Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 16




Liên Đình trong lòng có tương ứng, kiếp này thầm ước bầu bạn bên nàng, chết già không rời, thỉnh giáo chủ thành toàn!

Huyết……

Đập vào mắt là máu tươi như hồng vũ rơi trên đất, từng giọt từng giọt.

“……” Liên đệ!

Đông Phương Bất Bại xé rách hồng bào trên tay áo, không chút nghĩ ngợi vươn tay hướng về ngực Dương Liên Đình.

“Ba –” tay Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên Đình ngăn lại.

Đông Phương Bất Bại ngẩn ra, nâng mắt, đã thấy Dương Liên Đình chật vật quay đầu sang bên — hắn còn sống!

“Chỉ gẫy mấy cái xương sườn!” Đông Phương Bất Bại mắt trầm nói nhỏ, Dương Liên Đình bình thản nghe, không biết là tức giận hay không.

“Tạ giáo chủ!” Dương Liên Đình cắn răng, rồi bụm tay lên miệng ho vài tiếng, nhìn xuống, mắt thấy chính mình một tay là huyết, không muốn ngước lên nhìn người kia, dám can đảm xâm phạm giáo chủ là chính mình tự làm tự chịu. Đau — nghiến răng!

“Tạ bổn tọa cái gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày khó hiểu, hắn còn chưa thi ân!

“Tạ giáo chủ…… Không giết…… Chi ân!” Dương Liên Đình tay lạnh giá, mồ hôi lạnh theo thái dương Dương Liên Đình từng giọt chảy xuống, đó là đau, đau khi xương cốt nát, nhưng dù bị mồ hôi lạnh làm cho mơ hồ, thì giờ phút này, hắn vẫn rõ ràng nhớ rõ, hắn vừa rồi làm cái gì.

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, tự nhiên biết ý tứ của Dương Liên Đình, hắn không nói gì không có nghĩa ngầm đồng ý, chuyện đã xảy ra, mạo phạm, đi vào, hiện tại nhắc lại có chút đầu đuôi lẫn lộn, nam nhân có một số việc không cần so đo, nhưng có vài việc lại liên quan đến tôn nghiêm……

Thế nhưng lại đem hắn làm nữ nhân……

Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt mặt xanh mét — nhất là câu sau của Dương Liên Đình, cảm giác đau như nơi nào đó bị xé rách……

“Nôn –” Một trận đau nhức, một ngụm máu tươi phun ra từ yết hầu Dương Liên Đình, rơi đầy trên những lá thư, hắn không thể cử động, Đông Phương Bất Bại còn chưa nói hắn có thể miễn tử, hắn Dương Liên Đình sẽ không thể xúc động, là hắn tự mình đa tình, là hắn không biết lượng sức, là hắn biết rõ tử lộ, cuối cùng vẫn là khuất phục thân thể kêu gào —

Vô luận thân thể đau cỡ nào, Dương Liên Đình vẫn cố gắng bày ra tư thế phủ phục, hắn không muốn chết, lại càng không muốn chết khó coi như thế trước mặt Đông Phương Bất Bại.

“Bổn tọa chưa nói không giết ngươi!” Đông Phương Bất Bại đứng dậy, trong dư quang của Dương Liên Đình, đôi chân thon dài ấy đứng thẳng, hình ảnh lưu lại chỉ có đôi chân lúc ban đầu dụ hoặc hắn.

“Liên Đình…… Đáng chết…… Thỉnh giáo chủ…… Giết Liên Đình!”

Dương Liên Đình vội dời mắt, nhưng nghiêng mắt đi, ngược lại lại thấy thân thể Đông Phương Bất Bại khi cúi người, thấy ấn ký của chuyện vừa rồi, trong lòng nhảy lên, tụ huyết trong ***g ngực lại dâng lên chảy ra khóe miệng.

“Ngươi muốn chết? Ha ha ha ha!”

Đông Phương Bất Bại cảm thấy trong lòng không còn ý nghĩ sát Dương Liên Đình, hắn có lẽ cũng chưa từng muốn, hắn không thích kết quả này, hắn muốn Dương Liên Đình, cả thân thể và tâm hồn, nhưng nghĩ đến Dương Liên Đình cả gan làm loạn, nghĩ đến Dương Liên Đình…… cư nhiên đặt hắn dưới thân làm chuyện đó, kiêu ngạo tựa như tụ lại thành một cỗ buồn bực trong lòng, hận không thể đem Dương Liên Đình xương cốt đều nát.

“Bổn tọa sẽ không giết ngươi!” Đông Phương Bất Bại không mặc y phục, tùy ý cài đai lưng, lấy chân đá đá đầu Dương Liên Đình, hắn thật sự thực sinh khí, hắn rất muốn sủng Dương Liên Đình, cho Dương Liên Đình sự sủng ái mà thất phu nhân của hắn cũng không thể có được, nhưng…… Dám đem hắn làm nữ nhân……

Đông Phương Bất Bại nghĩ, đơn giản cũng học Dương Liên Đình, vươn tay hướng nơi nào đó.

“Giáo…… Chủ……” Dương Liên Đình kinh hoảng, lập tức hiểu Đông Phương Bất Bại muốn làm gì, “Thỉnh ngài…… Giết Liên Đình!” thân thể đau đớn chỉ có thể hơi hơi di động, giống chuột bị miêu bắt lấy, biết rõ không thể sống, nhưng không cách nào trốn chạy, muốn chết cũng không thể.

Lời này không làm Đông Phương Bất Bại có một tia mềm lòng, ngược lại còn làm Đông Phương Bất Bại tức giận — hắn Đông Phương Bất Bại vừa mới cho Dương Liên Đình muốn làm gì mình thì làm, thậm chí như vậy…… Cũng chưa từng có một tia khuất nhục, vậy mà Dương Liên Đình bộ dáng giờ phút này khiến Đông Phương Bất Bại không khỏi giận tím mặt.

“Xưa nay bổn tọa làm việc, người nếu thiếu ta một, tất phải đòi ngàn lần! Liên đệ, ngươi nói…… ngươi nên trả thế nào?” Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, tay niết cằm Dương Liên Đình cười lạnh.

Da thịt thân cận nếu là khuất nhục, vậy hắn Đông Phương Bất Bại trong mắt Dương Liên Đình vừa rồi chẳng phải thành luyến sủng ư……

Dương Liên Đình mắt ảm đạm, hạ mắt, đã biết sinh tử, cần gì phải khẩn cầu, vô lực đào thoát, Dương Liên Đình đơn giản nhắm mắt lại, quyết định vô luận Đông Phương Bất Bại đối hắn làm gì, hắn đều phải chết như một nam nhân.

Tê —

Ngực đau, như xương sườn lại bị bẻ gẫy!

Đây là…… Nối xương?

Dương Liên Đình kinh ngạc trợn mắt, nhìn lên Đông Phương Bất Bại, khó hiểu.

“Bổn tọa muốn nối xương cốt để ngươi sống thêm mấy ngày, ngươi nói có phải thú vị hơn không!”

Đông Phương Bất Bại cười lạnh, không có chút ý tứ ta muốn cứu ngươi, bộ dáng thoải mái như thợ mộc đóng ghế dựa.

Dương Liên Đình tâm trầm xuống, hắn tưởng họ trong lúc đó có tình…… Dương Liên Đình nghĩ vậy, mắt dời khỏi mặt Đông Phương Bất Bại — may mà khi nối xương hắn không đau kêu toáng, không có nhe răng đến khó coi, mà lý do hắn không muốn kêu đau, chính là hắn không muốn…… Không muốn làm Đông Phương Bất Bại cảm thấy hắn là người nhu nhược! Cho dù Đông Phương Bất Bại quyết định tra tấn hắn đến chết, hắn cũng quyết không cầu xin tha thứ, quyết không như quá khứ kêu la cầu xin.

“Sao không cầu bổn tọa giết ngươi?” Đông Phương Bất Bại sắc mặt như thường.

“Giáo chủ…… Luyến tiếc sát Liên Đình!”

Dương Liên Đình lấy tay quệt máu trên khóe miệng, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen tràn ngập ta coi thường ngươi, cố ý muốn chọc giận Đông Phương Bất Bại, muốn y một chưởng chấm dứt thống khổ của hắn.

Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, đứa nhỏ kỹ xảo, bất quá dùng không sai, hắn đúng là tức giận.

“Bổn tọa thích ngươi……” Đông Phương Bất Bại cười, chỉ là khóe miệng nhếch lên một chút, một tay nhẹ nhàng lướt qua vạt áo Dương Liên Đình, từ dưới mà lên…… từ trên xuống tinh tế mơn trớn, đó là loại thô ráp cùng đường cong thuộc về nam nhân, rộng rãi, gầy mà cứng rắn……

Môi Đông Phương Bất Bại lại gần nói nhỏ:“Thoải mái không?” Hắn muốn Dương Liên Đình giống mình đã mê luyến Dương Liên Đình đụng chạm, thành thói quen, sau đó mê luyến chính mình vuốt ve, mê luyến mình hương vị da thịt.

Đau!

Đau lòng!

Xương cốt đau!

Mồ hôi lạnh theo trán Dương Liên Đình chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống, phân không rõ là nóng hay là mê loạn, hay là ngực đau……

“[ nhẫn ]……[ nhẫn ]……”

Không nhớ rõ khi nào trong phòng chỉ còn lại ánh trăng, trăng chiếu xuống thần sắc Đông Phương Bất Bại như máu, Dương Liên Đình biết đó là máu chính mình.

“Bình Nhất Chỉ nói, ngươi còn có thể sống nhiều năm!” Đông Phương Bất Bại thanh âm từ bên kia giường xa xôi truyền đến.

“……” Dương Liên Đình không nói gì, ghét bản thân nhược thế như vậy, mắt chỉ nhìn tân nguyệt ngoài cửa sổ, thế gian này chẳng lẽ là thế giới của võ lâm cao nhân, không phải cao nhân, thì ngay cả làm nam nhân tôn nghiêm cũng không có?

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Dương Liên Đình thật sự nhìn thấy khoảng cách giữa mình cùng Phương Húc ngày xưa — không phải khoảng cách giữa giáo chủ cùng giáo chúng, cũng không phải khoảng cách giữa quý tộc cùng thứ dân, mà là —

Thiên cùng địa không thể gần nhau, cũng không thể nhìn lên, chỉ có thể xa cách vĩnh cửu.

Dương Liên Đình muốn cười, nhưng trong lòng trào dâng cay đắng — nguyên lai trong lòng mình vẫn không buông Phương Húc! Thế nên mới có ảo tưởng, nên giờ mới có thể lại chịu cảnh này……

Nam nhân tự tôn lần đầu tiên làm Dương Liên Đình trước mặt Đông Phương Bất Bại, cảm thấy cảm giác xấu hổ cùng thất bại khó nói nên lời, lại chỉ có thể vô ích nắm hai tay thành quyền, một mình run run, phát tiết sự không cam lòng trong lòng lên người chính mình.

“Đau?” Đông Phương Bất Bại không hiểu Dương Liên Đình vì sao run run, nghĩ đây là vì bị thương quá nặng.

“……” Dương Liên Đình nhắm mắt, ngực đau đớn, làm hắn chỉ có thể như thì thầm thấp giọng hỏi: “Liên Đình không hiểu, Liên Đình có chỗ nào thụ giáo chủ xem trọng, được ưu ái như thế?” Người qua lại ở Quỷ Môn quan, kết quả chính là gan lớn!

Đông Phương Bất Bại không hề trợn mắt, chỉ cảm thấy vạn vật thiên địa không còn hơi thở của sinh mệnh, thế gian này chỉ còn hắn cùng Dương Liên Đình, chỉ cảm thấy yên tĩnh lại tràn ngập vui sướng, vừa nghe Dương Liên Đình hỏi như thế, mới vừa rồi mở mắt, chỉ thấy ánh trăng như nước, lấp lánh ngân quang, ngày xưa lạnh giá, bởi vì đối diện Dương Liên Đình nên căn phòng rộng như vậy tựa hồ trở nên đầy nhân khí.

“Ngươi không sợ bổn tọa!”

“Giáo chủ đánh giá cao, Liên Đình chỉ là một người sợ chết nhu nhược!”

“Dám cãi lời bổn tọa, cho tới nay trừ bỏ Nhâm Ngã Hành, cũng chỉ có ngươi còn sống .”

“Nhâm Ngã Hành?”

“Nhật Nguyệt thần giáo tiền nhiệm giáo chủ, ngươi đối bản giáo thật đúng là rất để ý!”

“Nghe nói tiền nhiệm giáo chủ bế quan……”

“Nhâm Ngã Hành bế quan…… Ha ha ha, hắn cho dù bế cả trăm năm, cũng không phải bổn tọa đối thủ, Liên đệ muốn hỏi hắn chết hay sống?”

“……”

“Là người phương nào nhờ ngươi dò hỏi bổn tọa?”

“Không ai nhờ Liên Đình!”

“Muốn hỏi cũng không sao, ngươi hỏi, bổn tọa sẽ nói!”

“Liên Đình không có ý này, Liên Đình chỉ muốn nói, giáo chủ nhìn sai Liên Đình.”

“…… Sao không nói rõ ràng.”

“Liên Đình là một nam nhân, thân không năng lực, càng vô tuyệt thế võ công, không đáng được giáo chủ sủng ái.”

“Ngươi sợ bổn tọa chán ngươi, rồi sẽ giết ngươi?”

“Sinh tử thì sao, chỉ là dưa xanh hái không ngọt, Liên Đình trong lòng không có giáo chủ, chỉ suy nghĩ độc một nữ tử mà thôi!”

“…… Muốn chọc giận làm bổn tọa giết ngươi?”

“Liên Đình ăn ngay nói thật, không có ý lừa gạt giáo chủ.”

“Bổn tọa sẽ không lại tổn thương ngươi mảy may!”

“Là Liên Đình trong lòng có tương ứng, kiếp này thầm ước bầu bạn bên nàng, chết già không rời, thỉnh giáo chủ thành toàn! Cho dù…… Chết cũng không hối hận!”

“…… Bổn tọa nếu không đáp ứng?”

“Sẽ gọi là thân ở Tào doanh lòng tại Hán, giáo chủ trí dũng song toàn, được cho đương kim võ lâm một thế hệ kiêu hùng, độc bộ võ lâm đứng đầu thiên hạ, không người dám xưng thứ hai, có thể nói là nhân trung long phượng; Liên Đình luận quyền cước nhiều nhất cũng chỉ là vũ phu giữ nhà hộ viện, khác nhau một trời một vực, Liên Đình không dám trèo cao, cũng không xứng đứng bên tả hữu hầu hạ……”

“Đủ rồi!”

“Vâng!”

“Ngươi lừa gạt bổn tọa! Ngươi chưa từng định hôn sự, cũng không cùng ai ước hẹn! Cái gọi là lòng có tương ứng, vốn là giả dối hư ảo!”

“Giáo chủ sai lầm rồi, nàng trong lòng Liên Đình rất sống động, vạn vật thất sắc! Nhật Nguyệt vô huy.”

“Xảo lưỡi như hoàng!”

“……”

“Bổn tọa không thả ngươi, ngươi không thể đến chỗ nàng ta!”

“Liên Đình sẽ đặt nàng trong lòng đến chết!”

“Hảo một câu đến chết không quên! Ha ha ha! Hảo một câu đến chết không quên, ngươi nếu yêu nàng ngay cả mệnh cũng không cần, vậy ngươi cứ như vậy từ trong phòng đi ra ngoài đi, nếu có thể sống trở về nhà của ngươi, bổn tọa sẽ thanh toàn cho ngươi! Nếu……”

Đông Phương Bất Bại giận dữ, không khỏi nói lời tàn nhẫn, lời tàn nhẫn còn chưa dứt, hắn đã thấy dưới ánh trăng, Dương Liên Đình chậm rãi vật lộn đứng dậy, không nhìn đôi mắt kinh ngạc của Đông Phương Bất Bại, lung lay dựa cột đứng lên, muốn đứng dậy mặc đồ rời đi.

“……” Đông Phương Bất Bại ngực cứng lại, trừng lớn mắt nhìn Dương Liên Đình đã ngồi dậy, bắt đầu trứ y.

Đau – đau thấu nội tâm! Khóe miệng cắn nát, huyết giọt giọt theo khóe miệng chậm rãi tràn ra, chợt bị mu bàn tay lau đi.

Dương Liên Đình cố gắng cắn chặt răng, mặc cho mồ hôi lạnh vì đau như mưa trút xuống, cố gắng đặt tay tựa trên giường, chống đỡ thân thể đầy đau đớn, từng chút một từ trên giường đứng lên, không thể kêu, không thể nhíu mày, càng không thể…… Sợ hãi những bậc thang dày đặc sau đại môn tối tăm! Một loại cảm giác khác hẳn với dũng khí kiên trì dâng lên trong đáy lòng Dương Liên Đình, đó là vì nam nhân tôn nghiêm —

Hắn không đáng để Đông Phương Bất Bại thích, càng không thể xứng đôi với Phương Húc hồi bé sớm chiều tưởng niệm, nên hắn trong mắt Đông Phương Bất Bại chỉ là đồ chơi…… Hắn thà cô độc sống quãng đời còn lại, cũng sẽ không làm đồ chơi của người khác!

Hoàn Đệ Thập Lục Chương