Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền

Chương 9: Làm người càng bi thúc [2]




Cẩn thận hồi tưởng lại nội dung của tiếu ngạo cùng những chuyện Nhạc Bất Quần đã làm, nghĩ tới nghĩ lui trừ bỏ chống đỡ phái Hoa Sơn suy tàn cùng cưới được một lão bà rất tốt, thì không còn chuyện gì đáng khen ngợi nữa.

Miễn cưỡng tính ra, thu đồ đệ Lệnh Hồ Xung, sinh một nữ nhi mê hoặc Lệnh Hồ Xung, coi như cũng được đi.

Thế nhưng, Hàn Duyệt càng nghĩ biểu tình càng dữ tợn, hắn bắt lấy một quyển sách, đặt lên miệng ra sức cắn, vì sao không có lấy một lần chạm mặt với Đông Phương a.

Chờ Hàn Duyệt bình tĩnh lại, chỉ thấy một quyển sách đã bị cắn tứ phân ngũ liệt, hai tay mỗi tay cầm vài trang sách rách nát, những trang còn lại vừa rách nát vừa mang theo dấu răng rơi trên bàn. [Shal: Duyệt nhi ở dơ =.=”]

Hàn Duyệt mặt ửng đỏ, nhanh chóng thu dọn mớ giấy tàn tạ, suy nghĩ một chút, giấu đống đó dưới giá sách.

Chợt thấy trên giá bên cạnh đặt một đồng bồn, nhớ đến mình đến giờ vẫn chưa thấy diện mạo của cái xác này, không kiềm chế được mà bước tới nhìn, chỉ thấy trong nước hiện lên một thanh niên trên dưới hai mươi, quả thật là mặt như quan ngọc rất chi là chính khí, cho vài phần cảm giác là một bạch diện thư sinh.

Hàn Duyệt cảm thán, Nhạc Bất Quần này quả có một tướng mạo rất dễ lừa gạt mọi người. Đứng đó quan sát nữa ngày, lại thấy cho dù đứng cạnh Đông Phương cũng sẽ không làm mất mặt mình, nhất thời thỏa mãn.

Hắn vốn lo Nhạc Bất Quần hệt như trong TV, đáng khinh không nói mặt mũi còn đầy râu ria, ngẫm lại mới thấy mình rất nhàm chán. Dù sao hiện tại Nhạc Bất Quần còn chưa vươn tới trình độ đó.

Lại đứng đó ảo tưởng một chút, hắn tưởng tưởng mình đứng trước mặt Đông Phương, Đông Phương kinh hỉ, lại càng thấy tương lai sáng lạng.

Bấy giờ Hàn Duyệt hoàn toàn quên mất vấn đề hắn làm sao gặp được Đông Phương, càng quên, cho dù gặp được, thì Đông Phương căn bản không biết đây là hắn.

Dù sao hắn gặp Đông Phương vài lần mặt đều rất quỷ dị, một câu còn chưa từng nói với nhau.

Bỗng nhiên nghe nội thất có động tĩnh, làm miệng Hàn Duyệt cứng ngắc, nụ cười biến mất, mát khép hờ, mặt cúi xuống, có vài phần đáng thương.

Hắn đã ý thức được, mình bây giờ là Hoa Sơn chưởng môn, trượng phu của Ninh Trung Tắc, sư phó của Lệnh Hồ Xung, lại còn là chính phái nhân sĩ nổi danh trong chốn giang hồ.

Tất cả thân phận đều cách Đông Phương cực kỳ xa, lại nhớ đến sáng mai còn phải dạy bọn Lệnh Hồ Xung luyện kiếm, hắn làm gì biết kiếm pháp, nghĩ đến mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần, rất có thể sẽ bị người ta trói lại thiêu sống, nhất thời bi thương nổi lên, lại càng thêm tưởng niệm Đông Phương.

Hàn Duyệt không ngừng qua lại trong phòng, nhớ lại nội dung tiếu ngạo giang hồ, bỗng nhiên mắt sáng rỡ, diện mạo Nhạc Bất Quần vốn tuấn mỹ nho nhã bấy giờ lại hơn phần đáng yêu.

Hắn nhớ tới Tư Quá Nhai, Tư Quá Nhai nổi danh nhất không phải là chiêu thức kiếm pháp của Ngũ nhạc phái mục nát này, mà là Phong Thanh Dương đại danh đỉnh đỉnh, người bị tương truyền có thể là phụ thân của Lệnh Hồ Xung.

Gãi gãi tai, hắn bỗng nhiên thấy mình thật là thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần tìm ra Phong Thanh Dương, hắn chẳng phải có thể ném gánh nặng Hoa Sơn chưởng môn này cho Phong Thanh Dương rồi sao, còn bản thân sẽ khăn gói lên đường tìm Đông Phương.

Hàn Duyệt càng nghĩ càng thấy mình quá lợi hại, chạy thẳng ra ngoài, mở cửa, mới thấy bên ngoài trời đã tối đen, mình lại không biết đường đi Tư Quá Nhai.

Nhất thời, biểu tình đắc ý dào dạt biến mất, như một con chó con bị vứt bỏ, lần nữa đóng cửa lại.

Vừa xoay người, lại thấy Ninh Trung Tắc không biết bước ra khi nào đang đứng sau hắn, lo lắng nhìn hắn, “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”

Hàn Duyệt suy nghĩ muốn gãi gãi đầu, mới đưa tay lên liền nhớ tới Nhạc Bất Quần tuyệt đối không làm như vậy, mất tự nhiên ho khan hai tiếng, tròng mắt vừa chuyển, nói, “Vừa rồi nghĩ ra vài chiêu thức, đang định đi luyện tập, mới giật mình phát giác trời đã tối.”

Ninh Trung Tắc nhẹ nhàng thở ra, dù thấy trượng phu có chút kỳ quái, nhưng chỉ nghĩ là trượng phu vì nghĩ ra võ công mới mà cao hứng, hiền lành nói, “Đợi vài canh giờ nữa trời sẽ sáng, đến lúc đó sư huynh lại đi diễn luyện, ta cũng có thể đi nhìn xem.”

Hàn Duyệt đã định chủ ý, lại nghe Ninh Trung Tắc nói vậy không nóng vội, đi lên trước vài bước, mặt mang nghiêm túc bắt đầu nói hưu nói vượn, “Chỉ mới là nguyên mẫu, ta muốn tìm một chỗ an tĩnh hảo hảo suy tư, ta có cảm giác, sẽ có đột phá mới.”

Ninh Trung Tắc nghe xong, trên mặt cũng nghiêm túc lên, nàng suy tư một chút, nói, “Nghe chàng nói vậy, quả thật cần tìm một nơi an tĩnh, sư huynh chàng cần phải hảo hảo bế quan, dù sao cũng là cơ hội hiếm có, giang hồ............ Thực lực gia tăng luôn chuyện tốt.”

Hàn Duyệt trong lòng vui mừng tột độ, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang, nhớ lại xưng hô trong tiếu ngạo Nhạc Bất Quần gọi Ninh Trung Tắc, mở miệng nói, “Mệt sư muội quan tâm, nhưng sư muội bây giờ, ta làm sao an tâm.”

Ninh Trung Tắc vuốt bụng mình, ngẩng đầu nhìn Hàn Duyệt cười, Ninh Trung Tắc vốn lớn lên đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười này lại hơn vài phần phong tình nữ tử, “Sư huynh, ta sẽ tự chiếu cố mình mà.”

“Ân, nhưng không biết có nơi nào tốt để ta bế quan, tốt nhất là ít người mà lại yên tĩnh.” Hàn Duyệt xoay người đưa lưng về phía Ninh Trung Tắc, hắn sợ còn nhìn Ninh Trung Tắc nữa mình nhất định sẽ mềm lòng quỳ xuống cầu Ninh Trung Tắc tha cho mình.

Thế nhưng, Hàn Duyệt đã chết nhiều lần như vậy, rất luyến tiếc sinh mệnh, vạn nhất lần này chết rồi không sống lại được nữa, hắn sẽ thua trắng. Mọi người đều tiếc mệnh cả, Hàn Duyệt cũng không ngoại lệ, cho nên chỉ có thể xin lỗi Ninh Trung Tắc.

“Tư Quá Nhai không tồi, nhưng hoàn cảnh quá đơn sơ, ta sợ ủy khuất sư huynh.” Ninh Trung Tắc suy nghĩ một hồi, nói.

Hàn Duyệt đạt thành mục đích, nhanh chóng tiếp lời nói, “Đơn sơ thì đơn sơ, nhưng trong khoảng thời gian này đành ủy khuất sư muội.”

“Sư huynh nói gì vậy, chúng ta là phu thê đồng hoạn nạn, ta còn không hiều chàng sao.” Ninh Trung Tắc ngượng ngùng cười, “Ta hiện tại sẽ chuẩn bị đồ dùng cho sư huynh, sáng mai để bọn Xung nhi giúp chàng mang đồ lên, ba bữa cơm ta sẽ cho đồ đệ đúng hạn mang lên, sư huynh chuyên tâm luyện công, không cần phân tâm vì những chuyện vặt vãnh khác.”

“Vậy, chuyện trong Hoa Sơn phái đành nhờ sư muội.” Tuy thấy có lỗi với Ninh Trung Tắc đang mang thai, nhưng mà, Hàn Duyệt hiện tại sợ nhất chính là bị vạch trần, cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

“Sư huynh yên tâm.” Ninh Trung Tắc nói xong, liền đỡ bụng vào phòng thu thập hành lý cho Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt thấy Ninh Trung Tắc vất vả như vậy, sau khi sinh mệnh được cam đoan, lương tâm bắt đầu xoát xoát hiện lên, “Sư muội vẫn là nghỉ ngơi đi, việc này sáng mai làm cũng không muộn.” Nói xong liền đỡ Ninh Trung Tắc đi vào nội thất.

Ninh Trung Tắc có thể là quá mệt mỏi, gật gật đầu, “Sư huynh cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong cởi ngoại sam ra, nằm chệch vào phái trong giường.

Hàn Duyệt im lặng, cũng vô pháp che lại lương tâm mà nằm trên đó, chỉ phải cười cười, trấn an nói, “Sư muội nghỉ ngơi trước, ta còn muốn nghĩ một chút............ Còn muốn nghĩ một chút............” Nói xong liền rời khỏi nội thất, đóng cửa lại.

Tới thư phòng, Hàn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, nhưng thấy thế nào cũng có vài phần chật vật, lau mồ hôi trên đầu, càng thêm xác định quyết tâm rời đi Hoa Sơn, ở đây không phải là chỗ người sống a.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Trung Tắc mặc y phục chỉnh tề, mở cửa nội thất ra, liền thấy trượng phu của mình nằm ghé trên bàn, đang ngủ trên mặt còn mang theo một nụ cười.

Ninh Trung Tắc trở về phòng lấy ra một kiện ngoại sam, mới khoát áo lên người Hàn Duyệt, liền nghe Hàn Duyệt mở mắt, ánh mắt hơi vô thần, than thở nói, “Đông Phương............”

“Cái gì?” Ninh Trung Tắc đứng sau Hàn Duyệt, không nhìn thấy vẻ mặt đầy mê mang của Hàn Duyệt, cứ nghĩ Hàn Duyệt đang nói chuyện với mình, không nghe rõ, mở miệng hỏi lại.

Hàn Duyệt nghe thấy thanh âm, nhất thời thanh tỉnh, bởi vì trong mộng hắn vẫn còn là một con chim, vẫn ở cùng với Đông Phương, cho nên mới thốt ra, thầm mắng mình không có cảnh giác, “Vô sự.”

Hàn Duyệt đứng dậy, thấy sắc trời đã sáng, xoay người tiếp nhận khăn mặt Ninh Trung Tắc đưa qua, lau mặt xong, mở miệng nói, “Sư muội sao lại không nghỉ ngơi nhiều hơn một lát?”

Ninh Trung Tắc cười cười không trả lời, chỉ lo hầu hạ Hàn Duyệt tẩy trừ, chờ hết thảy chuẩn bị xong, mới mở miệng nói, “Ta đã thu thập vài thứ su huynh quen dùng, sư huynh nhìn xem còn thiếu gì không?”

“Sư muội làm việc, ta yên tâm.” Hàn Duyệt căn bản không biết thói quen hằng ngày của Nhạc Bất Quần, nào dám có ý kiến gì.

“Vậy chờ ăn xong, để Xung nhi Đức Nặc ôm đệm chăn cùng chàng lên núi.” Ninh Trung Tắc nghe trượng phu nói, liền vào nhà cầm lấy tay nải, đặt bội kiếm trượng phu quen dùng vào, xếp đệm chăn đặt bên cạnh, xoa thắt lưng.

“Sư muội ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta bảo Xung nhi mang điểm tâm cho nàng.” Hàn Duyệt thấy ánh mắt Ninh Trung Tắc hơi hiện mỏi mệt, nói.

“Người tập võ, nào có yếu ớt như vậy.” Mặc dù nói vậy, trên mặt Ninh Trung Tắc vẫn lộ ra tươi cười. Ninh Trung Tắc tuy là giang hồ hiệp nữ, nhưng vẫn là một nữ nhân, nghe trượng phu quan tâm, trong lòng tất nhiên là vui mừng.

“Ta đỡ sư muội.” Hàn Duyệt trong lòng có chút sợ hãi Ninh Trung Tắc, nào dám không hầu hạ chu đáo, đỡ Ninh Trung Tắc chậm rãi ra ngoài.

“Không biết sư huynh bế quan lần này cần bao lâu” Ninh Trung Tắc dù ủng hộ trượng phu bế quan, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp sinh, dù sao nàng vẫn là lần đầu tiên mang thai, trong lòng có chút bất an, tất nhiên hy vọng có trượng phu làm bạn.

Hàn Duyệt vốn khắc khắc đều xuất hết tinh thần, chú ý biểu tình Ninh Trung Tắc, sợ chuyện mình giả mạo bị phát hiện, giờ nghe Ninh Trung Tắc nói vậy, lập tức lý giải được ý tứ bên trong, âm thầm quyết định, mình nhất định phải đợi Ninh Trung Tắc sinh sản rồi mới đi.

Dù sao nữ nhân cổ đại sinh sản chính là dạo qua một vòng diêm vương điện rồi về, tính nguy hiểm rất lớn. Tuy biết Ninh Trung Tắc an toàn sinh một nữ hài, hơn nữa sau đó còn tự sát, nhưng hắn lại sợ mình xuất hiện đã làm nội dung truyện cải biến.

Chiếm xác lão công người ta, còn có thể an ủi mình, Nhạc Bất Quần này là đại phôi đản, nguy hại xã hội, nhưng mẹ con Ninh Trung Tắc là người đáng thương, nếu vì mình mà hại chết các nàng, Hàn Duyệt cảm thấy mình cả đời cũng không thể an tâm.

“Nếu như lúc nàng sinh ta còn chưa về, vậy thì lên báo cho ta một tiếng.” Hàn Duyệt an ủi, “Phụ nhân sinh sản, cần cái gì ta lại không biết, nàng chỉ đành tự chuẩn bị, đừng bạc đãi mình, còn cnữa...... phải gọi bà mụ trước............ Để Xung...........” Vừa định nói để Lệnh Hồ Xung xuống núi tìm, lại nhớ Lệnh Hồ Xung hiện tại còn rất nhỏ, Hàn Duyệt bất đắc dĩ sửa lời, “Để Đức Nặc xuống núi tìm một người đáng tin cậy, ở lại trên núi chiếu cố nàng.”

Tuy rằng Lao Đức Nặc là phản đồ lớn nhất, nhưng trong số những đệ tử hiện tại của Nhạc Bất Quần, trừ hắn ra thật không còn ai lớn hơn.

“Sư huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố bản thân mình cùng............ hài tử.” Ninh Trung Tắc nói ra hai chữ cuối cùng có chút ngượng ngừng.