Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 43: Đông Phương Bất Bại




Võ lâm đại hội ngày đầu tiên, Tề Bạch cùng giáo chủ đại nhân không có tham dự……

Ngày hôm sau, thoạt nhìn cũng thực khó khăn……

Tề Bạch từ trên giường đứng lên, nhìn mặt trời rực rỡ đầy sức sống bên ngoài, nghe xa xa truyền đến tiếng ồn ào, có chút xấu hổ che mặt, sau đó căm giận liếc giáo chủ đại nhân ăn uống no đủ nhàn nhã ngồi uống trà……

Tuy rằng là hắn đề nghị giả vờ trúng độc…… nhưng như vậy cũng quá phận đi…… bọn họ rõ ràng là đến đây tham gia võ lâm đại hội, rõ ràng là có chuyện quan trọng hơn muốn làm, như thế nào có thể ăn no lại ngủ, ngủ chán lại dậy ăn, không có việc gì hưng trí đến đây tái H một phen……

“Chúng ta…… chẳng lẽ cứ như vậy đợi cho võ lâm đại hội chấm dứt……” Tề Bạch khổ sở hỏi, hắn cảm thấy mình nếu thật sự cứ như vậy tham gia võ lâm đại hội, về sau nhất định sẽ có bóng ma tâm lý…… ngẫm lại đều cảm thấy mất mặt……

“Đi thôi, ra ngoài đi dạo……” giáo chủ đại nhân nở nụ cười, buông chén trà, khoan thai đứng lên.



Một người khác đứng ngồi không yên là Hướng Vấn Thiên, nay một cái cơ hội ngàn năm có một ngay trước mắt, Đông Phương Bất Bại hư hư thực thực trúng độc, bên người chỉ có một người tên Trung Thúc cùng một Đông Dũng, hai người kia tuy rằng công phu không tệ, nhưng nếu gã ra sức bác nhất bác, vẫn là có thể thượng qua mấy chiêu…… nếu không nhanh chóng xuống tay, chỉ sợ tình huống chớp mắt vạn biến, cơ hội tốt sẽ vụt mất……

Hướng Vấn Thiên nắm chặt tay, hướng viện tử của Tề Bạch đi tới……

—-

“Ngươi giả vờ suy yếu sao……” Tề Bạch một bên đỡ cánh tay giáo chủ đại nhân, một bên nhỏ giọng nói.

“Hôm nay hẳn là sẽ có luận võ, ngươi muốn xem không?” Giả vờ trúng độc là lấy cớ để cùng Tề tiểu thỏ ở trong phòng trải qua một ngày nhàn hạ thoải mái, giáo chủ đại nhân bất đắc dĩ chuyển đề tài. Kỳ thật giả vờ hay không giả vờ trúng độc đều không sao cả, chỉ cần Hướng Vấn Thiên ở trong này, liền tuyệt đối chạy không thoát, càng miễn bàn xuất hiện trước mặt y…… chính là lời này mà nói ra chỉ sợ con thỏ nhà mình sẽ tạc mao mất……

“Muốn xem……” chỉ cần cùng giáo chủ đại nhân cùng nhau, Tề Bạch rất dễ dàng bị dẫn dắt rời đi chú ý, hiếu kỳ hỏi “võ lâm đại hội cư nhiên chỉ mở năm ngày, thế thì có cái nội dung gì a?”

Giáo chủ đại nhân sớm đã quen Tề Bạch không biết thưởng thức giải thích “võ lâm đại hội mở ra tuy rằng vì tôn chỉ diệt trừ ma giáo, nhưng trên thực tế cũng là đại hội luận võ. Đại bộ phận bang phái võ lâm đều là từ đại hội võ lâm mà nổi danh, Thái Sơn phái lần này tổ chức võ lâm đại hội, hẳn là bọn họ gần đây chiêu không ít môn đồ tư chất không tệ……”

Xa xa Trung Thúc cùng Đông Dũng đi sau nhìn giáo chủ cùng Tề công tử rúc vào nhau vừa đi vừa nói chuyện, không biết sao, nghĩ đến phong ba “gia quyến” ngày hôm qua, ngẫm lại phản ứng lúc đó của giáo chủ đại nhân, lại nhìn nhìn người trước mắt, cảm thấy hình như thật sự là đúng a……

Lúc một hàng Tề Bạch đi đến hội trường luận võ, mọi người thấy bọn họ không tự chủ dừng chuyện đang nói, một số  khác không để ý, cảm giác bốn phía nhất thời thanh tĩnh mới nhìn lại…… trong nhất thời, chú mục tiêu điểm đều dừng trên người giáo chủ đại nhân.

Thiên Môn đạo nhân đang theo đệ tử công đạo sự tình, liếc mắt một cái nhìn thấy, đã vội vàng đi tới…… lão lúc trước nghe nói Đông Phương Bất Bại thân thể bệnh nhẹ, liền ba ba chạy tới vấn an, chính là bị Trung Thúc cản lại, nói công tử bọn họ chính là bệnh cũ tái phát, cần tĩnh dưỡng, miễn tiếp khách.

Nay thấy, tự nhiên muốn đi thăm hỏi một phen……

Đi theo Thiên Môn đạo nhân còn có vài người võ lâm tự cao võ lâm không tệ. Bọn họ lại đây là muốn hỏi một chút có thể hay không Đông phủ mưu cái chuyện gì…… trường kiếm giang hồ mặc dù nhanh ý, nhưng không có tiền cũng là chuyện đáng xấu hổ. Phàm là đại môn phái đều có một ít sinh ý duy trì, đối với môn hạ cũng ít nhất có cơm áo chỗ ở chi tiêu. Nhưng mấy đại môn phái này cũng không phải dễ dàng gì, người mới nhập môn nếu gia cảnh bình thường, lại không có danh hào gì, ít nhất cũng phải vì sự vụ môn phái bôn ba hai ba năm, có cống hiến nhất định, tài năng học võ công mô phái, hơn nữa tương lai cho dù có danh vọng nhất định, cũng phải mọi chuyện nghe theo sư môn hiệu lệnh, bằng không sẽ bị người giang hồ khinh thường.

Nếu không muốn gia nhập môn phái, thì phải lấy của cải trong nhà ra tự tiêu sài, hoặc phải tìm một gia chủ có tiền…… đối với rất nhiều người giang hồ không thích ước thúc, tìm một cái gia chủ có tiền là một lựa chọn không tệ, mấy kẻ có tiền đó cũng không để ý tiền thuê bọn họ, bình thường cũng không cần bọn họ làm cái gì, đại đa số thời điểm chính là mua cái tâm an……

Tề Bạch thấy Thiên Môn đạo nhân cười khanh khách tiến tới, chỉ cảm thấy đầy đầu hắc tuyến, đơn giản gật đầu chào hỏi, liền chạy tới phụ cận lôi đài xem luận võ.

Đông Phương Bất Bại thấy thế, liếc Đông Dũng một cái, Đông Dũng hiểu ý, bước qua, đi theo Tề Bạch.

Trên đài luận võ là hai thiếu niên tầm hai mươi tuổi, diện mạo không tồi, một người bộ dạng nhã nhặn, một người bộ dạng thô cuồng, một người mặc trang phục màu trắng, người kia mặc màu đen, hai người một người cầm kiếm một người cầm đao, đánh cũng rất hay.

Tề Bạch chống cằm nhìn một hồi, chỉ cảm thấy người áo trắng kia xoát xoát liên tục đâm ra mấy kiếm, bức thiếu niên hắc y thiếu chút nữa thối lui đến dưới đài. Người xung quanh ủng hộ hô lên “Ngọc diện Tiểu Bạch Long, đánh đẹp lắm!”

Bên kia cũng có người reo “Hạ Sơn Hổ, cái kia là tiểu xà mau nhuyễn, ngươi thêm sức lực, mau chút bắt hắn!”

Ngọc diện Tiểu Bạch Long…… Hạ Sơn Hổ…… cho nên hiện tại là long hổ tranh đấu sao? Tề Bạch 囧 nghĩ, quay đầu hỏi Đông Dũng “võ lâm đại hội lần này có ai tham dự a? Tỷ như Tung Sơn, Hoa Sơn…… môn phái này nọ đều đến sao?”

Đông Dũng cung kính nói “người của Ngũ Nhạc đều đến.” nói xong, đưa tay chỉ chỉ phía đối diện lôi đài nói “người Ngũ Nhạc ở bên trong, từ tây sang đông theo thứ tự là Hoa Sơn phái, Tung Sơn phái, Thái Sơn phái, Hằng Sơn phái, Hành Sơn phái, bởi vì Thái Sơn phái lần này là chủ nhà, lại bởi vì Ngũ Nhạc minh chủ Tả Lãnh Thiền lần này không tới, cho nên Thái Sơn phái ngồi ở vị trí trung tâm.”

“Kia…… Hoa Sơn phái có những ai?” Tề Bạch đưa mắt nhìn vị trí Hoa Sơn phái, chỉ cảm thấy có vài người thưa thớt đứng, nhưng không có người nào liếc mắt một cái liền cảm thấy thực đặc biệt.

“Nghe nói là Ninh Trung Tắc dẫn đại đệ tử Lệnh Hồ Xung nhị đệ tử Lao Đức Nặc cùng một ít đệ tử bình thường đến.” Đông Dũng nhìn qua nói “Hoa Sơn phái từ sau khi kiếm khí chi tranh, nhân tài mới xuất hiện quá ít…… nghe nói hai ngày này luận võ thành tích rất kém cỏi…… không biết sao lại thế này…… Ninh Trung Tắc cùng đại đệ tử không ở đây, hiện tại chỉ có nhị đệ tử dẫn theo Hoa Sơn môn nhân đến.”

“Nga” Tề Bạch thất vọng thu hồi ánh mắt, lại nhìn nhìn xung quanh hỏi “kia người Thanh Thành phái ở chỗ nào?”

Đông Dũng trí nhớ tốt lắm, Tề Bạch vừa nói đến Thanh Thành phái, hắn đã nhớ ra cách đây không lâu, Tề Bạch cùng người Thanh Thành phái tự xưng là Bách Hoa Lâu Bạch công tử, còn nói giao tình cùng thiếu chưởng môn Thanh Thành phái không tệ…… hắn sờ sờ mồ hôi trên trán, ấp úng nửa ngày nói “công tử, ngươi khát không? Nếu không ngươi trước trở về bên người giáo chủ, ta đi châm cho ngài chén trà?”

Tề Bạch nhưng thật ra không nhớ tới chuyện này, chính là trong lòng nghĩ đến chuyện Hướng Vấn Thiên, đoán Hướng Vấn Thiên biết chuyện hắn là Bạch công tử có thể là lấy tin tức từ Thanh Thành phái, cho nên mới hỏi như vậy. Thấy Đông Dũng không trả lời, cũng không truy vấn, xoay người đi tìm Đông Phương Bất Bại……

Giáo chủ đại nhân lúc này chính là vẻ mặt nhàn nhã đứng cách đó không xa nhìn hắn…… Tuy rằng có thật nhiều người vây quanh, nhưng chỉ có Trung Thúc đáp lời…… một bộ không chút kiêu ngạo.

Đã thế mấy cái người võ lâm kiệt ngạo bất tuân thấy bộ dạng này của y, chẳng những không có bởi vì giáo chủ đại nhân chậm trễ mà tức giận, ngược lại vì giáo chủ đại nhân ngẫu nhiên bố thí cho một cái liếc mắt mà kích động vạn phần……

Có một loại người, trời sinh chính là cao cao tại thượng…… Tề Bạch nghĩ, mà người trước mắt này, là của ta……

Hắn trong ánh mắt ôn nhu của Đông Phương Bất Bại, nhấc chân đi qua…… lại đột nhiên trước mắt tối sầm lại, định thần nhìn lại, chỉ thấy không biết ở đâu có ba hòa thượng đầu bóng lưỡng nhảy ra đứng chắn trước mặt.

Hòa thượng đứng giữa tay tạo thành hình chữ thập thi lễ, tái ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, nhìn Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói “Đông Phương Bất Bại, ngươi mấy ngày gần đây giết hơn mười người võ lâm đồng đạo, có gì muốn nói?”

Lời vừa dứt, hội trường lập tức im lặng đến kim rơi cũng nghe thấy, người vây quanh Đông Phương Bất Bại nhất thời tản ra bốn phía, ánh mắt kinh nghi bất định đảo qua đảo lại giữa Đông Phương Bất Bại cùng mấy hòa thượng.

Tề Bạch chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, chân không tự giác nhuyễn một chút, hoảng hốt cảm thấy tựa hồ có người đỡ hắn, Tề Bạch quay đầu lại, thấy gương mặt ngưng trọng của Đông Dũng, hắn giật mình một cái, tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại tại thời khắc hòa thượng kia nói ra, không khí quanh thân nhất thời giống như hàn băng, lạnh lùng quét mắt liếc ba vị hòa thượng kia một cái, dư quanh thoáng dừng lại trên Tề Bạch, ước lượng khoảng cách giữa hắn và mấy tên hòa thượng…… Đông Phương Bất Bại nghĩ, y nắm chắc trước khi mấy tên hòa thượng kia động thủ, y có thể đem Tề Bạch lại bên người, nhưng y không có động…… lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy mình không thể cá cược như vậy được……

Đông Phương Bất Bại không liếc Tề Bạch nữa, y dùng tay áo rộng thùng thình, phủ phủ lên vạt áo không một nếp nhăn…… ánh mắt mọi người theo động tác của y đảo theo, chỉ cảm thấy tim cũng như y bào phập phồng kia bị nhẹ nhàng phủ lên…… giáo chủ đại nhân thản nhiên trạm định, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn hòa thượng kia nói “ngươi nói…… bản công tử là Đông Phương Bất Bại?”

Mọi người theo lời nói của Đông Phương Bất Bại nhìn hòa thượng…… nhìn Đông Phương Bất Bại bộ dáng bình tĩnh thong dong, trong lòng bất tri bất giác dâng lên một tia hoài nghi.

Hòa thượng nói chuyện ban nãy mất khí thế, hắn cùng hai người kia là ba trong số mười tám vị la hán Thiếu Lâm Tự. Bọn họ vốn tổng cộng năm người phụng mệnh sư môn đi kinh sư làm việc, trên đường nghe nói Đông Phương Bất Bại xuất hiện ở Hà Gian phủ, liền chuyển đường đi Hà Gian phủ, chỉ là bọn hắn đi quá muộn, lúc đến nơi người Nhật Nguyệt Thần Giáo  đã rời đi rồi.

Chờ đến lúc bọn hắn lại tiếp tục đi đến kinh sư, lại thấy ở phụ cận Bảo Định có một người võ lâm bị hành hạ đến chết, bên cạnh còn có dấu hiệu Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Tất cả mọi người đều biết, tổng đàn Nhật Nguyệt Thần Giáo ngay tại Bảo Định, bọn họ chỉ có ba người, không dám tùy tiện làm việc, thương lượng một chút, quyết định phái một người tiếp tục lên kinh sư, bốn người khác phân làm hai nhóm, một người tốc hồi sư môn bẩm báo, ba người canh giữ ở Bảo Định tiếp tục điều tra tình huống. Chính là ở Bảo Định đợi hai ngày, lại nghe người giang hồ nói Hà Gian hôm trước có án tử, vẫn như cũ là người võ lâm, bên cạnh thi thể vẫn như cũ có dấu hiệu Nhật Nguyệt Thần Giáo, còn có người tận mắt nhìn thấy, chứng thật chỉ có một hắc y nhân giết người, tự xưng là thủ hạ của Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại, lý do giết người là, người võ lâm kia vọng nghị Nhật Nguyệt Thần Giáo trung sự.

Vì thế ba người lưu lại tín hiệu, mã bất đình đề đi Hà Gian phủ, sau lại nghe nói quan đạo Sơn Đông hướng Hà Gian phủ, lại phát hiện thi thể…… ba người một đường tìm được Tế Nam, ước chừng phát hiện được hơn mười thi thể bị hành hạ đến chết, một trong số đó là một gã tục gia đệ tử Thiếu Lâm Tự, khả đến Tế Nam, nối tiếp nhau mấy ngày, không thấy phát hiện tung tích tên giết người, lại nghe nói võ lâm đại hội đang mời tham dự…… ba người lặng lẽ tiềm nhập hội trường võ lâm đại hội, phát hiện Đông Phương Bất Bại vẫn như thường lệ làm tiêu điểm, yên lặng tản ra khí tràng cường đại.

Tên la hán vừa nói chuyện kia trước kia từng gặp qua ma giáo Đông Phương Bất Bại một cái, khi đó các vị trưởng lão cùng Đông Phương Bất Bại lúc đó vẫn là hộ pháp lẻn vảo Thiếu Lâm tự trộm kinh thư, các vị cao tăng Thiếu Lâm Tự một đường chặn đường, song phương hỗ chiết có tổn hại, lại vẫn là để ma giáo đào thoát.

La hán kia lúc ấy chính là nhất viên trong la hán đường, nay xem giáo chủ đại nhân cùng người nọ trong trí nhớ dung mạo tương tự, khí tràng cường đại, một bộ dáng sâu không lường được…… nhất thời thù mới hận cũ nảy lên, nhất thời xúc động, nhảy ra……

————–

Hết chương 43……