Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 8




“Bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đã tới……” Người hầu đứng ngoài bẩm báo, bẩm xong thì li khai.

“Bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đã tới……” Người hầu đứng ngoài bẩm báo, bẩm xong thì li khai.

Trong phòng vắng vẻ, lúc đầu không tiếng động, chốc lát sau, hơi nước bốc lên nhanh chóng, một chuỗi bọt nước nổi lên, Đông Phương Bất Bại đang ngâm nước ao đột nhiên ngồi dậy, rồi đứng lên, nếu như hôm qua hắn còn vì việc tự cung nên hơi có chút không khỏe, vậy thì lúc này hắn đã thản nhiên đối mặt, nhất là với cái chạm của Dương Liên Đình kia, hắn đã từng coi đó là thiên đại bí mật, đến hôm nay nghĩ lại thấy đúng là buồn cười, bị phát hiện thì sao chứ?

Đông Phương Bất Bại bước ra ngoài ao, nhìn thẳng ngọc bích đang phản chiếu thân thể hắn, hơi lặng đi một chút, ánh mắt điềm nhiên đảo qua bí mật của mình, nếu như lúc này còn có thể bị gọi là bí mật thì cũng không phải chuyện hắn còn chân chính lưu ý, người ta tự nói quỷ đáng sợ, mà khi gặp qua thì quỷ kia cũng chỉ là hình nhân loại, cần gì cứ tự dọa mình?

Đồng dạng, hắn Đông Phương Bất Bại, như trước là Đông Phương Bất Bại, là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ!

Hắn lúc này chỉ lưu ý tới một điểm hồng trên xương quai xanh của mình, loáng thoáng nghĩ đến tư vị khi bẻ xương tên ngốc đó, Đông Phương Bất Bại nghĩ, bên tai lại nghe thấy một tiếng hít thở quá mức rõ ràng.

Dù trong lòng Đông Phương Bất Bại có hơi chút để ý hắn ta vì quá khứ thì cũng bị tiếng thở như trâu kia càn quét — thực sự là vô dụng! Vừa nghe đã biết tên ngốc này leo cầu thang đá, lên đến đây còn thở không ra hơi.

“Dương…… Dương…… Liên Đình cầu kiến…… Cầu kiến giáo chủ…… Vù vù…… Chỗ này đúng là không phải cho người mà [nói thầm ]……” Ngoài cửa tiếng thở dốc càng ngày càng rõ, với lỗ tai rất thính của Đông Phương Bất Bại thì ngang với sét đánh bên cạnh, hắn thậm chí còn chuẩn xác phán đoán người này còn đang dựa vào thạch bích bên phải thở dốc kiêm run rẩy.

Đông Phương Bất Bại tùy ý cầm lấy một kiện quần áo cạnh ao phủ lên thân, tiện tay thắt đai lưng xoay người bước ra, ngồi vào ghế của giáo chủ, châm ngân tiện tay bắn vào cạnh cửa, lập tức thị vệ ngoài cửa nói:“Dương tổng quản, giáo chủ thỉnh!”

Sau đó là thanh âm cước bộ bất ổn mang theo phù phiếm đi tới, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra một khe, một người cúi đầu, tràn đầy cung kính từ bên ngoài tiến vào, thị vệ ngay cạnh cửa lập tức rút lui.

Đông Phương Bất Bại ngồi ở trên, nhìn Dương Liên Đình, không nói gì.

Dương Liên Đình đứng ở cạnh cửa, tiếp tục cúi đầu, cũng không nói gì, chỉ có tiếng hô hấp của hắn dần dần bình phục.

Nhất khắc…… Lưỡng khắc……

Đông Phương Bất Bại tâm tình tốt ngoài ý muốn, mặc kệ tên đó đứng, cầm bản Quỳ Hoa Bảo Điển tinh tế lật xem, sau đó giương mắt, thỉnh thoảng liếc Liên Đình một chút, nhớ hôm qua tên này đã “lớn mật” đến mức cả giáo chủ còn dám đụng — đến bây giờ tên đó vẫn ngây ngốc như thế, chưa từng thấy tổng quản nào được phong chức mà không đến tạ ân, cứ đứng ở cửa ngẩn người .

Đông Phương Bất Bại nhìn, nhưng không nhập vào đầu chữ nào, đêm qua đi nhanh nên cũng không lưu ý, hôm nay nhìn kỹ, Dương Liên Đình tuy không phải người tập võ, nhưng có dáng người khôi vĩ, thắt lưng rộng, vừa nhìn đã biết là một tuấn tú thiếu niên, nhưng khi nhìn lâu, tự nhiên lại có cảm giác muốn bắt nạt.

Dương Liên Đình đứng ở cạnh cửa cũng buồn bực, cúi đầu ra vẻ cung kính, tuy biết mình hẳn cũng sắp chết nên cũng không cần phải giả khúm núm van xin, nhưng hắn vẫn cúi đầu tuân phục một chút, giáo chủ này hỉ nộ vô thường, muốn giết hắn cũng được, không giết hắn cũng được, người như hắn, làm thế nào cũng là phí công, không bằng cứ tỏ ra thuần phục một chút, có lẽ sẽ không bị giết.

Nhưng đứng hồi lâu mà giáo chủ vẫn không nói một lời, thật là kỳ quái, giết hay không cũng không nói một tiếng, cứ coi chức tổng quản này thật là cho hắn, thế nhưng cũng không đến mức một câu cũng không nói đi? Dương Liên Đình suy nghĩ nửa ngày rồi mới nhớ ra, người ta là giáo chủ, hẳn là mình nên lảm nhảm khấu tạ thiên ân mở đầu, thế nhưng giờ mới nghĩ tới chuyện đó, thời gian cũng đã trôi lâu như vậy……

Hắn hít một hơi, tuy mình không thỉnh an nhưng giáo chủ vẫn không có giết, chắc rằng hiện tại hắn nói hay không cũng vô dụng, Dương Liên Đình đơn giản tiếp tục đứng, chỉ là dù hắn tiến vào trong phòng đã đến nửa ngày, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi bên ngoài, tiếng chim kêu, cùng với tiếng nước, hắn thực sự không nghe được thanh âm gì khác, trong lòng không khỏi nghi hoặc, đầu tiên là hơi ngẩng đầu, con mắt liếc sang trái, liếc sang phải, cẩn thận quan sát xung quanh —

Ngoại trừ thấy gian phòng này có tranh vẽ về nơi giống như nơi ở của thần tiên, hay trên tường treo tranh chữ danh tác, còn lại hắn không thấy chim, càng đừng nói thấy người, không có, giống như chẳng có dấu vết có ai ở đây cả.

Vì vậy Dương Liên Đình lại hơi ngẩng đầu lên, trong lòng hơi sợ hãi, thầm than, Hắc Mộc Nhai này quả nhiên là được điêu luyện sắc sảo, bên ngoài khí thế rộng rãi, rầm rộ, ở chỗ này lại là… cảnh tượng khác, không giống quỳnh khuê điện ngọc của nữ nhân, nhưng đại khí mang theo sự tinh xảo, tinh xảo lại thấy nét chất phác, chất phác lại mang tia cao sang, không khỏi nghĩ chủ nhân gian phòng tất là một kỳ nhân.

Vì vậy Dương Liên Đình kết luận trong phòng không có người, ngẩng đầu, nhưng vừa mới tự nói mình không cần sợ, khi nhìn lên Dương Liên Đình đã thấy trái tim mình như ấm trà từ trên cao rơi xuống, vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ!

“Là ngươi –” Dương Liên Đình trừng lớn mắt, rất không biết chết sống chỉ thẳng vào Đông Phương Bất Bại, không nghĩ ngợi nhiều, giận dữ cứ trực tiếp toát ra.

Lúc này dù là sét đánh bên tai, Dương Liên Đình cũng không để ý, tức giận hóa thành dũng khí, dũng khí hóa thành xung động, xung động hóa thành thân người bước vọt tới trước mặt Đông Phương Bất Bại, muốn giật quyển sách Đông Phương Bất Bại cầm trên tay, xé thành mảnh vụn, nắm cổ áo Đông Phương Bất Bại mà chất vấn: Trêu chọc ta vui lắm sao?

Nhưng Dương Liên Đình không có cơ hội, hắn vừa tới trước mặt Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại đã nhàn nhã đặt Quỳ Hoa Bảo Điển xuống bên cạnh, cười đồ ngốc Dương Liên Đình đúng là con thỏ điên không muốn sống đòi ăn thịt lão hổ, không biết Dương Liên Đình là ngu ngốc hay can đảm đây, hay hắn dám đoan chắc Đông Phương Bất Bại sẽ không giết hắn?

“Ngươi……” Dương Liên Đình muốn đánh, nhưng tầm mắt vừa hạ thấp, mặt liền không tự giác đỏ, vội quay đầu sang một bên, rất muốn gào: Ngươi mặc y phục tử tế vào……

Đều nói nữ sắc hoặc nhân, mỹ sắc nhiếp tâm hồn! Dương Liên Đình trong lòng kêu rên, Đông Phương giáo chủ này mặc hay không mặc đồ thì có cái gì khác nhau? Đã từng nghe nói kiểu che đậy nửa kín nửa hở rất động lòng người, Đông Phương giáo chủ này mặc nhưng dáng dấp còn tạo vẻ quyến rũ hơn cả không mặc, làm con mắt Dương Liên Đình không biết nên đặt vào đâu mới tốt?

Đó là tại sao Dương Liên Đình tiến lên mà chuyện thứ nhất làm không phải là nắm cổ áo Đông Phương Bất Bại gào thét, mà là nhìn chăm chú vào song cửa được làm rất tinh xảo — mắt trợn trắng, hiểu rõ nhìn là chết; Là vì đôi chân thon dài dưới áo choàng đỏ thẫm, vừa nhìn qua đã thấy da thịt kia trắng như ngọc, còn có thể bổ sung ngực nhìn qua cũng nhẵn mịn, có vẻ rất mềm mại…… Chuyện hoang đường đêm qua cho dù chỉ chốc lát cũng bị gợi về.

Hiện tại, hắn chẳng dám nhìn, sợ bị chảy máu mũi đến chết, làm nam nhân hắn Dương Liên Đình rất rõ ràng, y bào tùy ý như vậy đều là trang phục sau khi tắm rửa, phía dưới là cái gì, kẻ ngu si cũng biết, cũng bởi vì cả ngốc tử cũng biết, mà Dương Liên Đình tự nhận mình không phải kẻ ngốc, nên sẽ có liên tưởng, dù biết liên tưởng này là muốn chết…… Nhưng giáo chủ không giết hắn, hắn cũng sẽ bị liên tưởng của mình hại chết……

Vậy nên Dương Liên Đình đứng ở trước mặt Đông Phương Bất Bại, động tác đầu tiên là quay đầu nhìn cửa sổ, sau đó không nói một câu, khí thế liều mạng trong nháy mắt biến thành mặt đỏ, thở hổn hển, đầy dáng vẻ một đại hài tử đang bực bội chịu ủy khuất.

“Bản tọa cái gì? Dương tổng quản?” Thanh âm mang theo nhất mạt lượng sắc, mơ hồ như nam nhân, rồi lại như nữ tử.

Đông Phương Bất Bại nghĩ Dương Liên Đình này thật là thú vị, không khỏi nổi lên đậu ngoạn chi tâm (tâm tình chơi đùa), không nghĩ ra Dương Liên Đình bởi dáng dấp của hắn mà vạn phần quẫn bách, liền đứng dậy, bước đi thong thả vòng quanh Dương Liên Đình, phát hiện hắn ở chỗ nào, mắt Dương Liên Đình liền cấp tốc dời về phía tương phản.

“Giáo chủ…… hẳn đã chọn nhầm người, Liên Đình vô tài, bất năng đảm nhiệm chức vụ, không bằng……” Lánh thỉnh cao minh (thỉnh cao nhân khác)? Thả ta về nhà đi mà!

Dương Liên Đình rất muốn nhắm mắt lại, không muốn để mị ảnh này mê hoặc tâm trí, đối với một người nam nhân, đặc biệt là chính Đông Phương Bất Bại nổi lên ý nghĩ kỳ quái, không cần nghĩ cũng biết là tội chịu thiên đao vạn quả, hắn Dương Liên Đình là con độc đinh…… cha hắn còn đang ngóng trông hắn ôm tôn tử về nhà, cho dù chết cũng nên có một lý do làm rạng rỡ tổ tông, vì nam sắc mà chết? Chết oan ah, hơn nữa hắn Dương Liên Đình kỳ thực thích nữ nhân!

“Ngươi đang nói bản tọa nhìn người không tốt, đã chọn sai người?” Đông Phương Bất Bại đi tới cạnh chỗ thiêu án thư, thầm nghĩ: Liên đệ, ngươi muốn về nhà? Đêm qua như vậy, chẳng lẽ còn không biết kẻ thấy rõ bí mật thì ngoài thề sống chết thuần phục, còn lại chỉ có thể tử sao?

“Liên Đình không dám, Liên Đình không có võ công……” Dương Liên Đình đầu hướng về Đông Phương Bất Bại, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, chăm chú xem kiến bò, đó là nếu có kiến bò.

“Hắc Mộc Nhai đều là võ nhân, tùy tiện nhờ một người dạy ngươi là được.” Đông Phương Bất Bại mở lá thư trên bàn, đảo qua nhìn, hoặc là tùy ý phê một chữ rồi vứt sang bên.

“Liên Đình ngốc, từ nhỏ đã không thể tập võ……”

“Tứ chi bất cần mà thôi, bản tọa sai người lấy roi đốc thúc, khó không thành công!” Chỉ cần ngươi không chết là được!

“Giáo chủ, Liên Đình không phải người giang hồ!” Nghĩ đến roi quất người, Dương Liên Đình càng thêm kiên định quyết tâm ly khai.

“Nực cười, nếu nói người giang hồ phải trên giang hồ sinh ra, vậy thì ban đầu người giang hồ là từ tảng đá chui ra chắc ?”

“Giáo chủ……”

“Dương, Liên, Đình!” Đông Phương Bất Bại liếc nhìn, sự kiên trì hiếm thấy bị quét sạch, sợi tơ trong tay vòng qua cổ Dương Liên Đình, chất vấn;“Ngươi muốn sống, hay chết?”

“Sống……” Dương Liên Đình mắt thấy sợi dây nhỏ trong tay Đông Phương Bất Bại, không biết sợi dây nhỏ kia là làm sao mà quấn vào người mình, chỉ có thể nhìn Đông Phương Bất Bại lúc này còn có thể một bên nhàn nhã tiếp tục xem thư từ, một bên cười nhạt không ngớt, làm như trên đống giấy viết thư kia viết cái gì buồn cười lắm.

Đông Phương Bất Bại không lập tức nói, làm như nhìn giấy viết thư, chỉ một thoáng đã quên Dương Liên Đình tồn tại, tập trung vào tạp vụ của giáo trung rồi cau mày, Dương Liên Đình nhìn lén cũng ngây người, vô thức thầm khen giáo chủ quả nhiên hảo dáng dấp, thậm chí vào buổi tối trông càng đẹp mắt, rồi tự rủa mình, hắn thế nào lại nghĩ Đông Phương Bất Bại là nữ nhân? Lại còn sàm sỡ người ta…… Không thể đợi chết hay sao?

Càng nghĩ, Dương Liên Đình càng thất thần, đôi con ngươi nhìn chằm chằm mặt Đông Phương Bất Bại, không hiểu —

Không hiểu Đông Phương Bất Bại vì sao không giết hắn tại chỗ, mà còn cứu hắn? Không hiểu sao đêm qua Đông Phương Bất Bại đến, mình như vậy hắn cũng không nổi điên lên, hay giáo chủ…… thích nam sắc?

Nghĩ vậy, Dương Liên Đình trong lòng âm thầm thất sắc, đưa cho hắn giáo vụ, nhưng chính là cầm đao kề lên cổ hắn, mà hắn hồn nhiên chưa phát giác ra Đông Phương Bất Bại lại đang len lén liếc nhìn mình —

“Bản tọa xưa nay không thích ép buộc, cho ngươi hai con đường, một là làm tổng quản, hai là……”

Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngẩng đầu, đứng dậy quăng cái gọi là mật thư quan trọng xuống bàn, bút cũng quăng qua một bên, hướng tới cái tên Dương Liên Đình cứ co rúm như chuột thấy mèo, xử lý xong công sự, Đông Phương Bất Bại quyết định hảo hảo điều giác một chút, đã bao nhiêu năm chưa có kẻ dám can đảm nói “Không” với hắn.

Dương Liên Đình lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chăm xuống đất, Đông Phương Bất Bại mặc thật ít áo, mùa đông mà không sợ lạnh chỉ mặc áo khoác ngoài, làm Dương Liên Đình bội phục và phiền não, ăn mặc kiểu đó chỉ làm người khác không giữ được kiên định thôi.

Đông Phương Bất Bại đi một bước, tim hắn rơi xuống một tấc, Đông Phương Bất Bại gì cũng không nói, hắn Dương Liên Đình tâm treo ở không trung lắc lư, vừa… vừa là mỹ sắc hoặc nhân, vừa… vừa là đường xuống hoàng tuyền —

Hắn Dương Liên Đình tự nhận chỉ là một tiểu nam nhân bình thường, không có định lực thánh hiền, mĩ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn như Liễu Hạ Huệ*, cũng không có dũng khí của cao nhân giang hồ khi hấp hối cũng không sợ hãi, hắn chỉ có thể vùi đầu che giấu hình ảnh kiều diễm trong đầu mình, nỗ lực không để ý việc áo tùy ý lộ ra một mảng da như tuyết trắng, chân lúc ẩn lúc hiện dưới vạt áo, bước đi đầy khí lực, như muốn nói cho hắn, mỹ nhân không phải mỹ nhân, mà là một lưỡi dao sắc bén có thể tùy thời đâm thủng ngực hắn.

“Dương tổng quản không dám nhìn bản tọa, là trong lòng có quỷ?”

Đông Phương Bất Bại nghĩ thật là có ý tứ, Dương Liên Đình lúc này đang hát hí khúc phải không? Đầu tiên là hùng hổ, sau đó là xấu hổ ngốc nghếch, lúc này lại ra dáng nô tài mười phần nghẹn khuất, hắn Đông Phương Bất Bại không dám nói mình tuấn mỹ đoạt thế, nhưng tuyệt đối là một mỹ nam tử, còn tên này thấy hắn tựa như thấy mãnh thú và dòng nước lũ! Hay là……

Phát hiện hắn Đông Phương Bất Bại là nam? Nên đang hối hận? Có lẽ……

Mặt Đông Phương Bất Bại trong nháy mắt trở nên âm trầm, tay chỉ hướng Dương Liên Đình, đầu ngón tay băng lãnh lướt qua da thịt Dương Liên Đình, thấp mắt xuống nhìn cánh tay Dương Liên Đình đang thả xuống cạnh người:“Tay này…… Không cần !” Người chết không cần tay!

Dương Liên Đình lập tức hoàn hồn, trừng lớn mắt nhìn thẳng Đông Phương Bất Bại, thấy sát ý trong mắt y, lập tức minh bạch ám chỉ của Đông Phương Bất Bại, tâm tình vừa dao động vì mĩ sắc nhất thời hạ xuống.

“Ngươi biết cái gì?” Đông Phương Bất Bại đầu ngón tay dừng tại áo Dương Liên Đình, hướng tới xương quai xanh, không để ý cách thân thể tên ngốc hơi căng thẳng, hắn nhớ kỹ vệt hồng trên người mình chính do Dương Liên Đình đêm qua lưu lại, hắn bất quá chỉ là nhắc nhở Dương Liên Đình một việc, rằng hắn không muốn giết y, nhưng nếu không biết điều, vậy chỉ có thể tử.

“Liên Đình hoàn toàn không biết gì cả!” Mồ hôi lạnh theo lưng Dương Liên Đình chảy xuống không tiếng động, hắn rốt cục biết mình vì sao bị ấn vào chức tổng quản, đêm qua hắn…… Chạm đến một bí mật.

“Chỉ có nói!” Đông Phương Bất Bại cười, trong ngực khen ngợi Dương Liên Đình cũng không phải thật sự khờ đến hết chỗ trị, sống là phải có chỗ hữu dụng, sở dĩ hắn ăn miếng trả miếng dùng tay lướt qua da thịt Dương Liên Đình, chính là nhắc nhở Dương Liên Đình, hắn Đông Phương Bất Bại rất rõ ràng ngày hôm qua mình bị quấy rối chỗ nào.

Dương Liên Đình không nhúc nhích, âm thầm hít một hơi, hắn nhớ kỹ phụ thân nói qua, người với người tối không nên biết bí mật cùa người khác.

“Trên giang hồ kẻ biết bí mật chỉ có ba loại kết cục: Một loại bị cắt rớt đầu lưỡi, có người biết viết chữ sẽ thêm vào chặt tay; Đệ nhị là người chết, có người nói người chết tuyệt đối sẽ không để lộ bất cứ điều gì…… Bất quá bản tọa nghĩ người chết cũng sẽ nói thật đi, biện pháp tốt nhất là trước tiên giết sau đó hỏa thiêu, thành tro sẽ không có cái gì bí mật, ngươi nghĩ phương pháp này thế nào?”

Nói đến chữ cuối cùng, tay Đông Phương Bất Bại cũng dừng lại tại địa phương tối hôm qua Dương Liên Đình tối hậu chạm đến, Đông Phương Bất Bại tưởng sẽ thấy gương mặt thanh bạch của Dương Liên Đình nhìn hắn cầu xin tha thứ, kết quả chính hắn cúi mặt, cũng hơi xấu hổ.

Hết Đệ Bát Chương



*Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ, tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.