Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 36: Tẩy thủ (3)




Tất cả mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới đệ tử Tung Sơn kia cứ thế ngã xuống rồi chết, chỉ là trong khoảnh khắc cuối cùng đã hét ra tiếng “A” từ cổ họng, mở to hai mắt, mọi người ngay cả người nọ chết như thế nào cũng không nhìn thấy.

“Nhất định là Ma giáo Khúc Dương đến đây!”

Không biết là thanh âm của ai vang lên, mọi người giật mình lại một trận kinh ngạc, đều trầm vai đề khửu tay ấn lên binh khí bên hông.

Trong lòng Địch Vân lộp bộp một tiếng, người khác không biết, hắn tất nhiên rõ ràng hơn hết, cổ họng của đệ tử Tung Sơn kia là bị tế châm xuyên thấu, xuất thủ không phải ai khác, chính làĐông Phương Bất Bại. Nếu thân phận bị lộ tình thế sẽ rất bất lợi.

“Khúc Dương ma đầu lăn ra đây! Giả thần giả quỷ cái gì?! Chúng hào kiệt đều ởđây, muốn đem ngươi toái thi vạn đoạn!” Phí Bân nắm chặt trường kiếm trong tay, vận khí quát.

Một lời này của Phí Bân như kích động mọi người, quần hùng nhất thời phẫn nộ rồi đứng lên, có người đón lấy quát:“Khúc Dương này khinh người quáđáng, dám ở trước mặt nhiều người Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta giết người như vậy! Rất không đem chúng ta để vào mắt! Hôm nay nhất định phải bắt sống ma đầu Khúc Dương, đem hắn thiên đao vạn quả!” Những người khác nghe xong tiếng phụ họa cũng nổi lên.

“Tiểu tử này khẳng định cũng là người trong ma giáo, nói không chừng là do Khúc Dương phái tới! Chúng ta trước đem hắn bắt lấy!” Phí Bân nâng ngón tay chỉĐịch Vân, thanh âm đinh tai nhức óc.

Địch Vân cũng không giải thích, chỉ là nghe Lưu Chính Phong bên cạnh có chút sốt ruột, nói:“Tiểu huynh đệ ngươi chạy nhanh đi! Lưu mỗ không muốn liên lụy ngươi, chuyện hôm nay Lưu mỗ vô cùng cảm kích, vĩnh không dám quên. Nhưng việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi nhanh đi thôi, không cần uổng phí tánh mạng. Lưu mỗ không có tiếc nuối!” Lưu Chính Phong vốn nói có chút đau khổ, nhưng sau lại nghĩđến hắn có thể cùng Khúc Dương kết giao, đời này cũng coi như không có gì tiếc nuối, sống thêm vài năm hay không cũng không có gì khác nhau, nghĩđến đây trong lòng thản nhiên, không khỏi dõng dạc.

Địch Vân nghe xong trong lòng rung động, kiếp trước hắn đã gặp qua rất nhiều bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, mà kiếp này cũng như thế. Ai nói hắn kiếp này không có chuyện tiếc nuối, đó mới là tiếc nuối thật lớn. Một câu không tiếc nuôi kia cũng chỉ là lúc phẫn nộ mà không biết làm thế nào thôi.

“…… Sáng sớm nghe được Lưu đại hiệp cùng Khúc trưởng lão hợp tấu cầm tiêu chi khúc, Địch mỗ tuy rằng là một thô nhân, không hiểu cái gìâm luật, nhưng cũng nghe ra trong âm điệu kia hàm chứa bi thương cùng bất đắc dĩ, cũng không hiểu được một khúc kia có phải là vốn như thế hay không?”

Địch Vân xem như không đầu không đuôi nói, lại khiến Lưu Chính Phong nghe đến cả người chấn động, đầy bụng khẳng khái đột nhiên liền hóa thành hưảo. Là ai nói sẽ không tiếc nuối, lại bị người nhẹ nhàng lột đi lớp mặt nạ kia. Bản thân thường nói âm luật không lừa được người, người thường còn nghe ra nó bao hàm bi thương, bất đắc dĩ cùng với tràn đầy tiếc nuối, huống chi là người đạn tấu.

“Lưu Chính Phong!” Phí Bân quát:“Ngươi hiện tại nếu kim bồn tẩy thủ, thoát ly Ngũ Nhạc kiếm phái, cũng đừng trách các sư huynh đệ của Ngũ Nhạc kiếm phái không nhớ tình xưa nghĩa cũ!” Nói xong giơ cao lệnh kỳ, cao giọng nói:“Lưu Chính Phong trầm mê, cùng ma giáo làm bạn, đệ tử Tung Sơn nghe lệnh, đem tiểu tặc kia cùng Lưu Chính Phong và tất cả mọi người liên quan toàn bộ tru sát! Thân thích của Lưu Chính Phong, bất luận thê tiểu, trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc)!”

“Tuân lệnh!”

Mười mấy tên đệ tử Tung Sơn cùng ho lên tuân lệnh, liền giơ lên đao kiếm trong tay, tách ra hai lộ, bao vây xung quanh người Lưu phủ.

Định Dật sư thái vốn cảm thấy hành vi này của Lưu Chính Phong thật sự khiếm thỏa, chỉ vì bằng hữu liền rời khỏi giang hồ, đã quên nghiệp to nghĩa lớn. Nhưng vừa nghe Phí Bân hạ lệnh tru sát hài tử cùng nữ tử tay trói gà không chặt, không khỏi nổi lên lửa giận. Nàng vốn chính là tính tình hỏa bạo, hét lớn một tiếng “Chậm đã!” Nói:“Ngay tiểu hài tử cũng không buông tha! Này cũng quá quá phận đi!”

Chỉ làđệ tử Tung Sơn đã không còn quan tâm đến lời Định Dật sư thái, một nhóm người tiến ra đại sảnh, một nhóm khác lại hướng về nội thất màđi.

Địch Vân vốn muốn ngăn lại người muốn vào nội thất, chỉ là nghĩđến Đông Phương Bất Bại còn đang ở sau bình phong, nhanh chóng ngừng lại, trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp.

Quần hùng đều đứng không nhúc nhích, không xa không gần sống chết mặc bây, xem tình huống nói sau.

“Các ngươi làm cái gì vậy!” Lưu Chính Phong thấy thế tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, vừa định ngăn lại các đệ tử Tung Sơn bước vào nội thính, chợt nghe ‘loảng xoảng khi’ một tiếng, đại môn đại sảnh đột nhiên đóng lại thật mạnh. Đệ tử Tung Sơn đang muốn ra ngoài bị dọa nhảy dựng, lùi ra sau hai bước.

“Ai dám bước ra một bước!”

Mọi người đang kinh ngạc chợt nghe thanh âm thanh lãnh của một nam tử vang lên. Mọi người theo tiếng quay đầu, lại ngạc nhiên, phía trên bình phòng to lớn trống rỗng xuất hiện một nam tử. Người nọ một thân huyết sắc trường bào, tóc đen buộc chặt, phượng mâu lãnh khốc khiến người rùng mình. Một câu nói bình thưởng thản nhiên của y, cũng là không giận tự uy. Thanh âm không lớn, lại khiến mỗi người ởđây nghe đến rành mạch. Người kia đáp xuống tạo cho người ta một loại cảm giác báđạo lẫn áp bách, lại có vẻ phong hoa tuyệt đại, không người sánh cùng. Không phải Đông Phương Bất Bại còn có thể là ai?

Địch Vân cũng là ngẩn ra, muốn mở miệng gọi “Đông Phương”, nhưng vẫn đem thanh âm nuốt về trong bụng.

“Người tới là ai?!” Phí bân bị khí tràng của Đông Phương Bất Bại ngăn chặn khí diễm, sau một lúc lâu mới ưỡn ngực lên lớn tiếng nói.

“Phụ thân!”

Đông Phương Bất Bại cũng không đáp lời, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, thân ảnh nhoáng lên một chút rồi phiêu nhiên dừng ở bên người Địch Vân. Sau bình phong chợt nghe tiếng gọi của một tiểu hài tử, sau đó hai tiểu hài tửđược một phụ nhân ôm ra, chạy đến bên người Lưu Chính Phong.

“Mang theo hài tử của ngươi rời đi, nữ nhi của ngươi đãở ngoài phủ, ở cùng với Khúc Phi Yên, đừng lo. Sau khi rời phủ sẽ có người tiếp ứng. Đi nhanh đi.”

Đông Phương Bất Bại con ngươi khẽ chuyển động, thản nhiên quét một lần qua hào kiệt bốn phía, sau đóđối với Lưu Chính Phong nói.

Lưu Chính Phong nhất thời chần chờ, nhưng khi chống lại con ngươi băng lãnh của Đông Phương Bất Bại thì run lên, không lên tiếng cũng không dám hỏi nhiều, lôi kéo thân nhân từ trong phòng ra ngoài.

“Dám đi!”

Phí Bân thấy toàn gia Lưu Chính Phong sắp ở trước mắt mình chạy mất, lập tức phi thường tức giận, gầm lên một tiếng, phi đến bên người Lưu Chính Phong, huy kiếm chém xuống.

Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu trưởng mi, chợt nghe y phục vang lên một tiếng động nhỏ, hồng ảnh chớp nhoáng đến trước người Phí Bân. Phí Bân cảm thấy hoa mắt, biết đối phương có võ công không thể khinh thường, nhanh chóng huy kiếm chắn lại, xoay tay lại hướng Đông Phương Bất Bại đâm tới.

Lùi một bước, trong tay Đông Phương Bất Bại nhất thời có thêm mai hoa châm, tay khẽ lật, Phí Bân chỉ thấy một ám thanh tử sáng choang bay lại. Phí Bân nâng kiếm đi chắn, lại chỉ cảm thấy trên thân kiếm không biết bị cái gì ràng buộc, lực đạo thật sự rất lớn, căn bản nâng không được. Định nhãn nhìn lại, chính là một sợi tơ hồng rất mảnh.

Phí Bân thét lớn một tiếng, ngân châm kia trực tiếp đánh vào xương tỳ bà trong bả vai của hắn, toàn tâm tê rần, cánh tay mất đi lực đạo, trường kiếm lung lay bất ổn, ‘đinh’ một tiếng rớt trên mặt đất.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người chung quanh đều choáng váng, kinh hãi đến quên lên tiếng. Phí Bân chính là sưđệ của Ngũ nhạc minh chủ phái Tung Sơn, chưởng môn Tả Lãnh Thiện, ở trên giang hồ cũng là nhất đẳng nhất cao thủ, những người ởđây cũng không có mấy ai làđối thủ của hắn. Làm sao nghĩđến hồng y nam tử chỉ cần nhẹ nhàng vài chiêu đãđánh bại hắn, Phí Bân hoàn toàn không cả khả năng đánh trả!

Trong lúc giao thủ, Lưu Chính Phong đã mang theo thê nhi rời đi không còn bóng dáng. Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái, lại nhìn Phí Bân trước mặt đau đến cơ hồ không dậy nổi, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Địch Vân nhìn lại cóđiểm đồng tình, dù sao cũng là bị xuyên qua xương tỳ bà. Chỉ làĐông Phương Bất Bại xuất thủ tuy rằng tàn nhẫn, nhưng vũ khí chung quy vẫn là ngân châm, cho dù xương tỳ bà bị thương cũng không phải vĩnh viễn không thể tập võ.

“Ngươi là ai!”

Người của Ngũ Nhạc kiếm phái rất nhiều đều ở trong này, tuy rằng đối với thái độ Phí Bân đối đãi Lưu Chính Phong có chút không vừa lòng. Nhưng trơ mắt nhìn một ngoại nhân khi dễ người của Ngũ Nhạc kiếm phái, trên mặt cũng không khỏi đen đi vài phần.

“Sư phụ, hai người này là người tốt.”

Nghi Lâm thấy rõ hồng y nhân chính là nam tử buổi sáng ởĐàn Ngọc viện đã cứu Lệnh Hồ Xung, không khỏi đối Định Dật sư thái nói:“Bọn họđã cứu Lệnh Hồ sư huynh.” Tuy rằng lúc ấy Khúc Phi Yên nói này hai người là người của Ma giáo, nhưng bọn họđã cứu Lệnh Hồ Xung, trong lòng nàng tất nhiên là vô cùng cảm kích.

“Đại sư ca là bọn hắn cứu!” Nhạc Linh San một bên nghe xong cũng một trận hưng phấn, nhanh chóng đến hỏi, gần giữa trưa khi Lệnh Hồ Xung mới được mang về, thương thế rất nặng, nhưng được người trị liệu qua, sinh mệnh không có gì nguy hiểm. Nhạc Linh San trong lòng cũng là vạn phần cảm kích.

“Phi!” Dư Thương Hải thối một ngụm,“Cái gì người tốt? Ta xem người này một thân hồng y như một thỏ gia (cô nương), nói không chừng người sáng nay ở trên giường trong Đàn Ngọc viện chính là y! Chúng ta vào đã quấy rầy chuyện tốt của bọn họ!”

“Ngươi nói cái gì!”Địch Vân nghe xong lời này thực rất nổi giận, chính hắn bị người ta nói cũng không có gì, hắn không quan tâm, bị người mắng chửi, còn có gì khó nghe mà hắn chưa từng nghe qua. Chỉ là Dư Thương Hải chết không tử tết này lại nhằm vào Đông Phương Bất Bại.

Đệ tử phái Thanh Thành nghe xong đều làồn ào cười rộ lên, Định Dật sư thái lại nhíu nhíu mày, nói:“Dư quan chủ, trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cũng ăn nói cẩn thận một chút.”

Đệ tửở bên cạnh Dư Thương Hải cười kỳ quái, ha ha nói:“Cẩn thận cái gì? Bọn họ làm được còn chúng ta sao lại không thể nói, cởi hết y phục rồi ở trên giường có thể là chuyện tốt gì? Nhìn hồng y nhân kia quả thực rất xinh đẹp, tế da nộn thịt, so với nữ nhân còn đẹp……”

Nói còn chưa dứt lời, cốt cách toàn thân Địch Vân đã ‘khanh khách’ rung động, bỗng nhiên nâng tay huýt tay Đông Phương Bất Bại bên cạnh một chút, cầm lấy một thanh tế châm đối phương đang niết trong tay, vung tay nhất trịch, đệ tử Thanh Thành đồi diện còn đang châm biến bỗng “A” một tiếng kêt thảm thiết, che lỗ tai lăn ra, tru như sói.

Đông Phương Bất Bại trên mặt không vui không giận, giống như chưa từng nghe thấy, chỉ là khẽ nhíu nhíu khóe miệng, ánh mắt nhất nhất đảo qua những người đó, cuối cùng mới chậm rãi nói:“Đây là cái gọi là danh môn chính phái? Bổn tọa lần này đến Hành Sơn thật sự rất phấn khích.”

“Ngươi rốt cuộc là người nào?”Định Dật sư thái không khỏi hỏi.

Nhạc Bất Quần con ngươi chuyển động, nhíu nhíu mày, tựa hồ nghĩđến cái gì nhưng cũng không qua không xác định, thì thào mở miệng nói:“Chẳng lẽ làĐông Phương Bất Bại?”

END36