Động Tâm Vì Em

Chương 5




ĐÃ BETA

Cô theo tôi đi.

Tô Kiều bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.

Cô nghĩ nghĩ, đây là câu nói dễ nghe nhất từ khi cô lọt lòng đến giờ, êm tai đến nỗi khiến người ta không kìm được muốn rơi lệ.

Cô nhìn Tần Hiển, có chút ngơ ngác hỏi: “Cậu nói gì cơ?”

Tần Hiển liếc cô, không trả lời, liền kéo cô đi.

Anh đưa cô đến cửa thang máy, đưa tay ấn tầng.

Cửa thang máy mở, lại kéo cô nhanh chóng bước vào.

Từ đầu đến cuối tay Tần Hiển luôn nắm chặt cổ tay Tô Kiều. Trong tháng máy cũng chỉ có 2 người họ. Tần Hiển vóc dáng cao, Tô Kiều đứng vừa đến bả vai anh.

Cổ tay bị anh giữ chặt, Tô Kiều đứng vai kề vai với Tần Hiển.

Thân ảnh anh cao lớn, che khuất người cô, bỗng chốc Tô Kiều cảm thấy được bảo hộ.

Thang máy xuống đến tầng hai, Tần Hiển rốt cục mới ý thức được điều khác lạ, buông tay cô.

Nhiệt độ trên cổ tay bỗng dưng biến mất, Tô Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Hiển, anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tô Kiều cúi đầu nhìn cổ tay vừa rồi Tần Hiển nắm, trong lòng thở dài. Bỗng chốc dâng lên một cảm giác mất mát.

Cô ổn định giọng nói, hỏi Tần Hiển: “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”

Tần Hiển: “Một chỗ an toàn.”



Từ cư xá đi ra, Tần Hiển trực tiếp gọi taxi.

Đêm đã khuya, trên đường có rất nhiều xe trống, rất nhanh anh liền gọi được xe. Xe dừng hẳn, anh tiến lên mở cửa sau đó quay đầu, gọi Tô Kiều lên xe.

Khi anh quay đầu đã tấy Tô Kiều ngồi cạnh bồn hoa bên đường hút thuốc.

Đôi tay trắng nõn, thon dài cầm điếu thuốc, cô hít nhẹ một hơi, đôi môi đỏ khẽ mở, phun ra một làn khói trắng mờ.

Cách xa 1m, quay đầu nhìn Tần Hiển mỉm cười.

Tần Hiển sắc mặt rất kho coi, anh quay đầu lại nhìn cô.

Tô Kiều lại hít một ngụm khói, khóe mắt vương ý cười, tiếu dung mê hoặc, cô nhìn Tần Hiển nói: “ Cậu qua đây ngồi đi.”

Tần Hiển không nhúc nhích, anh đứng cạnh xe nói: “Lên xe trước.”

Nơi này thực sự rất nguy hiểm, băng của Trình Phong không chừng vẫn còn ở quanh đây.

Tô Kiều nhìn Tần Hiển, anh đứng đó, đưa lưng về phía đường, anh tuấn, đẹp đẽ không tả xiết.

Ánh đèn đường hơi tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ mặt mày như vẽ của anh. Kia đôi con ngươi thâm thúy, sạch sẽ, kia khuôn mặt nghiêm túc, chính trực.

Tô Kiều nhìn anh thật lâu, một người như vậy, cả đời cô cũng không quên.

Trên đời này, người khiến Tô Kiều nhớ rõ thật sự không nhiều, Tần Hiển là một trong số ít đó.

Đầu thuốc cháy sát đến đốt tay, cô cúi đầu dụi tàn thuốc, sau đó mới bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Tần Hiển, “Cậu về đi, tôi không theo cậu đâu.”

Tần Hiển nhìn Tô Kiều, sắc mặt anh có chút ngưng trọng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy tựa hồ không biết cần nói gì.

Hai người cứ thế nhìn nhau, giằng co hồi lâu, ai cũng không nói gì thêm.

Tài xế taxi mất kiên nhẫn, ló đầu ra: “Tôi nói này, cô cậu có đi hay không?”

Tô Kiều cười xin lỗi, nói: “Cháu không đi ạ, cám ơn chú.”

“Cái này, đúng là làm chậm trễ công việc của người khác mà.” Lái xe mắng 1 câu, lái xe đi.

Tô Kiều vẫn ngồi yên hút thuốc, mỉm cười nói với Tần Hiển: “Tới đây ngồi một lát đi.”

Tần Hiển liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn đi tới.

Tô Kiều ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho anh. Tần Hiển ngồi xuống bên cạnh cô. Tô Kiều đem hộp thuốc đưa cho anh: “Hút một điếu không?”

Tần Hiển cúi đầu, nhận lấy.

Anh rút ra 1 điếu, đưa lên miệng, đang muốn rút bật lửa trong túi quần, Tô Kiều đã cúi sát vào anh châm điếu thuốc đang cháy dở của mình sát lại: “Lửa đây.”

Tần Hiển liếc nhìn cô một cái, đưa tay chắn gió, chạm điếu thuốc bên môi vào điều thuốc đang cháy dở của cô. Anh hít một hơi, buông ra một làn khói mờ mờ, điệu bộ có biết bao nhiêu là động lòng người.

Tô Kiều cười hì hì: “Không nhìn ra nha, ra là lão cao thủ.”

Tần Hiển lại liếc cô một cái, ánh mắt anh luôn như thế đen nhánh, sạch sẽ, sâu như hồ nước mùa thu.

Anh nhả hai làn khói, yên tĩnh một lúc, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cô về nhà tôi, tránh mấy ngày.”

Tô Kiều có chút kinh ngạc, Tần Hiển vừa nói muốn đưa cô đến chỗ an toàn, nhưng cô không nghĩ tới anh muốn đưa cô về nhà.

Cô nhìn hắn chằm chằm mấy giây, sau đó liền cười: “Cậu đừng đùa nữa.”

“Bèo nước gặp nhau, không đến mức đó đâu.” Tô Kiều cố ý coi nhẹ phần tâm ý ấm áp kia, cô cười một tiếng, giọng nói mang theo mấy phần trào phúng.

Tần Hiển nghe ra, không khỏi nhíu mày, lòng bỗng thắt lại.

Tô Kiều đưa tay ôm chặt tấm áo khoác của anh, “Chuyện chính hôm nay là mang áo đến trả cậu, suýt chút lại quên.”

Tô Kiều dứt khoát cầm áo đặt lên đùi anh.

Cô thu tầm mắt lại, nhìn vào màn đêm đen thăm thẳm. Trên mặt cô không còn nụ cười, trong mắt nụ cười cũng tắt. Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm đen đặc phía trước, thấp giọng nói: “Cậu trở về đi.”

Tần Hiển nhìn cô, không động đậy.

Tô Kiều nghiêng đầu, mấp máy môi, bỗng nhiên nụ cười lại thắp lên, “Tần Hiển, bộ dạng này của cậu dễ để tôi hiểu lầm lắm đấy.”

Tần Hiển nhíu mày, đôi mắt mang đầy nghi vấn.

Tô Kiều nhích sát lại gần anh, cô hơi nghiêng đầu, cười nói: “Có phải tôi rất xinh đẹp không?”

Cô cười đến mập mờ, ngón trỏ chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Tần Hiển.

Ngón tay Tần Hiển cứng một chút, nhìn cô.

Tô Kiều nói: “Cám ơn cậu lần trước đã cứu tôi, ân cứu mạng to như trời biển, nếu cậu có yêu cầu gì tôi đều đáp ứng.” Nói đoạn, cô kề sát môi bên tai Tần Hiển thổi khí, “Muốn trao thân cũng có thể.”

Thanh âm cô rất nhẹ, mang theo ý cười.

Tần Hiển bỗng đứng lên.

Tô Kiều nhìn anh, trong mắt vẫn ướt át phong tình, ý cười tràn ngập. Cô cười đến khoa trương, đẹp cũng đến mức… khoa trương.

Tần Hiển nhìn cô, ánh mắt rõ ràng rất không vui, Tô Kiểu cảm thấy anh thực sự tức giận.

Tô Kiểu bông cảm thấy thật mệt mỏi, cô rốt cuộc ngưng cười, đứng lên mặt đối mặt với Tần Hiển.

Nhìn anh một lúc, cô cất lời: “Tần Hiển, cậu là phần tử tri thức xuất sắc, là giường cột của quốc gia sau này, không thể cùng loại người rác rưởi, bại hoại như tôi ở chung một chỗ được. Gần mực thì đen.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thanh âm Tô Kiều nhàn nhạt, ngữ khí cũng phi thường bình tĩnh “Cậu trở về đi, tôi cũng phải trở về rồi.”. Cô nói xong liền xoay người hướng cư xá đi.

Tần Hiển đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc của cô thật lâu, thẳng đến lúc khuất bóng, thân ảnh cô biến mất nơi cuối con đường, anh mới lấy lại tinh thần.

Tần Hiển đứng tại nơi đó một lúc, hút hết điếu thuốc, xong đem tàn thuốc vất vào thùng rác ven đường, sau đó mới đón xe trở về.

Tô Kiều về nhà, ôm thùng nước ra, lau rửa sạch sẽ cửa nhà. Đổi mấy thùng nước, chà sát nhiều lần, cuối cùng hiên nhà cũng coi như thu thập tạm ổn, lòng cô cũng dễ chịu một chút.

Nhưng vết máu loang lổ trên tường thì không cách nào tẩy sạch được, cô phải mau chóng tìm người đến sơn lại mới được, nếu không để chủ nhà thấy khẳng định đuổi thẳng cô ra khỏi căn hộ này.

Tô Kiều dọn dẹp tươm tất xong xuôi trở về phòng, cô đứng trước bồn rửa mặt, lấy sữa tắm kì cọ tay mình thật kĩ, kì đến tưởng chừng bong da mới dừng lại. Sau khi tắm rửa, thay quần áo đã là 2h sáng, thế nhưng cô hiện tại một chút cũng không buồn ngủ.

Tô Kiều đi ra ban công, nhìn xuống chỗ bồn hoa kia, nơi cô và Tần Hiển mới rồi còn ngồi cùng nhau. Bỗng cô cảm thấy có chút khổ sở, cũng có tiếc nuối.

Nếu như cô đọc nhiều sách một chút, có lẽ mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.



Sáng hôm sau, Tô Kiều liền đến cục cảnh sát lập hồ sơ có người uy hiếp cô.

Tô Kiều mặc dù không sợ chết, nhưng không muốn vô duyên, vô cớ bị giết. Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện.

Chỉ là chuyện lần này, đối với thân thể cô không có tổn thương gì, nên cảnh sát cũng chỉ có thể căn dặn cô chú ý an toàn, lúc cần thiết sẽ hỗ trợ xuất cảnh.

Tô Kiều biểu thị ý cảm tạ rồi rời đi.

Tô Kiều mặc một chiếc ái Hoodie đen, rời cục cảnh sát, cô kéo mũ phủ kín đầù và mặt, hai tay đút túi áo, định đi về hướng tàu điện.

Một đường rất an toàn đến thẳng ga tàu. Đối diện ga tàu là đường cái. Trên đường có một bưu điện lớn, hai cửa hàng tiện dụng khá to. Tô Kiều đi vào, bỏ mũ trùm.

“Ồ Tiểu Kiều, sao hôm nay toàn thân đen kịt một màu thế này.” Đổng sự Lâm Hải Chính ngồi xổm dưới mặt đất đóng hàng hóa. Bóng đen đi đến làm ông giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là Tô Kiều.

Tô Kiều hôm nay mặc một thân quần áo đen từ đầu đến chân. Áo hoodie, quần jean đen cả giày thể thao cũng màu đen.

Tô Kiều cười, đưa tay ra sau đầu buộc cao mái tóc dài rối tung, "Gần đây chọn phong cách đẹp trai cool ngầu."

Mái tóc dài buộc đuôi ngựa, phối với dáng người mảnh mai và bộ quần áo trên người cô quả thực có vẻ anh tuấn.

Cô xắn tay áo để lộ cánh tay mảnh khảnh.

Đây đều là hàng gần chuyển phát hôm nay, ở đây hàng hóa phân theo khu và tuyến, mỗi người phụ trách hàng hóa của một tuyến.

“Tiểu Kiều, tên Trình Phong kia còn tìm cô gây phiền phức không?” bà chủ Đào tỷ cũng gọi là biết chút chuyện của Tô Kiều, bà ngồi trước máy tính lên tờ đơn, thuận tiện hỏi thăm.

Tô Kiều cười một cái tự giễu, “Cũng không có việc gì. Hôm qua hắn cho đàn em đến trước cửa nhà em dội máu gà.”

“Thật hay giả?” Đào tỷ dừng công việc, gương mặt tràn đầy sự hốt hoảng, “Tên khốn này muốn làm gì?”

Tô Kiều nói: “Không có gì, chắc là muốn hù dọa em một chút.”

“Không phải a, mấy thằng du côn đó cái gì mà chẳng làm ra được.” Lâm Hải cũng lại gần, khẩn trương nói: “Bọn chúng đã tìm được đến chỗ ở của cô rồi, không phải rất nguy hiểm sao?”

Tô Kiều không quá để ý nói: “Không có gì, nếu thực sự thấy điểm bất thường ta sẽ lập tức chuyển chỗ ở.”

Đào tỷ thở dài, “Đã sớm nói với em, đừng nhận việc ở cái loại địa phương hỗn tạp ấy, tham tiền như vậy rồi đến cả mạng cũng không còn.”

Tô kiều cúi mặt, thu những hộp hàng bỏ vào bao, nói: “Lúc ấy chỉ nghĩ đến làm sao trong thời gian nhanh nhất kiếm được thật nhiều tiền.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Công ty chuyển phát nhanh làm việc đến 5h30 chiều, Tô Kiều khi ấy đang cần tiền gấp, tiền kiếm được lúc đó không đủ dù đã tiết kiệm, dè xẻn, liền tìm thêm việc buổi tối, vừa hay bar Đinh Lan làm từ 9h tối đến 3h sáng đang cần tuyển nhân viên, cô thấy thời gian thích hợp nên đã ứng tuyển.

Tô Kiều cười, “Tiền có ai ngại nhiều đâu, có càng nhiều càng có cảm giác an toàn.”



Chương trình học của lớp 12 rất nặng, đến mức mỗi ngày thời gian trôi qua nhanh như tên bắn, nhắm mắt, mở mặt 1 cái liền thất hết ngày.

Tần Hiển dạo gần đây, không hiểu sao luôn cảm thấy bực bội, tan học lại lên sân thượng hút thuốc.

Hút thuốc lại nhớ đến Tô Kiều, lại càng bực bội hơn.

Anh nhớ lần trước, Vương Húc nói, Tô Kiều lớn lên nhất định sẽ đẹp yêu mị như yêu tinh.

Tần Hiền cười lạnh. Cô chính xác là yêu tinh.

Anh không biết mình vì sao luôn nhớ tới Tô Kiều, tâm tình này khiến anh thật sự phiền chán.

Cả kì nghỉ đông, Tần Hiển không đi đâu, chỉ ở nhà ôn tập.

Bố mẹ anh về quê ăn tết, trong nhà bác giúp việc cũng nghỉ, cả căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh.

Ngược lại em họ Lương Dật giao thừa chạy qua nhà anh ở hai đêm.

Ban đêm Tần Hiển giam mình trong thư phòng đọc sách, Lương Dật liền nằm trên ghế sa lon cùng bạn gái hắn nấu cháo điện thoại, nhiều lần Tần Hiển thực sự muốn quẳng hắn ra khỏi nhà.

Tình yêu cuồng nhiệt của những người trẻ tuổi, một chiếc điện thoại có thể trường kì chiến đấu đến 2, 3 giờ sáng mà vẫn cảm thấy thời gian qua nhanh.

Tần Hiển đối với loại tình cảm học đường ngây thơ này khịt mũi coi thường.

Lương Dật trào phúng: “Anh trai à, anh đây là chưa có người yêu, khi nào anh có người trong lòng sẽ hiểu.”

Tần Hiển cười lạnh, anh chính là có người thích cũng sẽ không lãng phí thời gian làm cái loại chuyện nấu cháo điện thoại nhàm chán này.

Lương Dật không để tâm, cúp điện thoai, co người trên ghế salon nhắn tin cùng người yêu, “Vợ về quê ăn tết, chỉ có thể dựa vào điện thoại này để kéo dài tính mạng.”

Anh gửi xong tin nhắn, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Anh trai, anh đã từng thích một người nào chưa? Chính là kiểu một ngày không gặp cồn cào ruột gan.”

Tần Hiển dừng động tác cầm bút, nửa ngày sau mới trả lời: “Không có.”