó, a thân.