Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 2




Giải thích một chút: Trại Hoa Đà ở đây là danh xưng của Âu Dương Minh Nhật trong “Tuyết Hoa thần long nữ”, trong phim chính là do Kiều Chấn Vũ thủ vai. Y thuật giỏi nhất trong đám thiếu niên nam thanh nữ tú. Nếu ngoại trừ Biên Cương lão nhân – sư phụ của y ra, ai dám nói y thuật cao hơn Minh Nhật? Tinh thông cầm kỳ thi hoạ, trận pháp, chiêm tinh, bói toán, bày mưu tính kế, Lộng Nguyệt công tử – quân sư lừng lẫy của Bán Thiên Nguyệt phải cam bái hạ phong trước y. Nói về văn, y là hoàn mỹ. Có cảm giác y là chỗ dựa cho tất cả các nhân vật trong phim: Thượng Quan Yến muốn cứu Tư Mã thì tìm đến y; Tư Mã đến nhờ y quan tâm Quan Yến; Lộng Nguyệt nhờ y chữa thương, nhờ điều chế thuốc giải cho Tư Mã; Âu Dương Phi Ưng nhờ y đoạt ngọc tỷ… và còn nhiều nữa. Nói tóm lại, trong mắt mọi người, y không ai không thể cứu sống, y không gì không làm đc. Hay mượn lời của Nhị Sơn – nô bộc trung thành của Minh Nhật, y giống như là thần vậy. Cuộc đời bi của y là một bi kịch. Bị cha ruột bỏ rơi vì đôi chân tật nguyền, sau lại trở  thành nhân vật phong hoa trác tuyệt, quán tuyệt thiên hạ. Y đắn đo giữa một bên là người cha ghẻ lạnh, một bên là bằng hữu của mình, phân vân đau khổ hết lần này đến lần khác, phải nhìn người y quý mến nhất chết đi. Cuối cùng, y dùng mạng sống của mình để chuộc lại lỗi lầm của cha, lấy thâm tình hoá giải đại hận. Người đáng thương và đáng cảm phục nhất, không ai khác ngoài Âu Dương Minh Nhật. Thượng Quan Yến: “Chúng ta đã nợ Minh Nhật quá nhiều.”

Lâm Thành tọa lạc ở phía nam Bình Định châu, bên trong thành có rất nhiều trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, tác phường (xưởng sản xuất) cùng khách điếm, hai bên ngã tư đường còn có không ít đất trống vị trí tốt, còn có không ít những tiểu thương đẩy xe hoặc gánh hàng rao hàng.

Trên đường dòng người đi tới đi lui như luồng nước chảy, người mua hàng, người đi đường, đẩy xe, biếu tặng, mua bán...... Đủ loại thanh âm tụ tập cùng một chỗ khiến nơi này trở nên huyên náo vô cùng.

“Sách sách!” Một thanh niên mặc bạch y nhanh nhẹn nhìn xung quanh bốn phía, thỉnh thoảng trong miệng phát ra thanh âm tán thưởng, gương mặt tươi cười dào dạt cùng bề ngoài khoẻ mạnh uy vũ của hắn cực không tương xứng.

“Công tử, giữa trưa rồi, chúng ta tìm nơi nào đó dùng bữa đi!” Trong lúc vô ý ngắm đến một tửu lâu thoạt nhìn cũng không tệ lắm, thanh niên mặc bạch y chạy chậm hai bước, đuổi tới bên cạnh người phía trước cười tủm tỉm nói.

Kim y (áo vàng) nam tử kia liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

Oa nha~! Công tử, ai bảo ngươi thâm thúy nhìn ta như vậy a, muốn bóp nghẹn trái tim yếu ớt bé nhỏ của ta sao a! Mỹ nam quả nhiên chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn, ở gần thì sớm hay muộn trái tim bé bỏng cũng phát bệnh tê liệt mà chết mất ~!!!

“Được” vị kia tà mắt liếc tới một cái khiến toàn thân không tự giác tê dại như bị giật, bạch y nam tử một bên theo dõi bóng dáng hắn, một bên nháy mắt ở trong lòng gào thét.

Người qua đường đối diện bị một thân y phục kim sắc của nam tử nọ thu hút, không khỏi cảm thán – quả thật là siêu phàm thoát tục, thanh dật xuất trần mà! Ánh mắt mang theo kinh diễm lại không dám nhìn thẳng vào y, như là sợ quấy nhiễu đến nam tử khí phách tuyệt trần ấy.

Chờ người phía trước đi được vài bước, lại nhìn thấy một bạch y nam tử, rõ ràng tướng mạo oai hùng lại cố tình há miệng chớp mắt một bộ dạng thanh niên quên mùa. Người qua đường tránh sang bên cạnh vài bước, đối ngốc tử kia liếc mắt xem thường một cái, sau đó chạy nhanh tránh ra.

“Dương Liên Đình.” Nửa ngày không thấy người phía sau theo kịp, Âu Dương Minh Nhật ngừng bước quay đầu lại, nhìn thấy người nọ lại ngốc lăng nhìn ngắm mình, khóe mắt nhẹ nhàng nhấc cao một chút.

“Đến đây, đến đây.....” Nghe được thanh âm người kia, Dương Liên Đình đột nhiên phản ứng, xông lên phía trước, đồng tử hoạt bát lay động thoáng nhìn, liền chỉ vào một một tửu lâu tên “Vân Lai” nói: “Công tử, đến tửu lâu này đi!”

“Hai vị khách quan mời vào, mời vào!” Một tiểu nhị mắt sắc lẻm nhìn hai người đứng trước cửa, nhìn trang phục bên ngoài phi phú tất quý (không phải giàu có thì cũng có địa vị, quyền quý), một người lại chỉ vào bên này, hẳn là có ý muốn vào đến dùng bữa, liền tươi cười đi ra ngoài chào đón.

Hai người theo vào, tiểu nhị kéo khăn lau vắt trên vai xuống dùng sức lau lau cái bàn, “Hai vị khách quan, mời ngồi!”

Quét mắt nhìn những người khác trong tửu lâu, Âu Dương Minh Nhật không dấu vết cau mày một chút.

Dương Liên Đình vốn định lập tức ngồi xuống, nhìn biểu tình người bên cạnh, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, lại bật dậy, lấy ra từ trong ngực áo một tấm ngân phiếu đưa cho tiểu nhị, “Cái kia, tửu lâu này chúng ta bao trọn, mời những người khác rời đi!”

Đưa tay tiếp nhận ngân phiếu nhìn thoáng qua, tiểu nhị cũng không dám làm chủ, vì thế cười cười làm lành nói: “Việc này... tiểu nhân không làm chủ được, khách quan xin ngài chờ một chút, ta đi hỏi lão bản......” Nói xong cầm ngân phiếu chạy đi tìm lão bản của tửu lâu.

Quét mắt nhìn người mấy ngày trước mình cứu, trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua một chút ngạc nhiên nho nhỏ, rồi lập tức lại hiện lên một tia hoài niệm.

Lúc trước, Dịch Sơn a......

Có tiền tự nhiên dễ làm việc, tiểu nhị kia tìm được lão bản của tửu lâu đem ngân phiếu cho gã, chỉ chỉ vào hai người đang ngồi ở bên kia nói rõ ràng, lão bản kia lập tức liền vui mừng đáp ứng.

Không bao lâu, trong tửu lâu không còn một bóng người khác. Riêng có một số người bất mãn lão bản cũng chạy nhanh qua áy náy xin tạ tội, nhanh chóng đuổi người.

“Nhị vị khách quan muốn dùng gì?” Nhìn thấy hai người phi phú tất quý, tửu lâu lão bản lộ vẻ nịnh nọt tự mình đi qua hỏi.

Mở miệng gọi vài món ăn đầu bài ngon miệng của tửu lâu, Dương Liên Đình thong thả ngồi xuống.

Cho tiểu nhị về phía sau mặt truyền đồ ăn, tự mình động thủ rót cho hai người chén trà xong lão bản liền tinh ý thối lui sang một bên.

“Công tử, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Bưng chén trà lên uống, tầm mắt Dương Liên Đình dừng trên người bên cạnh.

“Vì sao gọi ta là công tử?” Nhìn thấy kẻ kia vẫn cười hì hì, trong đôi mắt Âu Dương Minh Nhật đồng tử sáng đẹp tựa tinh tú, lại có chút băng hàn mâu quang chậm rãi lưu chuyển, lại không tự giác quấn quanh sợi kim tuyến trong tay.

Người này, cư nhiên tìm không thấy mệnh tinh (nguồn gốc sinh mạng gắn với một ngôi sao theo chiêm tinh học đó), nhớ lain đêm qua xem tinh tượng, hắn lại cảm thấy có chút thú vị.

Nhìn thấy hắn lặp lại động tác quen thuộc, Dương Liên Đình mắt lại sáng lên, tầm mắt ngưng lại ở điểm chu sa rực rỡ giữa mi tâm người đối diện, thiếu chút nữa đã nghĩ muốn há miệng gào khóc.

Ngao ngao ngao~...... Công tử thật manh thật đẹp trai quá a, thật muốn hảo hảo sờ một phen~! Mỹ sắc quả thật là chất gây nghiện không thể chống lại ~!

Thấy hắn lại bắt đầu ngây người, Âu Dương Minh Nhật quấn xong một vòng thiên cơ tuyến cuối cùng, ưu nhã cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm.

Lúc này mới nhận thức câu hỏi của hắn, hơi kinh ngạc, Dương Liên Đình lúc này mới chậm nửa nhịp vui vẻ nói: “Công tử chính là công tử!”

“Vậy sao.” Giương mắt nhìn về phía hắn, Âu Dương Minh Nhật hạ mắt sâu xa suy nghĩ, ngày ấy cứu sống hắn, hắn thấy chính mình trước tiên rất kinh hỉ, lập tức liền vừa khóc vừa cười, quả thật là rất cổ quái.

Nhẹ nhàng buông chén trà xuống, hắn nói:”Ngươi tựa hồ rất hiểu biết về Trại Hoa Đà ta?”

Dương Liên Đình mạnh mẽ gật đầu, lúc phản ứng lại lại sống chết lắc đầu, sau đó lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, vẻ ngờ vực đánh giá.

Công tử thông minh như vậy, lại tinh thông tinh tượng, sẽ không tính ra ta là không nên xuất hiện đi? Hắn có thể cho ta là yêu quái không? Kháo! Nữ xuyên không thành nam đã rất xui xẻo rồi, đã vậy còn xuyên vào kẻ tên Dương Liên Đình, lại càng đen đủi, nàng không muốn tái diễn bi kịch đến cùng mỹ nam yêu nhau rồi cùng chết đâuuu!!!!!

Tưởng tượng như vậy, Dương Liên Đình nhanh chóng lảng tránh nói sang chuyện khác, “Công tử, chân của ngươi đã tốt lên rồi sao?” Nghĩ rằng Trại Hoa Đà ở giang hồ cũng coi như nổi danh, hỏi cái này cũng không tính là kỳ quái, hơn nữa còn có thể thuận tiện biết được nội dung vở kịch có phải đã phát triển đến kết cục hay không, nếu như vậy nàng nên nghĩ biện pháp làm cho công tử không nghi ngờ.

Lời này của hắn vừa nói ra, ánh mắt Trại Hoa Đà nhìn hắn liền trở nên cổ quái, “Trước đây ngươi biết ta?”

“Trại Hoa Đà danh chấn giang hồ, có ai không biết?” Dương Liên Đình sùng bái nói.

“Danh chấn giang hồ?” Tay phải khẽ vuốt lọn tóc mai dài trước ngục, bên môi Trại Hoa Đà dẫn theo một mạt tiếu ý.

Hắn đã tính ra nơi này không phải giang hồ mà hắn biết trước kia, không có Tứ Phương thành, không có cái gọi là Long Hồn đao, Phượng Huyết kiếm, không có những người đó, không có ân oán, cũng không có ― Thượng Quan Yến! Lại có ai có thể biết Trại Hoa Đà hắn – kẻ vốn không thuộc về nơi này?

“Công tử......” Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Dương Liên Đình thấp giọng gọi một tiếng, không biết hắn tại sao lại nhìn mình như vậy.

Thôi! Trận ác chiến dưới chân tường thành hoàng cung, Trại Hoa Đà đã chết, nên làm hắn cũng  đều đã làm, hiện giờ nếu đã tới nơi này, chuyện cũ cần gì phải nhớ lại.

Đoán được người đối diện có thể cũng là có nhân duyên xuyên tới nơi này, Âu Dương Minh Nhật cũng không muốn truy đến cùng, thu lại ánh mắt, không hề nói chuyện.

Đây là làm sao vậy? Nàng nói sai cái gì sao? Dương Liên Đình nhức đầu, đột nhiên nhớ tới chân công tử hình như nhờ cái gì kia kêu Dịch Sơn hy sinh giúp cứu chữa mà có thể đứng lên.

Nghĩ đến công tử là một người tình nghĩa, trung tâm (trung nghĩa + tận tâm), Dương Liên Đình không khỏi nén giận chính mình ăn nói lung tung nói, đang nghĩ ngợi xem phải như thế nào sửa sai thì tiểu nhị liền mang thức ăn đi lên.

“Nhị vị khách quan, thỉnh ngài từ từ dùng!” Đem thức ăn dọn xong, tiểu nhị lui xuống.

“Khụ...... Công tử mời dùng bữa!” Thanh thanh giọng, Dương Liên Đình ân cần cầm đôi đũa đưa qua.

“Không cần.” Nhìn hắn một cái, Âu Dương Minh Nhật tự mình lấy đũa, nói.

Hắn không tiếp nhận đôi đũa, Dương Liên Đình cũng không để ý, một chút cũng không xấu hổ đem đôi đũa trong tay mình dùng bữa.

Tuy rằng trên mặt vẫn tươi cười hi hi ha ha, nhưng cùng công tử dùng bữa Dương Liên Đình cũng có chút kích động không ngừng, bưng cái bát tiến tới hai bàn đồ ăn, trong lòng cũng thập phần cao hứng.

Công tử động tác thật tao nhã mà~!

Vốn đang hảo hảo dùng cơm, cũng không lâu  lực chú ý liền bị người bên cạnh dẫn đi mất, Dương Liên Đình một bên ở trong lòng cảm thán, một bên hướng miệng và cơm.

“Dương Liên Đình!” Bị một nam tử nhiều lần nhìn chằm chằm, trong mắt lại không rõ hàm ý, Âu Dương Minh Nhật không khỏi có chút không hài lòng.

Nghe được thanh âm mang theo ý cảnh cáo, Dương Liên Đình không dám tiếp tục làm càn, thành thành thật thật cúi đầu dùng cơm.

Sau một lúc lâu, hai người dùng xong thiện (bữa ăn), tiểu nhị đem bát đĩa trên bàn thu dọn đi, thấy bọn họ không có ý muốn rời đi, liền đổi một bình trà mới.

Ăn no, Dương Liên Đình lại có chút mệt mỏi, vì thế đưa tay đặt lên trên bàn liền nằm úp mặt xuống, liếc mắt một cái ngắm người ngồi ở bên cạnh, không khỏi ở trong lòng thở dài.

Có thể nhìn thấy mỹ nam đích xác rất hảo, thế nhưng không phải nàng sẽ vẫn phải sống trong thân thể của nam nhân Dương Liên Đình này đi?

Âu Dương Minh Nhật không để ý đến người đang ghé vào bàn kia, chăm chú nhìn đồng tiền trên thiên cơ tuyến kia không biết suy nghĩ chuyện gì.

Đột nhiên, một tiếng xé gió không lường trước bất ngờ truyền đến, một đạo ngân quang như tia chớp hướng tới hai người đánh úp lại.

Hơi hơi nâng mắt, đợi cho kia ám khí đột ngột kia đến trước mặt, Âu Dương Minh Nhật mới ném đồng tiền ra chặn lại.

“Vút ――!”

Đợi cho ám khí bị làm chệch bay đến cắm trên cây cột nhà, Dương Liên Đình mới phản ứng lại, hít vào một hơi lãnh khí. Thấy rõ kia ám khí dĩ nhiên lại là một cây tú hoa châm – tú hoa châm… có chút chuyện gì đó trong đầu chợt lóe lên, lại nghĩ không ra.

Tú hoa châm trên cây cột đột nhiên lại bay trở về, cùng lúc đó, một thân ảnh hồng sắc rơi xuống giữa đại đường tửu lâu.

“Ngươi, là người phương nào?”

Nhìn thấy nam tử ngồi trên ghế, diện mạo tuấn tú, nhãn thần ôn hòa, oánh nhuận như ngọc, hồng y nhân (người mặc áo đỏ) không khỏi nhìn thêm một, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở mi tâm người nọ.

Đưa mắt đánh giá hồng y nhân khí thế đường hoàng vừa đột ngột xuất hiện, nhìn thấy hắn anh khí bức người, ánh mắt sắc bén ẩn ẩn một nét mị hoặc nhàn nhạt, bàn tay bạch ngọc của Âu Dương Minh Nhật lơ đãng đùa bỡn sợi thiên cơ kim tuyến, vẻ mặt đạm mạc nói: “Các hạ là ai?”

“Bổn tọa – Đông Phương Bất Bại!”

Gì? Đông Phương Bất Bại? Đây không phải thế giới “Tuyết Hoa nữ thần long” sao? Vì sao lại có giáo chủ? Dương Liên Đình vẻ mặt không dám tin.

Từ từ, mấy ngày hôm trước những kẻ muốn dẫn hắn đi không phải Thần Nguyệt giáo trong “Tuyết Hoa”, mà là Nhật Nguyệt thần giáo trong “Tiếu Ngạo”? Dương Liên Đình vỗ vỗ đầu, nhìn công tử bên cạnh mờ mịt, mục trừng khẩu ngốc! Là nghe lầm  đi!

Di?! Không đúng! Nếu đây là ”Tiếu ngạo”, vậy công tử sao lại ở đây?

Dương Liên Đình quay đầu nhìn về phía bên người bên cạnh, chỉ cảm thấy đầu óc xoắn xuýt.

Đây rốt cuộc là cái tình huống gì aaa???