Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 8




Ngày hôm sau khi Đông Phương Bách rời phân đàn đột ngột trở về Hắc Mộc Nhai, giáo chủ Nhậm Ngã Hành liền phái người triệu kiến y.

Tùy ý hỏi hai câu, Nhậm Ngã Hành cũng không truy hỏi nguyên nhân y trở về. Ngược lại sau khi khen ngợi hai câu, liền đề bạt y trở thành Chu Tước đường đại đường chủ.

Mặc dù chức vị là đường chủ nhưng phía trước còn có chữ “đại”, những kẻ tinh mắt trong giáo hoàn toàn có thể nhìn ra việc giáo chủ coi trọng người này, đối với những chuyện làm cho thần giáo, liền có thể trực tiếp đề ra thực hiện ở bất kì thời điểm nào.

Thế gian những kẻ có tâm nhãn rất nhiều, nhưng những kẻ không dài mắt cũng không ít. Thấy tân nhậm đường chủ là một người tuổi còn trẻ, dung mạo tuấn tú, trong Chu Tước đường không ít lão nhân trong lòng liền không vừa ý, còn có kẻ lén gọi y là “tiểu bạch kiểm”.

Những người này trên mặt không thể hiện chống đối, nhưng làm việc lại không đồng lòng, bằng mặt mà không bằng lòng, gây ra nhiều việc dây dưa phiền phức.

Trong lòng những người đó nghĩ sao, Đông Phương Bách tự nhiên rõ ràng, nhưng cũng thờ ơ lạnh nhạt, không có ý kiến gì.

Đợi cho Đông Phương Bách quen thuộc các sự vụ trong đường, những kẻ có tâm tư riêng đang nghĩ muốn lợi dụng đường chủ non trẻ mà đục nước béo cò, cũng là lúc xảy ra biến cố lớn ――

Sóng gió của việc thanh tẩy nội bộ mạnh mẽ xoay chuyển đảo lộn cả Chu Tước đường, mấy vị quản sự làm giả số sách tham ô tư lợi cá nhân đều bị tóm gọn, chuẩn bị đưa vào hình đường của thần giáo. Mà trong số đó một quản sự kêu gào ầm ỹ biện giải trước Đông Phương Bách bị đánh gục tại chỗ.

Từ đó, giáo chúng trên dưới Chu Tước đường không còn dám coi khinh nhà Đường chủ.

(Đoạn này trong QT và raw nó ghi là Huyền Vũ đường, nhưng đối chiếu ở trên mình thấy ghi Đông Phương Bách là đường chủ Chu Tước đường, quản sự kia lại ngụy biện với Đông Phương Bách nên mình nghĩ nó là Chu Tước chứ không phải Huyền Vũ. Vậy nên mình tự ý sửa lại cho dễ hiểu ngaz~)

Thù đã báo xong, áp lực trên vai Đông Phương Bách đã giảm đi rất nhiều, nhưng bởi vì thói quen nhiều năm, đối với việc luyện tập võ nghệ vẫn như trước duy trì đều đặn, không hề thả lỏng.

Sau khi được lên làm đường chủ, Đông Phương Bách trừ bỏ xử lý một ít sự vụ trong đường, cũng không cần thường xuyên hạ nhai làm nhiệm vụ nữa.

Một năm lại một năm qua đi, nhờ Nhậm Ngã Hành coi trọng đề bạt, địa vị của Đông Phương Bách trên Hắc Mộc Nhai ngày càng cao, cuối cùng trở thành phó giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, chỉ đứng dưới giáo chủ.

Đối với sự coi trọng, thưởng thức của Nhậm Ngã Hành với mình, Đông Phương Bách rất cảm kích, bởi vậy việc xử lý sự vụ trong giáo đều làm rất tận tâm, hơn nữa giúp hắn chậm rãi trừ bỏ những trưởng lão có dụng tâm khác.

Mà trong khoảng thời gian này, thời gian Nhậm Ngã Hành bế quan luyện võ càng ngày càng thường xuyên, sự vụ lớn nhỏ trong giáo dần dần đều đổ hết lên người Đông Phương Bách.

“Âu Dương Minh Nhật......” Xử lý xong sự vụ trong ngày, Đông Phương Bách lại nghĩ tới người nọ, nghĩ đến người được phái tới biên cương Thiên Sơn vẫn chưa tìm được hắn, không khỏi cau mày niệm một tiếng tên người nọ, sau đó đứng dậy ra khỏi thư phòng chuẩn bị quay về viện tử.

Viện tử kia vẫn là của hắn từ khi bước chân vào thần giáo, mà Đồng Bách Hùng nhiều lần nhắc tới việc muốn y đổi một viện tử khác mà bị cự tuyệt, sau đành phải nhượng bộ mà cho người tân trang, mở rộng viện tử đó.

Chỉ cần hắn không động đến gian phòng mình ở kia, Đông Phương Bách cũng không quan tâm viện tử của mình có bộ dáng gì.

Đạp lên ráng chiều đỏ rực bước trở về viện tử, Đông Phương Bách trực tiếp vào phòng, sau khi tùy ý dùng chút bữa tối, liền đến trên giường ngồi xuống.

Một canh giờ sau, đứng dậy đi tới dục phòng cách vách tắm rửa xong, Đông Phương Bách liền đến bên giường ngủ sớm.

“Minh Nhật, sớm như vậy đã lại đi Thính Phong hiên thổi tiêu?” Nghe thanh âm bánh xe lăn trên mặt đất, Biên Cương lão nhân vừa vặn đúng lúc thức dậy, hướng ra ngoài hỏi một câu.

“Ân! Đúng vậy, sư phụ có việc gì sao?” Nghe được thanh âm, Âu Dương Minh Nhật dừng luân y lại.

“Không có việc gì, ngươi đi đi!” Mỉm cười đáp một câu, Biên Cương lão nhân trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Thời điểm trời vừa bắt đầu sáng, còn chưa nhìn rõ mọi vật, Minh Nhật đã bắt đầu thổi tiêu. Lão cũng không hiểu chuyện gì, dù sao đứa nhỏ này một khi có hứng thú với việc gì, đích xác cũng sẽ kiên trì như thế. Cũng như hắn lúc trước vừa mới học cờ vây liền hứng thú suốt cả mấy ngày, khi học tinh tượng thì liền mấy đêm đêm nào cũng quan sát.

Song lão cũng không nghĩ đến, thói quen thổi tiêu mỗi sáng sớm này lại có thể duy trì nhiều năm như vậy.

“Bất quá, có chút thú vui giúp thư giãn khoan khái tâm thần (tâm hồn + tinh thần nhaz) cũng tốt!” Nghĩ đến hôm qua giúp hắn trị liệu hai chân không thành công, Biên Cương lão nhân thở dài.

Vào Thính Phong hiên, Âu Dương Minh Nhật không lập tức thổi tiêu, mà là lấy khúc phổ cúi đầu lật xem.

“Minh Nhật” Sáng sớm đúng giờ, Đông Phương Bách tự nhiên tỉnh lại, mở mắt ra liền hô một tiếng.

“Ân!” Người bên kia tường vẫn cúi đầu lên tiếng.

Đông Phương Bách ngồi dậy, phượng nhãn khẽ nhấc, gương mặt lạnh lùng ngày thường lúc này cũng nhu hòa không ít, nghĩ đến ngày hôm qua cùng hắn trò chuyện, không khỏi hỏi: “Chân của ngươi có tốt hơn không?” Ngữ khí mang theo một tia khẩn trương cùng chờ mong.

Trầm mặc một hồi, Âu Dương Minh Nhật mới trả lời, “Không có.”

“Không sao, sư phụ ngươi không phải rất lợi hại sao? Nhất định có thể chữa trị thật tốt cho ngươi, ngươi......”

“Xích......” Đông Phương Bách mang theo sốt ruột khẩn trương trong lời nói còn chưa nói xong, bên kia liền truyền tới một tiếng cười thấu hiểu, lập tức Âu Dương Minh Nhật nói: “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, đây cũng không phải lần đầu tiên, Minh Nhật cũng không cảm thấy bị đả kích.”

Nghe tiếng cười trong trẻo kia, Đông Phương Bách không tự giác cong cong khóe môi lại nghĩ hắn trong lòng khẳng định vẫn còn khổ sở, ý cười lại tan, giật giật môi lại không biết nói gì.

Bên kia Âu Dương Minh Nhật xoay tròn ống trúc tiêu trong tay một vòng, thấy y trầm mặc, trong lòng biết người này nhất định là lo lắng cho mình, vì thế cong môi cười nói: “Ngươi không phải nói là được bang chủ đề bạt  sao? Hiện tại như thế nào rồi?”

Bang chủ mà Âu Dương Minh Nhật vừa nói là do lúc trước Đông Phương Bách nhớ kỹ Nhật Nguyệt thần giáo trong mắt thế nhân là đại ma đầu bất dung, trong lòng không biết nghĩ như thế nào liền chỉ nói mình ở trong một bang phái, về sau nói chuyện với nhau vẫn luôn dùng bang chủ thay vì giáo chủ.

“Cũng tốt, chỉ là gần đây có rất nhiều việc phải làm.” Hiện tại suy nghĩ cả hai đã trưởng thành, cũng hiểu được Âu Dương Minh Nhật không phải là loại người cổ hủ, mâu quang Đông Phương Bách tối sầm lại, lo lắng không biết có nên nói rõ ràng với hắn.

“Vậy ngươi bình thường cũng nên cẩn thận một chút. Dù sao theo như ngươi nói, đại bộ phận trong giáo đều là các lão nhân, bang chủ kia của ngươi đột nhiên vội vàng đề bạt ngươi như vậy, sợ là có dụng ý khác.” Nghĩ nghĩ, Âu Dương Minh Nhật nhắc nhở.

“Ân!” Đông Phương Bách cũng đáp ứng, giật giật môi đang muốn nói thật với hắn nơi mình ở thật sự là tổ chức gì, lại bị hắn đánh gãy.

“Trước đó vài ngày tìm được một thủ khúc mới, ta thổi cho ngươi nghe!” Bên kia biên Âu Dương Minh Nhật cũng không biết y đang rối rắm, nâng tiêu lên.

Nghĩ chuyện này cũng không cần vội, Đông Phương Bách liền đồng ý, “Hảo!”

Một thanh âm cao vút vừa cất lên, Đông Phương Bách lắng tai nghe, lại phát hiện đột nhiên không có âm thanh. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trời đã sắp sáng.

“Quên đi, ngày mai nghe cũng được.” Tự nói với chính mình, Đông Phương Bách lại dựa trên tường một hồi, sau đó liền xuống giường đi rửa mặt.

“Thuộc hạ bái kiến phó giáo chủ!”

Mới vừa ra khỏi viện, liền có một giáo chúng đi tới, Đông Phương Bách lạnh lùng liếc mắt một cái, “Chuyện gì?”

“Hồi phó giáo chủ, giáo chủ xuất quan, nói là có việc muốn thương lượng cùng ngài.” Giáo chúng kia cung kính trả lời.

Nghe vậy, Đông Phương Bách lúc này liền đi tới Đông viện.

“Đông Phương huynh đệ, vào đi!” Nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Nhậm Ngã Hành cất giọng nói.

“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!” Đông Phương Bách trực tiếp đi vào, ôm quyền nói.

“Ta bế quan mấy ngày nay, thần giáo may mà có Đông Phương huynh đệ quản lý, vất vả rồi.” Ý bảo y ngồi xuống sau, Nhậm Ngã Hành cười sang sảng, ánh mắt hắn liếc nhanh về phía y, hiện lên một mạt tìm tòi nghiên cứu.

Người này bất quá mới hơn hai mươi tuổi, tuy hắn cố ý đề bạt, nhưng hiện giờ cũng đã quá nổi bật rồi. Nghĩ đến hắn ở trên giang hồ danh hào “Bất Bại”, cùng với lời đồn y lén lút chiêu mộ bồi dưỡng thuộc hạ, Nhậm Ngã Hành thật sự có chút hoài nghi y đúng như Hướng Vấn Thiên đã cảnh báo......

“Thuộc hạ không vất vả.” Đông Phương Bách thản nhiên trả lời, trong lòng lại suy nghĩ lý do giáo chủ tìm mình.

“Ân......” Giả bộ trầm ngâm một lát, thấy y vẫn ngồi trầm mặc, Nhậm Ngã Hành một bên thầm mắng y không có tâm nhãn sắc bén, một bên tự mình rõ ràng mở miệng, “Đông Phương huynh đệ, ta lần này tới tìm ngươi là có chút việc.”

“Giáo chủ thỉnh giảng.” Lần này Đông Phương Bách trái lại nể tình tiếp lời.

“Ta vừa mới xuất quan, liền thu được tin tức, ngân lượng từ Giang Nam vận chuyển trở về đi qua Thái Hành Sơn bị cướp......” Nói đến đây, Nhậm Ngã Hành nâng mắt nhìn y, ý này không cần nói cũng biết.

“Mấy ngày nữa thuộc hạ sẽ đích thân dẫn người hạ nhai một chuyến, điều tra xem đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra.” Ý tứ của hắn Đông Phương Bách tự nhiên hiểu được, vì thế liền tự đề nghị.

“Như thế rất hợp ý ta, trong giáo chỉ có Đông Phương huynh đệ đích thân đi ta mới có thể yên tâm. Bất quá......” Hơi ngừng lại, Nhậm Ngã Hành lại nói: “Việc này rất kì lạ, ta nghĩ Đông Phương huynh đệ vẫn là nên lên đường ngay hôm nay! Nếu để muộn sợ sẽ sinh biến.”

Nghĩ đến ngày mai người nọ nếu không đợi được mình khẳng định sẽ có chút lo lắng, trong mắt Đông Phương Bách lướt qua một tia không thoải mái, nhất thời không lập tức đáp ứng.

Nhậm Ngã Hành cười hỏi: “Thế nào? Đông Phương huynh đệ chẳng lẽ còn có việc gì trong nhai?” Nói xong cẩn thận quan sát vẻ mặt y, muốn từ đó nhìn ra được chuyện gì.

“Không có. Nếu giáo chủ nói thế, thuộc hạ liền đi chuẩn bị.” Nghĩ hiện tại đáp ứng rồi kéo dài thời gian tới sáng mai cũng không phải không thể, Đông Phương Bách đáp ứng nói.

Nghe trong lời y tựa hồ không muốn rời đi nhanh như vậy, Nhậm Ngã Hành có chút hoài nghi liếc y một cái, mâu quang vừa chuyển, nói: “Trước khi ngươi tới ta đã cho người chuẩn bị tốt, ngươi trực tiếp lên đường là được.”

Bởi vì có Nhậm Ngã Hành tự mình đưa tiễn, Đông Phương Bách cũng không thể kéo dài thời gian.

Nghĩ rằng nhanh chóng giải quyết phiền phức, sau đó trở về sẽ giải thích với người nọ, Đông Phương Bách trước cái nhìn chăm chú của Nhậm Ngã Hành dẫn người ly khai Hắc Mộc Nhai.

Mà ở khoảng thời không bên kia, liên tiếp mấy ngày không đợi được y khiến Âu Dương Minh Nhật cũng có chút lo lắng.

Đêm kia, đột nhiên trời nổi lên mưa bão lớn như trút nước, tiếng sấm cũng ầm vang oanh động không ngừng.

Người ngủ trên giường trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, có chút không an ổn nhăn chặt mày.

“Đông ――”

Đột nhiên, thấp giọng hô một tiếng, Âu Dương Minh Nhật vẫn đang mặc một lớp áo bạch sắc sơ sài nằm trên giường mãnh liệt bật dậy.

Hồi tưởng lại người không rõ diện mạo trong mộng bị người vây công kia, sau đó mấy cây đại đao đồng thời rơi xuống trên người y. Âu Dương Minh Nhật thở dốc hai tiếng, đưa tay dụi dụi mắt, khẽ xoa mi tâm đang cau chặt.

“Ầm ầm ù ù ――!!!”

Một đạo tử hồng sấm sét ầm ầm từ phía chân trời bổ xuống, đem cả phòng tối mịt nhất thời chiếu sáng chói.

Một trận âm thanh sụp đổ ầm ầm theo tiếng sấm truyền đến, Âu Dương Minh Nhật trong lòng cả kinh, nhanh chóng nhìn về phía cửa số, nương theo ánh sáng của tia chớp, nhìn thấy tấm bảng đề “Thính Phong hiên” theo cả gian phòng đã sụp rơi xuống.

Nơi đó ――