Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 5-2




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Bỗng nhiên trong sân thể dục vang lên tiếng hò hét vang dội, Thời Diệu đưa mắt nhìn sang.

Trong sân thể dục đang tiến hành thi chạy 800 mét dành cho nữ, theo hiệu lệnh của súng vang lên, tất cả các nữ sinh tham gia dự thi của các lớp đồng loạt chạy đi.

Du Thanh Quỳ nhiệt tình chạy về phía trước, đúng như lớp trưởng nói, tình hữu nghị là thứ nhất, tranh tài là thứ hai! Nhất định cô sẽ kiên trì đến cuối cùng!

Du Thanh Quỳ chạy ở chính giữa, bên cạnh cô chính là Diệp Lệ Học.

Diệp Lệ Học cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nhìn thoáng qua người Du Thanh Quỳ, cô chạy chậm lại, chờ lúc Du Thanh Quỳ đuổi theo, chợt 

nghiêng người đụng vào Du Thanh Quỳ, lập tức Du Thanh Quỳ bị cô ta đụng ngã xuống đất.

“Thật xin lỗi ha ha!” Diệp Lệ Học quay đầu nhìn cô một cái, cong môi cười rồi chạy về phía trước.

“Không có…” Du Thanh Quỳ theo bản năng thốt lên, nhưng còn chưa nói hết thì cô đã cảm thấy được chắc chắn đối phương cố ý!

“Thanh Quỳ! Thanh Quỳ!” Dương Hinh chạy ở bên cạnh hô to.

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía Dương Hinh, sau đó cô cười một chút, bò dậy rồi tiếp tục chạy.

“Thanh Quỳ của mình thật giỏi!” Dương Hinh nhảy dựng lên, hai tay giơ lên đầu vỗ tay khiến tiếng “bốp bốp bốp” vang lên.

Thể chất của Du Thanh Quỳ không phải là quá tốt, lúc học ở trường cũ cô cũng chưa từng tham gia đại hội thể thao nào. Xem như mười ngày trước lúc này, mỗi ngày sau khi tan học cô đều luyện tập chạy bộ, nhưng cô cũng không thể nâng tốc độ lên được.

Sân thể dục của trường Lục Trung dài 400 mét một vòng, nên 800 mét phải chạy hai vòng mới xong. Du Thanh Quỳ chạy được nửa vòng thì đã bắt đầu thở dốc. Lúc cô chạy xong một vòng đầu thì trên người đã có một lớp mồ hôi, hô hấp dồn dập, hai chân như nhũn ra. Mồ hôi thấm ướt tóc cô, ghim tóc hơi lỏng đi khiến tóc cô rơi xuống, ướt nhẹp dính lên gương mặt của cô. Cô vén tóc sau tai, nhìn bạn học chạy ở phía trước, khẽ cắn răng rồi tiếp tục chạy.

Du Thanh Quỳ vừa chạy xong một vòng không bao lâu thì đã có người hoàn thành phần thi này.

Diệp Lệ Học chạy thứ hai nên lúc này chạy vọt lên tới điểm cuối. Nếu không phải là cô ta cố ý chạy chậm lại để chờ Du Thanh Quỳ thì cô đã về đích đầu tiên. Diệp Lệ Học lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Du Thanh Quỳ đang chạy chậm, mắt lộ ra giễu cợt, không nghĩ tới cô ta lại vô dụng như vậy, thật mất thể diện.

Đợi Du Thanh Quỳ chạy được một nửa vòng thứ hai, trừ cô thì mọi tuyển thủ đều đã chạy đến điểm cuối.

Quá mệt mỏi!

Du Thanh Quỳ cảm giác tìm mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cô không thể không dừng lại, hai tay đặt trên đầu gối, miệng mở to thở hổn hển. Nghỉ ngơi giây lát, cô lại tiếp tục chạy về phía trước. Chỉ là hai chân cô mềm nhũn, chạy xiêu xiêu vẹo vẹo. Không được bao lâu thì cô lập tức ngã xuống. Cùi chỏ cùng gối đau buốt không thôi.

“Thanh Quỳ, cậu làm sao vậy?” Dương Hinh chạy đến bên cạnh Du Thanh Quỳ.

“Không có gì, mình có thể chạy xong…” Du Thanh Quỳ hơi ngượng ngùng cười một chút, lại bò dậy “chạy” lên trước.

Dương Hinh suy nghĩ một chút rồi cùng nhau chạy bên cạnh Du Thanh Quỳ.

“Cố gắng lên! Cố gắng lên! Thanh Quỳ, cố lên!” Dương Hinh vừa chạy bên cạnh vừa động viên.

Tấn Ất Minh đứng lên, duỗi người nhìn Du Thanh Quỳ đang liều mạng chạy, cậu thấp giọng mắng “thật ngu xuẩn”. Sau đó xoay người, nói với mấy bạn học bên cạnh: “Cái này gọi là tinh thần thể dục đó mà! Đi! Cùng nhau tới cổ vũ cho cậu ta đi!”

Nói xong, cậu ta quàng lên vai Chu Tiếu, Tạ Trạch Vũ cùng Cổ Dật Phi.

“Gì cơ?” Cổ Dật Phi không phản ứng kịp.

Tấn Ất Minh vỗ lên đầu Cổ Dật Phi một cái rồi nói: “Không thấy lớp trưởng đứng ở đó à? Thời gian thể hiện vinh dự lớp học đến rồi!”

Tấn Ất Minh nhảy qua chiếc ghế trước mặt, xông đến đường chạy.

“Vinh dự lớp học? Đó là cái gì chứ? Chúng ta có sao?” Cổ Dật Phi gãi gãi đầu.

Tạ Trạch Vũ cũng vỗ lên đầu cậu ta một cái, cười nhạo: “Sao lại ngu ngốc như vậy chứ? Ất Minh muốn theo đuổi cô ấy!”

Nhìn hướng chạy của Tạ Trạch Vũ cùng Chu Tiếu, Cổ Dật Phi trề môi rồi cũng đi theo.

Thần kỳ chính là… học sinh của lớp 3 càng ngày càng tràn ra, ở bên cạnh cổ vũ cho Du Thanh Quỳ đang thở hỗn hển hoàn thành đường chạy của mình. Một màn đoàn kết như vậy, thật sự khiến các giáo viên cùng học sinh lớp khác cảm thấy bất ngờ. Dù sao… danh tiếng về mọi mặt của lớp 3 cũng không quá tốt mà…



Thời Diệu đứng ở sau cửa số sát đất quan sát hết tất cả, cậu xoay người trở về giá vẽ, lấy một tờ giấy khác, đặt bút vẽ như bay. Vài nét bút đi qua, cậu đang phác thảo một đường chạy thật dài. Dường như phía cuối đường chạy có ánh sáng, khiến cho người ra gắng sức chạy lên trước.

Mà một đầu của đường chạy này…

Thời Diệu dừng một chút, lại cầm lấy cục tẩy lau đi nét phác thảo thiếu nữ. Sau đó dùng vài nét bút đơn giản mà vẽ thành con rùa nhỏ bốn chân đang chạy về phía trước.

Ánh mắt,mũi hay mai của rùa nhỏ đều là góc nghiêng, nó đang chạy lệch.

Thời Diệu cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra chụp lại rồi đăng lên Weibo.

“Rùa nhỏ ngốc nghếch chậm quá…”

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Diệu: Đến gần tôi sẽ nghẹn không thở được sao? Cần hô hấp nhân tạo không?