Dragon World

Chương 147: Kho báu và thay đổi




Men theo lối quen thuộc, Akira tiến tới chỗ hồ nước cũ, cậu đang tìm cách để có thể chiến thắng trước Chủ đạo quán hệ Nước Misty

“Ưu thế cô ta là môi trường! Khó đấy, cơ mà để xem nào...” Akira với với móc ra một Pokeball rồi tung ra ngoài

“Magikarp à? Nhìn mày ngu ngu vậy chứ tao biết mày thông minh lắm mà! Chỉ tao cách đánh trên mặt nước đi!”

Nếu ai đi qua chắc nghĩ cậu điên thật rồi, tự nhiên lại đi hỏi một con Pokemon về chuyện này. Cơ mà Akira lại tin chắc như vậy, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Magikarp thật chăm chú

*phóc* bỗng con cá bơi xuống thật nhanh trước sự ngỡ ngàng cùng bất lực của Akira

Tầm 2 phút sau thì nó cũng ngoi lên trở lại với một vật gì đó trong mồm. Akira đầu tiên hơi lơ đễnh chút nhưng sau đó là sự kích động tột cùng

“V-Viên đá này....này còn...còn nữa không?” Giọng cậu hơi run rồi, đủ để biết cậu đang trong tâm trạng ra sao

Akira vội nhận lấy viên đá từ trong miệng của Magikarp

“Hình tròn nhỏ nhắn, màu sắc trắng tinh, ở giữa trong là biểu tượng của Gen ADN xoắn ốc vào nhau! Không nghi ngờ gì nữa....Đây là....Mega Stone!!!” Akira kích động cũng phải thôi, cậu không quá giàu như Steven khi có trong tay cả Shiny Metagross lẫn cả bộ Mega Stone dành riêng cho Pokemon của mình nên cậu kích động là điều dễ hiểu

Tuy nhiên để chỉ nhìn mà ‘phán được’ đây là Mega Stone cho Pokemon nào thì Akira cũng bó tay chấm com

“Hình như Magikarp lấy từ trong động ngầm dưới hồ! Xem ra mình phải xuống một chuyến mới được!” Nói là làm, Akira cởi đống đồ trên người ra để hết vào balo rồi gọi Servine cùng Charmeleon ra canh giúp

*tùm* tiếng động mạnh khiến không ít loài nhát gan bơi khỏi chỗ này thật nhanh, Akira cũng đã xuống dưới mặt nước

“Ưm...ưm...” cậu cố lặn xuống sâu chút nữa, may sao cửa hang động cũng vừa người nên Akira bơi vào một cách dễ dàng

“Fuuuu...Woaaa...Sâu thật đấy! Mà...đây là đâu!?” Trước mắt Akira là một khu vực trống trải, khá là thoáng

Tiến tới rồi cậu thận trọng bước lên bờ, bỗng cậu giẫm phải một vật gì đó cứng cứng dưới chân

“Cái...wtf gì vậy?” Giờ cậu mới để ý, bãi cát này có rất nhiều loại bảo thạch khác nhau

“Mega Stone, Evolution Stone, Ruby, Diamons,...Đậu phộng!!! Giàu to rồi!!!” Akira gào lên như điên, tâm trạng cậu giờ đang bùng nổ hạnh phúc bất ngờ

“Hahaha! Đẹp trai trời nó thương là có thật!”

(Tác:.....Tao ko quen thk này @@")

Cử Magikarp lên bờ lấy balo, Akira tiếp tục đi quanh gom tài bảo. Bỗng cậu giật mình nổi hết da gà khi trước mắt mình là một bộ xương khô ngồi dựa vào một tảng đá gần đấy

“Đệt! Đừng bảo là có ma nhá!” Akira sợ ma nhưng Pokemon Hệ Ghost thì không

“Làm hết hồn à...Cơ mà chắc chết thật rồi nhỉ?” Có khi xác chết nghe được nó cũng phải sống lại bóp cổ thằng nhóc trước mặt mất, tao chết rồi còn dám nghi ngờ nữa

Nhìn qua có vẻ thời gian chết cũng khá lâu nhưng cũng chưa đủ để đống xương đó mục. Khoảng 10 năm gì đó đổ lại, một vài chiếc xương sườn bị rơi xuống đất, vài cái đã gãy, có lẽ người này chết do bị thương hay mất máu quá nhiều

Trên vị trí cổ có đeo một thiết bị khá cũ, Akira cũng méo biết đó là gì. Cạnh đấy là một chiếc balo với dấu hiệu sắp mục, quần áo cũng chỉ còn là một đống vải vụn trông te tua không tả được

Điều đặc biệt là trên tay phải cùng tay trái đều có đeo một chiếc nhẫn, chúng giống từ kích thước đến hình dáng duy chỉ có màu của hai chiếc nhẫn là khác nhau

Một cái có đính một viên đá quý màu lam, cái còn lại đính một viên màu hồng, Akira lại gần, nhẹ nhành lấy xuống những thứ khác rồi nhanh chóng đào hố chôn xương xuống

“Người rồi sẽ về với cát bụi! Mong tiền bối nhanh chóng siêu thoát!” Chắp tay cầu nguyện, không hoa không rượu cũng không nhang khói, Akira chỉ đơn giản đắp một chiếc mộ rồi đặt một tấm đá gọi là tương trưng để đấy

“Haizz! Chết nơi hoang vu thế này! Khổ thân, không biết có người nhà biết không nữa!” Akira quay ra tiếp tục thu thập, sau một lúc cậu cũng xong, cầm balo rồi nhét vội vào, Akira nhanh chóng bơi lên bờ để kiểm tra chiến lợi phẩm

“30 viên Mega Stone, 54 viên Evolution đủ loại, một đống đá quý, 2 Master Ball, 1 Dark Ball, 1 Pokedex, 1 Máy thu phục Pokemon tạm thời, cuối cùng là một số Poke Ball hiếm khác” rất hài lòng, Akira nhanh chóng gói gọn đống ‘tiền’ vào một góc cẩn thận trong balo

“Cái này hình như hết pin rồi!” Nhìn cái Pokedex đen sì như cục sì dầu, Akira bắt đầu tháo ra rồi lấy cái ổ đen trong đấy

*cạch* kết nối thành công, giờ cậu có thể xem từ Pokedex của mình

“Khụ khụ....Haizz, không ngờ ta lại chết oan uổng ở nơi đây!” Một giọng nói khàn khàn vang lên, có thể thấy đây là một người đàn ông khoảng 40 hơn gì đó

“Yo! Chào người may mắn! Tên ta là Anne, một Pokemon Ranger! Có lẽ cậu sẽ cực ngạc nhiên bởi đống đồ dưới đó nhỉ?”

“Khi đang trong nhiệm vụ thì ta phát hiện ra một âm mưu động trời của một bọn lạ mặt! Đó là chúng bắt đầu duỗi móng vuốt về phía các ‘Vị Thần’! Đầu tiên đó chính là Ho-Oh, tuy nhiên ta đã chặn được kế hoạch đó và bị truy sát bởi vài tên Cán bộ Cấp cao của chúng!”

“Haizz! Trời đúng là không phụ lòng người! Ta đã trốn được, về tới Liên Minh ai ngờ trong đó cũng có tay trong của Tổ chức đó ở trong! Ta lại một lần nữa phải trốn đi! Lần này ta quyết tâm một mình tiêu diệt lũ khốn đó!”

“Nói không đùa chứ ta cũng là Top 8 Pokemon Ranger của Liên Minh đó, nhưng cũng bởi vì vậy nên ta mới khinh cuồng sơ suất! Thật là báo ứng mà....Cơ mà ta vẫn thành công khi ngăn chặn được kế hoạch tiếp theo của chúng! Đó là khiến Palkia và Dialga ‘tẩn’ nhau rồi chúng sẽ làm ngư ông đắc lợi!”

“Ta đã vào kho của chúng! Lấy cắp những thứ có giá trị và nhất là 2 quả Master Ball đó, phá thêm thiết bị gây nổ căn cứ! Hahahaha....Nghĩ lại nét mặt chúng vẫn buồn cười không chịu được!”

“Tuy vậy nhưng giá phải trả thật sự đắt! Ta bị ăn cả rổ đạn vào người! 6 con Pokemon cũng bị sát hại không thương tiếc....Chỉ khổ cho chúng gặp được một thằng chủ ngu ngốc như ta! Haizz...”

“Sau đó ta quyết định cầm theo mọi thứ nhảy vào cổng Không Thời Gian của hai con Pokemon đó! Kết quả là đây, ta cũng chẳng biết đây là đâu nữa, mong ai có tìm được đoạn ghi hình này...đến nhắn với Gia tộc Joy và Gia tộc Jenny hộ ta! Rằng 143 đã chết! Mong họ có thể không cần tốn công tìm kiếm làm gì!”

“Tất cả đống đồ khác ngươi có thể lấy trừ Dark Ball, phải tiêu huỷ nó ngay! Không được để Tổ chức tội phạm biết cách sản xuất hàng loạt! Điều đó sẽ khiến trật tự thế giới đảo loạn đó!”

“Khục....Nói lâu quá! Có vẻ ta cũng sắp đến giới hạn mất rồi! Chàng trai hoặc cô nhóc gì đó à! Nếu có nghe đến đây thì hãy nghe cho kĩ đây! Tổ chức ta đã nói đến đó chính là Infinite, một tổ chức hắc ám ngầm, kí hiệu là dấu vô cực! Nếu có lỡ biết hãy tránh xa nó ra! Thật sự đấy...nó nguy hiểm hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng rất nhiều!”

“Khụ khụ khụ....Chào vĩnh biệt! Ta đến với các ngươi đây! Ren...Lyn...Rookie...Gupy...Sun...Duo...................”

Cảm giác khá khó tả, Akira ngồi nghe đến khi âm thanh ngưng hẳn. Cậu vừa tiếc thương vừa kính trọng những việc mà người cậu chưa từng gặp này đã làm

“Yên nghỉ đi! Anne-san! Tôi sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện mà! Còn về phần Infinite thì có lẽ đến khi tôi đủ sức thì tôi cũng sẽ giúp ông trả thù vậy! Dẫu sao giờ nó cũng chắc gì đã tồn tại, phải không?”

Trời tối dần, Akira cũng men lối về đến trung tâm Y tế của thành phố. Trở về phòng, ngày hôm nay cậu biết quá nhiều thứ rồi. Nhưng cậu không cảm thấy hối hận hay tiêu cực chút nào cả mà thay vào đó là quyết tâm mạnh mẽ hơn nữa bởi xung quanh cậu vẫn còn vô số thế lực mạnh hơn, chúng có thể duỗi móng vuốt về phía cậu bất cứ lúc nào

“Xem ra không thể không nghiêm túc được rồi! Hành trình bây giờ mới thực sự bắt đầu thôi!” Ánh mắt Akira toát lên vẻ nguy hiểm, mặc cho hình dáng của một đứa nhóc nhưng cái khí tràng cậu tạo ra quả thật là phải khiến người nào nhìn vào không dám thở mạnh

Có lẽ kiếp trước Akira cũng là nhân vật không phải dạng vừa đâu. Một chút lơ đễnh này đã khiến bộc lộ bản chất thật sự của cậu, khá là lạnh lùng và khát máu theo định nghĩa của tác giả