Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 45




Mấy năm gần đây, các môn phái trong võ lâm ngươi tranh ta đấu không ngừng nghỉ chỉ vì một quyển bí tịch tuyệt thế nghe nói là do một vị cao nhân nào đó lưu lại. Khiến cho mối quan hệ giữa rất nhiều môn phái vốn từ bạn hữu hóa thành thù địch, nhiều môn phái nhỏ cũng vì vậy mà biến mất.

Kết quả thì, chẳng có ai lấy được cái gọi là tuyệt thế bí tịch kia cả, trong khi những danh môn chính phái kia thì lại đại thương nguyên khí, tạm thời không ngẩng dậy nổi.

Mà chuyện này, đối với Nhật Nguyệt thần giáo – giáo phái mà luôn bị người trong giang hồ gọi là ma giáo – tất nhiên là một chuyện vô cùng vui tai.

Thành Bình Định, nằm ngay bên cạnh tổng đàn của Nhật Nguyệt thần giáo, bởi vì đây là một tuyến đường quan trọng ra vào vùng Hà Bắc cho nên vô cùng sầm uất.

“Công tử, hay là để ta đi…” Nhìn cái người vẫn đang cố chấp bám theo công tử phía sau, Giả Bố nhăn chặt mày.

Tiểu tử này thật không biết điều, vốn là công tử đã cứu chữa cho cha hắn, ai bảo cha hắn đến chết vẫn không chừa, bệnh còn chưa khỏi đã tùy tiện phá bỏ quy tắc của công tử.

“Không cần.” Âu Dương Minh Nhật giơ tay ngăn lại lời hắn định nói, ánh mắt dừng lại trước một tiệm bán đồ ngọc trong chốc lát, ngay sau đó liền đi vào.

Suốt mấy năm Đông Phương Bất Bại bế quan, trên cơ bản Giả Bố sẽ luôn đi theo bên người hắn, do vậy cũng coi như hiểu ít nhiều về tính tình của hắn. Thấy vậy cũng không còn ý kiến gì, cùng hắn bước vào tiệm đồ ngọc nọ.

Chủ tiệm vốn đang ngồi lật xem sổ sách, khóe mắt liếc qua hai người đang bước vào cửa, ánh mắt nhanh chóng lướt qua y phục từ gấm vóc quý giá trên người họ liền biết đây là khách quý. Lúc này chủ tiệm lập tức khép lại trang sổ sách, đứng dậy nghênh đón.

Khi đến gần, trong lòng ông chủ tiệm không khỏi tán thưởng, quả là một công tử tiêu sơ hiên cử, thanh dật xuất trần.

“Không biết vị công tử này muốn gì?” Vừa cười cười, ông chủ vừa đi theo hắn tới trước chiếc tủ lớn bày đầy các loại trang sức bằng ngọc.

“Ta muốn xem ngọc bội.” Nhớ lúc người nọ rảnh rỗi tâm tình vui vẻ, thường mang trên người một miếng ngọc bội nhỏ làm đồ trang sức tùy thân, Âu Dương Minh Nhật nhanh chóng quét mắt nhìn chỗ ngọc bội được bày trong tủ, nói.

Xem qua lời nói, hành động cùng cử chỉ của hắn, nhìn như tùy ý, song lại toát ra khí chất thanh lãnh lạnh lùng, lại cao quý hoa lệ. Ông chủ tiệm liền hiểu rằng đám đồ ngọc đặt trên giá kia chỉ khiến hắn khinh thường, liền hỏi: “Không biết công tử muốn ngọc như thế nào?”

Tùy ý quấn kim tuyến vòng quanh lòng bàn tay, Âu Dương Minh Nhật hỏi: “Chỗ ngươi có hồng ngọc không?”

Hồng ngọc? Chú ý tới chữ “hồng”, Giả Bố đứng bên cạnh thoáng run lên trong lòng, còn vài ngày nữa là đến ngày giáo chủ xuất quan, không lẽ đây là để tặng cho giáo chủ?

(Ame: Hồng ở đây là màu đỏ nhé)   

Nghe thấy yêu cầu của hắn, ông chủ trầm ngâm một hồi, lại nhìn hắn một cái, sau đó mới do dự nói: “Ta đây cũng là có một khối hồng ngọc hòa điền, nhưng…”

Hồng ngọc hòa điền trước giờ luôn vô cùng quý giá, từ xưa người ta đã nói “Ngọc thạch quải hồng, giá trị liên thành”(Ngọc màu hồng có giá trị vô cùng lớn). Năm xưa chủ tiệm vô tình có được một khối, liền coi nó như bảo vật trấn tiệm, cũng có ý nghĩ sẽ truyền lại đời đời cho con cháu. Chẳng qua mấy ngày gần đây trong nhà có chút chuyện, cần dùng tiền gấp, ông chủ tiệm lại thấy vị khách này mang khí độ bất phàm, sẽ không bôi nhọ giá trí cùng khí chất của ngọc nên mới lấy ra.

“Giá tiền không phải là vấn đề, ngươi chỉ cần mang nó ra đây.” Thấy ông chủ do do dự dự, Giả Bố mở miệng nói.

Gật đầu một cái, chủ tiệm lưu lại câu “Chờ một chút” liền bước vào phòng trang.

Không lâu sau, ông chủ liền ôm hai cái hộp một lớn một nhỏ đi ra, sau khi mở hộp lớn ra đặt lên hộc tủ, ông liền mở hộp nhỏ, đưa về phía Âu Dương Minh Nhật.

Ánh mắt hắn rơi xuống vật được chạm khắc tinh xảo trong hộp gỗ, miếng hồng ngọc hòa điền mang một màu đỏ tươi rực rỡ như mào gà, như được phủ lên một lớp dầu sáng lóng lánh bắt mắt mà vẫn trang nhã, Âu Dương Minh Nhật không kìm được mà đưa tay cầm lên.

Khi ngón tay thon dài chạm vào mảnh hồng ngọc, dường như vẻ trắng nõn được tôn lên thêm vài phần. Chớp mắt một cái, ông chủ tiệm còn tưởng rằng mình đang được chiêm ngưỡng một khối ngọc ấm Dương chi trắng đến động lòng người.

Tinh tế cảm nhận phẩm chất của miếng ngọc thượng phẩm – hoàn toàn nhẵn nhụi mịn màng, Âu Dương Minh Nhật đã hài lòng phần nào. Sau đó liền cầm miếng ngọc giơ lên cao, đưa ra trước ánh nắng quan sát một hồi, thấy các sắc độ của mảnh hồng ngọc: chỗ thì như máu ngưng đọng đỏ thẫm, chỗ thì lại thắm đỏ như chu sa, khóe môi cong lên, vẽ ra một nụ cười khuynh diễm.

Cầm miếng ngọc trong tay mân mê chơi đùa, ánh mắt Âu Dương Minh Nhật rơi xuống một chiếc hộ gỗ lớn trong ngăn tủ.

Thấy hắn không trả miếng ngọc về chỗ cũ, Giả Bố liền hiểu được rằng hắn đã vừa ý. Hắn không quấy rầy công tử tiếp tục nhìn những món ngọc khí khác, trực tiếp kéo ông chủ kia đi sang một bên thương lượng giá cả.

Nhìn chiếc tiêu bên hông mình, nụ cười bên khóe môi Âu Dương Minh Nhật dường như lại đậm hơn một chút, liền vươn tay lấy cây tiêu bằng ngọc trong chiếc hộp kia ra.

Âm sắc của tiêu bằng ngọc tuy rằng không tốt bằng tiêu được chế từ trúc, nhưng bù lại, cây tiêu ngọc này lại vô cùng đẹp đẽ tinh tế, có lẽ y sẽ thấy thích, nhỉ?

“Cây tiêu kia bao nhiêu tiền, cùng tính một lượt.” Ánh mắt nhìn qua thấy hắn thu miếng ngọc lại, trong tay lại đang xem xét mân mê cây tiêu ngọc, Giả Bố liền quay ra nói với ông chủ tiệm.

Có hắn ở chỗ này trả giá, Âu Dương Minh Nhật đã đạt được mục đích, tâm tình có vẻ rất tốt, thong dong bước ra khỏi cửa tiệm.

“Đứng ngốc ở đó làm gì? Tổng cộng bao nhiêu tiền?” Thấy ông chủ kia đứng đực ra đó, Giả Bố lặp lại.

Chưa thấy ai có thể mua đồ một cách sảng khoái như vậy, ông chủ nhanh chóng báo ra một cái giá, nhìn người cao lớn trước mặt có vẻ không dễ nói chuyện, trong lòng lại không khỏi thấp thỏm. Giá tiền cao như vậy, người trước mặt này sẽ không nổi giận chứ? Thế nhưng khối hồng ngọc kia quả thực là cực kì hiếm có và quý giá, hắn ra giá cũng coi là quả thực.

Chỉ là, đã đi theo bên người Âu Dương Minh Nhật mấy năm, sau khi được tận mắt nhìn thấy hắn đặt ra phí chẩn bệnh cao đến khó tưởng tượng. Đối với giá tiền mà ông chủ đưa ra, Giả Bố cũng chỉ nhướng mày một cái rồi nhanh chóng để lại ngân phiếu. Sau đó lập tức đuổi theo người đã sớm đi ra ngoài.

“Ân nhân, cầu xin ngài cứu cha ta!”

Vừa ra tới nơi đã nhìn thấy tiểu tử Lam gia kia đang quấn lấy cầu xin công tử, Giả Bố rảo bước đi tới, chỉ chờ Âu Dương Minh Nhật ra lệnh thì sẽ lập tức đuổi cổ tiểu tử kia đi.

Âu Dương Minh Nhật lúc này tâm tình đang tốt, liếc hắn một cái rồi nhàn nhạt trả lời: “Ta niệm tình ngươi một lòng hiếu thảo hiếm có, đã chữa trị cho cha ngươi một lần, nhưng nếu hắn đã không giữ lời hứa mà phá bỏ quy củ của ta, Trại Hoa Đà ta tuyệt đối sẽ không chữa trị cho hắn lần thứ hai.”

“Ân nhân, cầu xin ngài ra tay cứu cha ta một lần nữa. Lam Điền xin lấy tính mạng mình ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để cho cha ta phá hỏng quy củ của ngài một lần nào nữa!” Lam Điền tự biết rằng việc cha mình vừa đỡ bệnh đã lập tức cưỡng đoạt một thiếu nữ nhà nghèo bên thành Tây đem về nhà là quá mức bừa bãi hoang đường, song, thân làm con, hắn đâu thể giương mắt nhìn cha mình bị bệnh tật đau đớn hành hạ mà không làm gì.

“Ngươi không cần phải gọi ta là ân nhân, ta cũng chẳng ban ân cho ai bao giờ, chẳng qua là ta cứu người ta muốn cứu, giúp người ta muốn giúp thôi.” Dứt lời, Âu Dương Minh Nhật liền muốn rời đi.

Thấy hắn phải đi, Lam Điền khuỵu hai đầu gối xuống, “Ta biết cha ta không phải là người tốt, nhưng hắn dù xấu xa hơn nữa cũng là cha ta. Cầu xin ngài niệm tình một lòng hiếu thảo của ta mà cứu hắn một lần nữa!”

Nhìn thanh niên mặc y phục trắng kia mù quáng quỳ xuống, Giả Bố vốn vẫn luôn muốn tìm cách đuổi hắn đi cũng có chút rung động.

Người này vô cùng hiếu thảo, đáng tiếc rằng lại có một người cha háo sắc ác độc, bản tính khó sửa.

“… hắn dù xấu xa hơn nữa cũng là cha ta”. Nghe được lời nói đã từng ám ảnh trong lòng mình, từng là suy nghĩ của mình, con ngươi Âu Dương Minh Nhật thoáng qua một vệt thâm trầm.

“Cho dù ngươi như vậy, nhưng hắn có từng quan tâm đến ngươi?” Lưu lại một câu tựa như hỏi lại tựa như giễu cợt, Âu Dương Minh Nhật xoay người, lập tức bước đi.

“Không cần biết hắn có quan tâm hay không, ta nhất định phải cứu hắn!” Lam Điền chợt đứng dậy, kéo lấy tay áo dài của người đang muốn rời đi kia.

***

Hắc Mộc Nhai, sau núi.

Sau hơn bốn năm bế quan, võ công cũng đã đại công cáo thành, Đông Phương Bất Bại thong thả mở cánh cửa đá phong tỏa nơi bế quan.

Bởi vì bất ngờ xuất quan trước dự tính mấy ngày, hậu sơn lúc này cũng không có giáo chúng nào đứng canh chào đón.

Chẳng qua là dù vậy, tâm tình tốt đẹp của Đông Phương Bất Bại cũng không bị ảnh hưởng.

Rốt cuộc cũng có thể gặp được người kia, cánh môi nhẹ cong lên. Đông Phương Bất Bại cũng không định đứng đó, thân hình cao gầy lóe lên, mang theo vài tia cảm xúc không muốn chờ đợi, vọt về phía viện tử của mình.

Về tới đình viện, nhanh chóng nhận thấy bên trong không có người, chân mày Đông Phương Bất Bại khẽ nhướng lên, ngay sau đó nhấc chân bước vào phòng.

Bài trí bên trong phòng không hề thay đổi so với trước kia, bên trong căn phòng dường như vẫn còn thoảng thoảng mùi hương lành lạnh đượm mùi thảo dược tỏa ra từ người đó, ánh mắt Đông Phương Bất Bại khẽ dâng lên chút cảm xúc hoài niệm.

“Đã xế chiều rồi, sao lại không ở trong viện mà nghỉ ngơi.” Khẽ tự nhủ một câu, cố nén xuống ý nghĩ phải lập tức đi tìm hắn, Đông Phương Bất Bại đứng dậy đi đến nhà tắm.

Đến khi rửa mặt chải đầu xong, Đông Phương Bất Bại nghĩ rằng có lẽ hắn đang ngồi ở Thành Đức điện, liền bước ra khỏi đình viện.

“Đông Phương huynh đệ!” Thấy người trước mặt, Đồng Bách Hùng kinh ngạc kêu một tiếng.

Mấy người đi cùng là Tang Tam Nương, Tần Vĩ Bang, Văn trưởng lão lập tức cả kinh, ngay sau đó vội vàng hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến giáo chủ! Chúc mừng giáo chủ thần công đại thành!”

Phất phất tay ra hiệu cho bọn họ, Đông Phương Bất Bại hỏi: “Minh Nhật đâu?”

“Trại Hoa Đà?” Thấy y vừa mở miệng lại không phải hỏi tình hình trong giáo, Đồng Bách Hùng hơi sửng sốt một chút, tùy tiện nói: “Hắn đi rồi.”

Hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt Đông Phương Bất Bại đã lập tức biến đổi, “Đi lúc nào?” Minh Nhật, hắn rời đi? Tại sao lại đi? Chẳng lẽ là trong giáo có người làm khó hắn sao?

Chỉ nghĩ như vậy, không khí quanh người Đông Phương Bất Bại liền lạnh xuống.

“Sau khi ngươi bế quan khoảng hai tháng thì đi.” Suy nghĩ lại một chút, Đồng Bách Hùng lại nói.

“Tại sao lại không thông báo cho bổn tọa?” Đi sau khi y bế quan không được bao lâu, như vậy tại sao lại không có ai nói cho y?

“Ngươi đang bế quan, không cần để chút chuyện nhỏ như vậy quấy nhiễu ngươi.” Dù sao điền trang của Trại Hoa Đà cách đây cũng không xa, hơn nữa hắn cách mỗi mấy tháng cũng sẽ trở lại ở mấy ngày, đi hay không đi cũng chẳng khác gì nhau mà. Đồng Bách Hùng lơ đễnh đáp lại.

“Chuyện nhỏ…” Con ngươi Đông Phương Bất Bại thoáng vụt qua ánh đỏ, giọng nói trầm xuống mang theo sự ẩn nhẫn cùng khí lạnh thấu xương.

Càng nghe hai người nói chuyện Tang Tam Nương càng thấy có gì đó không đúng, lúc này chú ý tới hơi thở của giáo chủ ngày càng lạnh lùng ngoan lệ, lập tức phản ứng lại.

Cái con gấu đần độn! Chỉ giói làm người ta hiểu lầm!

Đẩy Đồng Bách Hùng sang một bên, Tang Tam Nương vội vàng bổ sung: “Giáo chủ, công tử chỉ là mua một thôn trang dưới chân núi không xa Hắc Mộc Nhai, cách một thời gian hắn vẫn sẽ trở về viện tử của ngươi ở mấy ngày. Khi có những chuyện trong giáo mà chúng ta không giải quyết được cũng vẫn đi tìm hắn hỏi ý kiến.”

Lửa giận cùng lệ khí vốn đang bị đè nén lại từ từ tản đi theo mỗi lời giải thích của nàng, Đông Phương Bất Bại liếc Đồng Bách Hùng một cái, ngay sau đó hỏi: “Điền trang ở đâu?”

“Bên ngoài thành Bình Định!”

Tang Tam Nương vừa dứt lời, mấy người đứng đó chỉ thấy lóe lên một vệt đỏ rực, trong nháy mắt cả bóng người cũng đã không nhìn thấy.

“Võ công của giáo chủ quả nhiên lại tiến thêm một bước!” Văn trưởng lão xúc động.

Tần Vĩ Bang gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Tại sao vừa rồi Đông Phương huynh đệ lại trợn mắt lườm ta một cái?” Đồng Bách Hùng buồn bực.

“Ngươi không bị một chưởng đập chết đã là tốt lắm rồi!” Tang Tam Nương trợn trắng mắt liếc hắn, nghiến răng.