Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 40: Võ lâm đại hội




Tề Bạch nghe lời này quen tai, nháy mắt ở trong đầu toát ra một đoạn hội thoại.

Giáp âm u nói “muốn ngươi giúp một việc nhỏ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

Ất kiên định nói “nếu ta không muốn thì sao?”

Giáp khặc khặc cười nói “nếu ngươi không muốn, ta đây liền xxx.”

Ất hoảng sợ nói “ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

*****

Tề Bạch nhu nhu cái trán, 囧 hỏi “ngươi rốt cục muốn ta giúp cái gì?”

Có lẽ là phản ứng của Tề Bạch ngoài dự đoán, Hướng Vấn Thiên không được tự nhiên khụ khụ hai tiếng, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nói “dược này không sắc không vị, ngươi tìm cơ hội hạ vào thức ăn của Đông Phương Bất Bại……”

Thực không sáng tạo…… Tề Bạch tiếp nhận bình sứ, thực hợp tác gật đầu nói “được!”

“ngươi…… ngươi không phản đối?” Hướng Vấn Thiên rối rắm, Tề Bạch hợp tác là chuyện tốt, chính là như thế nào gã lại cảm thấy thực không thích hợp đâu…… hợp tác thế này cũng quá thống khoái đi, hạ độc Đông Phương Bất Bại là chuyện rất nguy hiểm có biết hay không hả, tốt xấu gì cũng phải giãy dụa hai cái chứ……

“……” Tề Bạch không nói gì nhìn Hướng Vấn Thiên.

Hướng Vấn Thiên lau mặt, trong lòng có loại dự cảm bất hảo. Nếu không biết chính mình hành tung nhất bạo lậu, tám chín phần mười là chết, gã thật muốn đổi phương pháp trực tiếp đem Tề Bạch bắt đi, cùng Đông Phương Bất Bại đưa ra điều kiện…… có thể tưởng tượng được hậu quả nếu lại rơi vào tay Đông Phương Bất Bại…… Hướng Vấn Thiên kiên trì, hung tợn nói “ngươi đã thức thời, nói cho ngươi biết, lão phu còn nắm được nhược điểm của ngươi, nếu không làm theo lời lão phu……” nói xong còn khô khốc cười lạnh hai tiếng nói “vài ngày nữa là võ lâm đại hội, ngươi phải trước khi diễn ra võ lâm đại hội hạ dược vào thức ăn của Đông Phương Bất Bại, nếu vài ngày sau Đông Phương Bất Bại không trúng độc, thân phận của ngươi liền không bảo đảm…… Đông Phương Bất Bại tâm ngoan thủ lạt, nếu biết ngươi dụng tâm kín đáo, đến lúc đó ngươi chỉ sợ muốn chết cũng khó!” nói xong thế này mới cảm giác tốt hơn một chút, lại hung tợn liếc Tề Bạch một cái, xoay người như mèo nhảy vào bụi hoa, lén lút chạy……

Mấy thị vệ lỗ tai dựng thẳng nửa ngày, lại không nghe thấy thanh âm Tề Bạch chạy về, liếc nhau một cái.

Thị vệ Giáp “Tề công tử hẳn là không xảy ra chuyện gì đi?”

Thị vệ Ất “Tề công tử sẽ không đang nhàn hạ đi?”

******

Thị vệ Ất đột nhiên nhảy xuống đất nói “ta đi xem một chút.” Nói xong thoắt cái bay đi tìm Tề Bạch.

Tề Bạch 囧 nhìn Hướng Vấn Thiên rời đi…… hắn lúc này đương nhiên không có ngu ngốc mà kêu người đến, Hướng Vấn Thiên cách hắn còn rất gần, nếu kêu người đến, không phải buộc Hướng Vấn Thiên lấy hắn làm con tin sao……

Không nghĩ tới vừa xoay người đã thấy một thị vệ như con diều bay đến, rất nhanh dừng lại trước mặt hắn.

Tề Bạch nhu nhu cái trán “ngươi làm gì vậy?”

Thị vệ Ất bi phẫn nghĩ quả nhiên là đang nhàn hạ!! Dùng loại tốc độ này chạy bộ, cư nhiên vừa chạy được hai nén hương đã bắt đầu nhàn hạ, điều này làm cho bọn họ mỗi ngày đều trung bình tấn một canh giờ, luyện võ một canh giờ, lúc không trực ban còn phải đeo trên người cái bao cát 20 cân (10kg) vô cùng bi phẫn a……

Chính là hắn không có tư cách để chỉ trích Tề Bạch, chỉ đành yên lặng lau đi dòng lệ chua xót nói “ta là tới nhìn xem Tề công tử có phải hay không gặp nguy hiểm.”

“…… Quả thật có chút nguy hiểm.” Tề Bạch nói.

Thị vệ Ất sửng sốt, chỉ thấy Tề Bạch đưa cho hắn một cái bình sứ nhỏ, nhét vào trong tay hắn nói “vừa nãy Hướng Vấn Thiên tới, cho ta cái chai này, bảo tạ hạ độc Đông Phương, ngươi giao cho Đông Phương đi.”

*****

Thời gian hai ngày mà nói, nhoáng cái đã trôi qua. Tỷ như giáo chủ đại nhân, trải qua lần đầu tiên, y đã có một loại thái độ giống như thường thức đến xem Tề Bạch thực hành kế hoạch rèn luyện, cũng từ trong đó tim được lạc thú.

Tỷ như dùng một góc độ người ngoài đến thưởng thức Tề Bạch trong lúc vận động lơ đãng toát ra gợi cảm.

Hoặc là khi Tề Bạch vận động, sẽ giúp đỡ một cái gì đó, tỷ như lúc Tề Bạch hít đất, đưa tay đè lên một phen……

Tề Bạch yên lặng lau đi dòng lệ chua xót, hắn khổ thế nào mọi người đều biết, cơ bản không cần giải thích.

Nhưng vô luận thế nào, võ lâm đại hội vẫn là đúng hẹn mà đến.

“Thật sự muốn đi sao?” Tề Bạch đứng ở cửa Đông Phủ có chút chần chờ hỏi.

Câu trả lời của giáo chủ đại nhân là, trực tiếp đem người ném lên xe ngựa.

Tề Bạch tuy rằng đã dịch dung, nhưng lại không thay đổi bao nhiêu, lo lắng hỏi Đông Phương Bất Bại “vạn nhất bị người nhận ra thì làm sao bây giờ?” cũng không phải hắn không tin tưởng Đông Phương Bất Bại, chỉ là tên Hướng Vấn Thiên chuyên làm chuyện xấu kia, tổng làm cho hắn không yên tâm được.

Đông Phương Bất Bại nhìn  bộ dáng lo lắng của Tề Bạch, lắc lắc đầu, cười nói “vậy ngươi liền trốn vào trong lòng bổn tọa đi.” Nói thật, từ sau khi lên làm Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ, mọi người đều e ngại y sợ y, Tề Bạch vẫn là người đầu tiên tỏ ra không tin tưởng với y như vậy, cũng là người đầu tiên biểu hiện quan tâm y rõ ràng đến thế. Làm cho y cảm thấy rất mới mẻ, nhưng cũng có phần uất ức.

Tề Bạch liếc mắt xem thường, cũng lười quản, dựa vào Đông Phương Bất Bại ngồi xuống. Hắn hai ngày nay bị giáo chủ đại nhân buộc rèn luyện thân thể, cả người đau đến lợi hại……

*****

Võ lâm đại hội diễn ra tại một sơn trang ở ngoại ô, lúc đến nơi, bên ngoài đã cực kì nào nhiệt.

Đại môn sơn trang có một tấm biển màu đỏ viết lên bốn chữ “Võ lâm đại hội”. Đại môn mở rộng, hé ra bàn bát tiên, bên cạnh bàn có một đệ tử Thái Sơn phái mặc y phục đạo bào phụ trách kiểm tra thiệp mời, nếu là người có tiếng tăm, còn được lớn tiếng hô danh tự.

Trước bàn cũng có một người ngồi, cứ có một người đến, lại mở cuốn sổ trước mắt ra vẽ phác thảo vài nét.

Thoạt nhìn thực ra giống khuôn giống dạng…… Tề Bạch sửa sang lại y phục, lấy thiệp mời ra, kéo giáo chủ đại nhân đi qua, Trung Dũng cùng Đông thúc cũng đuổi theo đằng sau.

Tuy rằng Tề Bạch đi trước, nhưng ánh mắt mọi người không hẹn mà đều dồn vào Đông Phương Bất Bại……

Đông Phương Bất Bại bộ dáng thực đẹp mắt, không nói tới khí chất uy vũ, nhưng nói tuấn lãng, cũng có vẻ không thích hợp. Y mặc đồ đỏ, nhìn vào chỉ có thể thốt lên một từ “diễm”, hơn nữa là cái loại diễm lệ đến bức nhân.

Lúc y mặc đồ trắng, cũng chỉ có thể nói ra một từ “diễm”, lãnh diễm tuyệt luân.

Nhưng tuy rằng Đông Phương Bất Bại bộ dáng cực diễm, lại có loại khí chất độc đáo, làm cho ánh mắt người khác khi mới thấy y, tuyệt đối không phải là cảm thấy y có bao nhiêu đẹp mắt, mà là khí chất quanh thân y, làm cho người khác không tự giác hạ thấp lưng, ngay cả nói chuyện cũng trở nên thật cẩn thận.

Tựa như một cây thần binh chưa ra khỏi vỏ, đã ra tất sẽ ẩm huyết, tất cả mọi người không tự giác nảy sinh ý niệm thành thành thật thật đối đãi vị đại gia này cho thật thỏa đáng.

Lần này tuy rằng y đã thu liễm khí thế, lúc dịch dung, cũng thêm vào vài phần bệnh sắc, nhưng đối mặt với người võ lâm, vẫn là không tự giác mang theo vài phần khí thế giáo chủ, chính điểm này, làm cho bên ngoài sơn trang đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng, đệ tử đón khách tuy rằng không nhận biết mấy người bọn họ, nhưng vẫn như trước không dám chậm trễ, rất xa đã đón tiếp, cung kính thi lễ với Đông Phương Bất Bại nói “xin hỏi công tử là tới tham gia võ lâm đại hội? không biết xưng hô như thế nào?”

Tề Bạch thấy người ra nghênh đón, thiệp mời cầm trong tay liền đưa qua, thấy tình cảnh như vậy cũng chỉ có thể xấu hồ sờ sờ mũi, buông tay. Lặng lẽ liếc liếc mắt nhìn người xung quanh, chỉ thấy cơ hồ mọi ánh mắt đều dán lên người Đông Phương Bất Bại, trong lòng có chút hốt hoảng.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ mọi người biết được thân phận Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại vẫn bày ra bộ dáng đại gia, thản nhiên đứng, ai cũng không thèm quan tâm, thấy đệ tử đón khách không nhìn qua Tề Bạch, lệ mục đảo qua, đem vị Thái Sơn đệ tử kia dọa sợ đến mức rút lui hai bước.

…… quá kiêu ngạo đi…… quả thực giống như sợ người khác không biết y là đại ma đầu vậy…… Tề Bạch trong lòng oán thầm, lại bước lên phía trước đem thiệp mời đưa ra, xem như giải vây.

Vị đệ tử Thái Sơn kia tiếp nhận thiệp mời, vừa cúi đầu nhìn, ánh mắt còn có điểm kỳ quái, khom người thi lễ với đám người Tề Bạch nói “các vị khách quý chờ một lát, tại hạ đi thỉnh chưởng môn đến đích thân nghênh hai vị vào.”

Chưởng môn thân nghênh? Tề Bạch có điểm nghĩ không thông, tâm nói thiệp mời này là trên đường ngẫu nhiên gặp Thiên Môn đạo trưởng, tiện tay đưa cho hắn, ngay cả tên cũng chưa viết, như thế nào…… thận trọng như vậy, còn thỉnh chưởng môn……

Chẳng lẽ phát hiện thân phận Đông Phương Bất Bại, cho nên gậy ông đập lưng ông? Tề Bạch nhìn bốn phía đông nghìn nghịt người, không tự giác túm túm tay áo giáo chủ đại nhân, phải nói cùng đại ma đầu đứng giữa một đám võ lâm chính phái, thật sự có vài phần cảm giác có tật giật mình.

Giáo chủ đại nhân nhìn Tề con thỏ khẩn trương đến mất hết cả dáng vẻ trấn định, ánh mắt lộ ra ý cười…… khả ái như vậy, thật muốn hôn một cái a…… giáo chủ đại nhân một chút đều không có ý thức nguy cơ nghĩ như thế.

Thiên Môn đạo chưởng rất nhanh đã đến, còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng cười từ xa “Tề công tử quang lâm, lão phu không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa a.”

Tề Bạch mê mang nhìn Thiên Môn đạo chưởng, tâm nói bất quá là trên đường gặp qua một lần, làm gì nhiệt tình như vậy…… nghĩ thế lại càng cảnh giác, lui về sau nửa bước, cuối cùng chúi sau lưng giáo chủ đại nhân.

Thiên Môn đạo chưởng cười đi ra, thấy Tề Bạch đứng phía sau Đông Phương Bất Bại không tự giác lăng sửng sốt, lần trước trên đường gặp Tề Bạch bởi vì Đông Phương Bất Bại ngồi trên xe không xuống dưới, lão còn chưa có nhìn qua.

Nay vừa thấy Đông Phương Bất Bại tuy rằng thần sắc lạnh nhạt, lại mang khí thế bức người, lại nhìn Trung Dũng cúi đầu cung kính đứng sau Đông Phương Bất Bại, phục tùng đến cực điểm, nhìn nhìn Trung Thúc tuy rằng mặt mang theo ý cười, vẻ mặt ôn hòa lại khó nén cảm giác ngạo nghễ…… tâm nói, thoạt nhìn như vậy mới đủ bộ sao, khó trách lần trước hai hạ nhân đều đối Tề công tử tất cung tất kính, lão đã cảm giác được Tề công tử không thể  khống chế hai người này.

Thiên Môn đạo chưởng thỉnh Tề Bạch đến đây là có chút dụng ý…… nay vừa thấy Đông Phương Bất Bại, lão lại nảy ra bao nhiêu ý tưởng……

Lão một bên hướng Đông Phương Bất Bại hàm súc cười cười, một bên đối Tề Bạch cười nói “không biết vị công tử này là?” tuy nói Thiên Môn đạo chưởng trên giang hồ nổi danh là tính tình hỏa bạo, nhưng có thể làm đến chưởng môn, vẫn là biết nhìn người. Chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong mấy người này, dễ nói chuyện nhất phỏng chừng là Tề Bạch.

Tề Bạch liếc Đông Phương Bất Bại một cái, chỉ thấy giáo chủ đại nhân thản nhiên đứng, một bộ cùng mình không quan hệ, mắt mang theo ý cười nhìn hắn, giống như chờ xem hắn sẽ nói thế nào. Cho dù là tượng đất cũng có ba phần tính nết, huống chi là Tề Bạch, giáo chủ đại nhân tuyệt đối là một con hổ giấy…… Tề Bạch mị hí mắt cười nói “vị này là gia quyến của tại hạ……”

————-

Hết chương 40……