Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 18: Dưới mái hiên nhà




Nếu Phùng ca không đúng lúc gọi điện thoại tới, nhắc nhở Diệp Chính Thần hôm nay là sinh nhật anh, cũng báo cho anh biết mọi người đêm nay vì anh tổ chức bữa ăn, làm cho anh nhất định phải đến.

Tôi nhất định sẽ chết ở trên giường anh.

Không đúng! Là tôi trên giường mình!

Tôi thật sự bị anh ép buộc đến mơ hồ, đừng nói giường, tựa như đè áp xuống rồi triền quấn quanh hai thân hình đến nỗi tôi còn không phân biệt được của ai vào với ai, dù sao tất cả đều không nghe theo tôi sai sử!

Anh tắt điện thoại, theo trên người tôi rút ra thì xương cốt tôi như bí tán lạc tại trên giường, đừng nói sửa sang lại một chút trên người một mảnh hỗn độn sềnh sệch, tựa như ngay cả động tác lấy tay lên kéo chăn đều không có khí lực.

Tôi không khỏi thở dài trong lòng: này học phí bổ túc quả thật rất cao!

Lại thầm so sánh, học phí của quỷ Nhật Bản kếch sù coi như còn thích hợp, làm thêm tại cửa hàng tiện lợi 800 yên một ngày cũng thật hợp lý!

Tôi về sau không bao giờ oán giận cuộc sống gian khổ nữa!

Đáng hận nhất là, Diệp Chính Thần vẻ mặt tràn đầy dục thú thể hiện ý cười nằm bên cạnh tôi, thoải mái mà giãn ra thân hình mỹ cảm nam tính.

Nếu như không thấy phía trên thân hình với những đường cong lực lưỡng ngạo nghễ có một tầng mồ hôi sáng bóng, tôi nghiêm trọng hoài nghi có phải đây là người vừa cùng tôi đã làm cái vận động kịch liệt kia!

Thần a! Một nam nhân như vậy, tôi sớm muộn gì chết thảm trong lòng anh!

Diệp Chính Thần đem dựng tôi lên, dùng tay phải nắm cả bả vai tôi, tôi lấy lại chút khí lực cuối cùng tìm một tư thế thoải mái nhất ghé vào trên ngực anh, đem mặt chôn ở hõm vai anh.

"Sinh nhật vui vẻ..." Tôi dùng một câu nghi vấn."sao?"

"Ừ! Rất vui vẻ!" Hắn nhìn tóc tôi hỗn độn, hôn lên đó."Sớm biết em cởi quần áo mê người như vậy, anh nhất định sẽ không chờ cho tới hôm nay."

"Sớm biết anh cởi quần áo cầm thú như vậy, em nhất định sẽ không cho anh hữu cơ khả thừa!"

Anh khẽ gợn mi, hé miệng cười. Cầm tay tôi, đặt ở trên ngực anh.

Ở dưới lòng bàn tay, là lửa nóng của anh cùng tim đập trầm ổn.

Hai cái đồng hồ, kim cùng nhích lên gần như hoàn mỹ hài hòa, không lệch chút nào.

Ánh nắng chiếu rọi vào, làm cho tên khắc trên dây đeo điệp điệp sinh huy:

Thần…

Nha đầu…

"Dây đeo của anh vì sao lại khắc 'Nha đầu'? Anh như thế nào lại không khắc tên của em?" Tuy rằng tôi cảm thấy hai chữ "Nha đầu" nhìn thật ấm áp, nhưng chữ "Băng" cùng "Thần" càng thích hợp hơn.

"Vạn nhất ngày nào đó anh đổi bạn gái, còn muốn đem tên của em xóa đi đổi thành tên của người tiếp theo, thật phiền toái!" Anh vân đạm phong khinh mà nói cho tôi biết: chữ 'Nha đầu' tốt! Nghìn bài một điệu, đều không cần đổi..."

Tôi mệt thực sự không có khí lực, mà nếu có còn chút nào tôi sẽ lấy cái nồi cơm điện đập vào đầu anh mà rống to: "Anh chết đi cho em!"

May mà của đầu lưỡi của tôi còn còn có chút khí lực, cho nên tôi giống anh, vân đạm phong khinh khen ngợi anh: "Sư huynh, anh nhìn rất xa! Đừng quên đem đồng hồ của em truyền lại cho người khác, nếu các cô ấy không chê đó là đồ qua N tay!"

Anh từ từ thở dài, lấy tay bẹo má tôi: "Em chính là thấy chết còn cãi, mạnh miệng!"

"..."

Cứng rắn có ích lợi gì, còn không phải làm cho nhân gia nấu chín !

"Trên đời này trừ em ra còn có rất nhiều, rất nhiều người con gái tên 'Băng', 'Nha đầu' của anh chỉ có một! Độc nhất vô nhị!"

...

Tôi cùng Diệp Chính Thần trong thời gian ở cùng một chỗ, bức vẽ chữ chính đầy tường, tiếng cười cùng nước mắt trút xuống cùng nhiều nhưng mà những lời nói chân chính buồn nôn anh chỉ nói có lần này, nói câu này. Tôi mỗi lần nghĩ về lúc ấy đều sẽ bị cảm động!

Tôi đang cảm động rối tinh rối mù, anh lập tức nói ra câu rất giết chết phong cảnh: "Nha đầu, anh đói bụng!"

Tôi thật muốn lấy mì đem giết anh!

Chịu đựng cả người đau nhức xuống giường, tôi phủ thêm áo ngủ tiến vào phòng tắm, tắm rửa xong bước ra, lấy ra trong tủ lạnh đồ làm bánh mua mấy ngày hôm trước, dựa theo hướng dẫn làm một cái bánh ngọt nhỏ.

Bánh ngọt nướng xong, tôi lại theo ngăn kéo lấy ra một túi nến sinh nhật.

Diệp Chính Thần tắm rửa xong bước ra, tôi đang bận rộn giảo bơ, anh từ phía sau ôm lấy tôi, hít sâu vào một vị hương sữa bánh ngọt.

"Nha đầu, ba năm sau, gả cho anh đi!" Anh nửa thật nửa giả nói.

Lòng đột nhiên run lên.

Ba năm sau, anh có thể khôi phục tự do.

Này xem như hứa hẹn sao?

Vì cái gì Diệp Chính Thần hứa hẹn nghe cảm thấy hư vô mờ mịt như vậy.

Tôi sợ hãi thất vọng, cho nên không dám làm cho bản thân có bất cứ kỳ vọng.

Tôi làm bộ như chẳng hề để ý, lườm anh một cái."Muốn kết hôn em làm lão bà còn nhiều người, xếp hàng đi!"

"Đừng bốc phét! Hai mươi ba tuổi vẫn là xử nữ, anh cũng không chê đâu..."

"Anh!" Tôi mặt đỏ hồng thấu .

Anh lại càng đắc ý !

Anh lôi kéo ngón trỏ của tôi chấm vào chút bơ, đưa vào trong miệng mình, chậm rãi dùng lưỡi quấn quit lấy ngón tay tôi, liếm liếm bơ.

"Thật ngọt!" Anh tiến đến gần sát tôi, hàm hồ nói: "Anh muốn đem nó biến thành toàn thân em…"

Tê dại theo đầu ngón tay nhanh chóng truyền khắp toàn thân, mặt tôi càng đỏ hơn.

Anh là một con cầm thú khoác áo sắc lang – xem xét xong!

***

Do Diệp Chính Thần yêu cầu một cách không khoan nhượng, tôi đổi ca cho người khác, đứng trước tủ quần áo chọn lên chọn xuống, cuối cùng cũng tìm được một cái áo sơ mi cao cổ có thể che kín dấu vết, cũng không để ý xem bên ngoài ánh mặt trời sang lạn bao nhiêu, mặc ở trên người.

Không có biện pháp, ai bảo toàn thân tôi từ trên xuống dưới đều bị cầm thú cắn thành vết xanh, vết tím.

Đơn giản rửa mặt chải đầu xong, tôi không hoá trang, chỉ xoa một lớp son môi màu sẫm, che dấu một chút đôi môi có vẻ hơi sưng đỏ.

Đáng tiếc còn chưa có xuống xe, son môi liền bị anh ăn đến sạch bách!

...

Anh nắm tay tôi đi vào một gian phòng nhỏ kiểu Trung Hoa, diện tích phòng vốn không lớn, hai mươi mấy người ngồi vào có vẻ thập phần chen chúc.

Tôi vài lần thử rút tay ra nhưng đều không có thành công.

Quan hệ của chúng tôi trước mặt mọi người đương nhiên biểu tình công khai .

Phùng ca đánh giá một phen chiếc áo sơ mi cao cổ của tôi, hướng Diệp Chính Thần nghịch ngợm mà nháy mắt: "U! Thu phục?!"

Diệp Chính Thần trả lời bằng ánh mắt "Biết rõ còn cố hỏi".

Mọi người bừng tỉnh!

Có thể thấy được đối với những người kinh nghiệm phong phú, sơ mi cao cổ chỉ tổ giấu đầu hở đuôi.

Lý Khải luôn luôn để ý xem thực đơn.

Tôi cố gắng muốn thấy biểu tình của Tần Tuyết nhưng cô ấy trước sau chỉ cúi đầu, để cho tôi không thể nhìn thấy sau đôi lông mi buông xuống thể hiện điều gì.

Là thương hại, giận hay tức giận? Vẫn là cho rằng tôi phản bội cô ấy...

Tôi thực muốn biết.

...

Đồ ăn vừa bưng lên, là món ăn Quảng Đông, Diệp Chính Thần vừa gắp một miếng thịt gà đặt ở trong bát tôi, điện thoại của anh bỗng vang lên.

Anh cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua dãy số, tôi cũng thuận tiện liếc mắt một cái, là từ số cố định của nội thành Đại Bản.

Diệp Chính Thần hiển nhiên nhận ra dãy số này thực xa lạ, lúc nghe điện thoại thập phần khách khí dùng tiếng Nhật tiếp đón."Uy!"

"Sinh nhật vui vẻ!" tiếng của nữ nhân.

Tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Sẽ có nữ nhân gọi điện thoại chúc anh sinh nhật vui vẻ, tôi cũng không ngạc nhiên.

Nhưng phản ứng của anh lại làm cho tôi cực không thoải mái.

Anh cơ hồ ngay tại lúc nghe thấy tiếng của đối phương, trong lúc nhất thời lấy tay nhanh nhẹn che lại di động đồng thờ đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.

Tôi dung thìa khuấy khối đá trong cốc cocacola, một chút, một chút, chất lỏng màu đen tạo thành lốc xoáy xoay tròn. Lòng tựa như cục đá, từ từ tiến vào lốc xoáy màu đen.

Quen biết anh ngày đầu tiên, chỉ biết anh là người như thế nào.

Yêu anh rồi, càng biết anh là người như thế nào.

Đã tự nhủ với chính mình vạn sự thay đổi đừng để ý, thế nhưng sao lại không ngại đâu...

Dù sao yêu không phải dùng miệng nói .

Diệp Chính Thần đi ra ngoài tiến tới bãi đỗ xe phía sau tiệm cơm.

Tôi lần đầu tiên đối với sở thích sạch sẽ của người Nhật Bản thấy thực kính trọng, bởi vì qua lớp cửa sổ thủy tinh không nhiễm một hạt bụi có thể rõ ràng mà nhìn thấy mỗi một động tác nhỏ, thậm chí ánh mắt…của anh.

Tôi từng nghĩ là Diệp Chính Thần có hai con người, khi mặc vào áo choàng trắng của thầy thuốc thì thần thánh không thể xâm phạm, cởi ra chiếc áo này toàn thân anh trên dưới toát ra sự khinh bạc.

Hôm nay, tôi mới biết được anh còn có một mặt khác...

Lạnh lẽo yên lặng như đêm tối!

Anh nói điện thoại thật lâu, từ đầu đến cuối duy trì một tư thế bất biến cùng biểu tình lạnh như băng.

Khóe miệng ngay cả nửa tia nhếch lên đều không có.

Anh mở miệng nói không nhiều lắm, hơn phân nửa là trầm tư, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên lan can màu trắng tại bãi đỗ xe, thông thả mà tiết tấu – tôi trước kia cũng không biết anh có thói quen này!

...

Diệp Chính Thần quay trở lại!

Tôi cái gì cũng không hỏi, chăm chú uống cocacola.

Anh thế nhưng lại chủ động giải thích với tôi."Cô ấy chỉ là bằng hữu bình thường."

"Ân!" Tôi biết.

Anh cùng tình nhân nói điện thoại sẽ không có yên lặng lạnh như băng như vậy.

"Cô ấy gặp được chút phiền toái, muốn nhờ anh hỗ trợ." Anh thật cẩn thận mà quan sát phản ứng của tôi.

"Nga!"

Thấy anh nhìn thoáng qua đồng hồ, tôi nói: "Anh đi đi, đừng làm cho người ta chờ."

"Em cùng anh đi đi."

Tôi lắc đầu, nhìn anh cười cười."Em ở chỗ này chờ anh!"

"Cũng được!" Anh cùng mọi người dặn dò một tiếng, vội vàng rời đi.

Kỳ thật, anh mà kiên trì một chút, tôi khả năng sẽ cùng anh đi.

Bởi vì tôi đối với người con gái vừa điện thoại đến tràn ngập tò mò, tôi thật muốn biết đến tột cùng là dạng người như thế nào mà làm cho Diệp Chính Thần thu hồi sở hữu lỗ mãng, nghiêm chỉnh mà tiếp đón.

Người con gái này, nhất định đối với anh có ý nghĩa cực phi phàm!