Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 11: Hoa ngữ (*) lãng mạn của 99 bông hồng




(*) Hoa ngữ: lời nói của hoa

“Đây là hoa của ngài, mời ngài ký nhận cho.” Nhân viên cửa hàng bán hoa mở ra một tấm hóa đơn, đồng thời đưa tới một bó hoa hồng chín mươi chín đóa.

Vân Mộ Hoa nhìn chòng chọc vào bó hồng rực rỡ bắt mắt, thiếu chút nữa nhìn đến rớt tròng mắt ra ngoài, “Cậu xác định là không nhầm địa chỉ, không giao hoa nhầm người chứ?”

“Đúng vậy.” Vân Mộ Âm mang theo biểu tình chờ xem kịch vui, cười hỏi, “Hoa hồng chính là dùng để bày tỏ tình yêu a, hơn nữa còn là chín mươi chín đóa, cậu xác định là hoa này giao cho một tên đàn ông như em trai tôi?”

“Nếu ngài đây đúng là Vân Mộ Hoa tiên sinh thì không thể nhầm được. Vân tiên sinh, mời ngài ký tên.” Nhân viên bán hoa đưa hóa đơn cho cậu, phần người nhận phía trên tờ giấy đích thực là tên của Vân Mộ Hoa.

Vân Mộ Hoa ngốc ngốc mà ký một chữ, lại phát hiện bên trong bó hoa có một tấm bưu thiếp ghi dòng chữ ‘Âu Dương Thụy’.

“Khụ…” Vân Mộ Âm chăm chú nhìn cái tên trên tấm bưu thiếp, cười khúc khích nói, “Chị nói này Mộ Hoa, những kinh hỉ mà Âu Dương Thụy tặng cho em cũng quá dồn dập đi?”

“Hừ.” Vân Mộ Hoa ném bó hoa trong tay cho cô thư ký, “Vứt đi.”

“Bó hoa xinh đẹp như thế, vứt đi thì quá đáng tiếc rồi.” Vân Mộ Âm đi tới, thuận tay gảy gảy vài cái, lại cười với Vân Mộ Hoa, sau đó cầm lấy bó hoa đi thẳng vào phòng làm việc của cậu. Cô quyết định cắm nó lên bàn, phung phí của trời như vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?

“Em nói vứt đi, chị không nghe thấy sao!?” Vân Mộ Hoa như thể rồng phun lửa, phi thường cáu kỉnh nói.

Chỉ cần nghĩ tới hoa này là do Âu Dương Thụy tặng, cậu liền cảm thấy đại não trở nên thiếu dưỡng khí trầm trọng, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, rơi vào trạng thái không thể cân nhắc rõ ràng. Có lầm hay không! Tên kia cư nhiên lại tặng hoa hồng cho cậu!

Đúng lúc này, điện thoại trong tay cậu vang lên, dãy số hiện lên trên màn hình từ một năm trước cậu đã thuộc nằm lòng, đến tận bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí.

“Điện thoại của ai? Sao không bắt máy đi?” Vân Mộ Âm thấy cậu em ngơ ngẩn, tò mò mà vươn cổ tới, vừa nhìn vào dãy số trên màn hình liền khẽ cong cánh môi tô son đỏ mọng, “Là Âu Dương Thụy gọi, sao em không nghe?”

Vân Mộ Hoa nhìn dãy số quen thuộc kia, tâm không cam tình không nguyện mà bắt máy.

“Nhận được hoa chưa? Có thích không?” Giọng nói thanh lãnh của Âu Dương Thụy nhất thời truyền đến.

“Anh tặng hoa cho tôi làm cái gì?” Cậu cũng không phải là phụ nữ.

“Tôi nói rồi, tôi muốn cùng cậu cải thiện quan hệ cho tốt đẹp hơn.” Âu Dương Thụy nghe ngữ khí của đối phương, có vẻ như người kia rất không thích bó hoa này, “Nếu cậu không thích hoa hồng, lần sau tôi tặng cậu hoa lưu li, cẩm chướng, hoặc là hoa salem.”

“Im đi!” Vân Mộ Hoa không hiểu nổi. Anh ta tại sao còn muốn đến làm phiền cậu? Bọn họ đáng lẽ nên xem nhau như người xa lạ rồi chứ? “Đừng tặng mấy thứ nhàm chán này nữa. Cho dù là lưu li, cẩm chướng hay là salem, tôi đều không thích.” Nói như vậy có lẽ đã đủ thẳng thừng.

“Được rồi, là lỗi của tôi, cư nhiên lại không biết cậu không thích hoa. Nhưng mà trong lúc nhất thời, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc tặng hoa cho cậu.” Âu Dương Thụy áy náy nói, “Tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy vô cùng lãng mạn chứ.”

Một chút cũng không lãng mạn! Thời điểm nhân viên bán hoa mang hoa hồng giao cho cậu, cậu đã cảm thấy ánh mắt của những nhân viên trong công ty trở nên cực kỳ quái dị. Đều là tên khốn Âu Dương Thụy này hại cả!

“Tôi cái gì cũng không cần!”

“Buổi tối có rảnh không? Cùng đi ăn đi?” Ân Dương Thụy đề nghị, hoàn toàn chưa từ bỏ ý định theo đuổi tình yêu.

“Thực xin lỗi, tôi rất bận.”

“Không sao, tôi có thể chờ cậu tan sở. Nếu không kịp bữa tối, chúng ta có thể cùng nhau ăn khuya.” Âu Dương Thụy đã sớm tính đến việc Vân Mộ Hoa từ chối, cho nên lập tức ứng phó kịp thời.

“Được rồi, tôi thay mặt Mộ Hoa đồng ý, tan sở anh đến đón nó đi.” Vân Mộ Âm đối với cậu em não cá vàng này thực sự nhìn không lọt mắt, một phen đoạt lấy điện thoại di động mà nhận lời với Ân Dương Thụy, cũng không để cho Vân Mộ Hoa có bất cứ cơ hội đổi ý nào đã trực tiếp tắt điện thoại.

“Chị, chị sao có thể làm như thế?” Vân Mộ Hoa trừng mắt nhìn bà chị của mình.

“Vân Mộ Âm cười nói, “Không cần như vậy, chẳng qua chỉ là một bữa cơm thôi, cũng không phải bước vào nơi đáng sợ như long đàm hổ huyệt, một đi không trở về.”

“Em không muốn nhìn thấy anh ta!” Vân Mộ Hoa đảo mắt nhìn bó hoa hồng tiên diễm, lại nhớ tới chuyện vừa bắt gặp Âu Dương Thụy đưa Tô Hàm về nhà, trái tim cậu vẫn còn phập phồng kịch liệt. Cậu biết, cho dù hai người các cậu đã đường ai nấy đi, nhưng khoảng thời gian cùng anh ta trải qua kia vẫn là những hồi ức mà đời này cậu khó lòng quên được.

Những rào cản và sự thầm mến nhiều năm khiến cho cậu và Âu Dương Thụy không cách nào khôi phục lại quan hệ bạn bè đơn thuần. Mười bảy tuổi, khi trái tim cậu vì Âu Dương Thụy mà loạn nhịp cũng là lúc cậu biết mình yêu người nọ mãnh liệt ra sao. Mà cậu ngày ấy cũng chưa trưởng thành, cho nên khi Âu Dương Thụy xuất ngoại du học cũng liền khờ dại bám gót theo sau, hơn nữa còn dọn vào nhà trọ của anh ta, bắt đầu một năm chung sống.

Nhớ tới ngày đầu tiên gặp gỡ Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa không khỏi nheo nheo con mắt. Năm ấy cậu mười bảy tuổi, ngu ngốc ngây ngô, không biết cái gì gọi là tình yêu, thế nhưng lại cứ yêu một cách u mê ngớ ngẩn…

Hè năm thứ ba trung học, trong phòng tự học, Vân Mộ Hoa ngồi ôn tập môn toán. Môn toán vốn là môn mà cậu kém nhất, nhưng để có thể cùng Âu Dương Thụy học ban tự nhiên mà cậu dứt khoát bỏ văn theo toán.

Thời gian chứng minh rằng đây là một sự lựa chọn sai lầm. Vân Mộ Hoa không có thiên phú về các môn tự nhiên, đề mục trên sách ôn tập nhiều bài đã làm đến mấy lần nhưng sai vẫn hoàn sai.

Nhìn những bước giải phức tạp, Vân Mộ Hoa chỉ cảm thấy đầu mỗi lúc một căng, càng ngày càng muốn ngất. Chăm chú nhìn ngắm đề bài hồi lâu, cậu rốt cuộc thực sự buông bút. Khi đang dán mắt vào bước thứ nhất giải phương trình, dư quang nơi khóe mắt Vân Mộ Hoa bất ngờ liếc thấy Âu Dương Thụy đi về phía mình.

Trong ấn tượng của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy thực sự đẹp trai vô đối, mày rậm mắt to, vóc người cường tráng, thu hút không biết bao nhiêu nữ sinh vây quanh. Cho dù vẻ mặt của anh ta nhiều khi lãnh khốc cực kỳ, thế nhưng đám nữ sinh vẫn không ngừng tôn sùng bám đuổi.

“Làm không được à?” Ân Dương Thụy đứng bên cạnh cậu, khom người, để ánh mắt buông xuống cuốn sách trên mặt bàn.

Thân thể hai người kề sát khiến cho đáy lòng Vân Mộ Hoa có phần nhộn nhạo, mà Âu Dương Thụy lại dường như chẳng hay biết gì.

Hơi thở ấm nóng cứ phảng phất qua vành tai cậu. Đồng thời, Vân Mộ Hoa như cảm nhận được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên thân thể đối phương.

“Bước này xem có hiểu không?” Âu Dương Thụy chỉ vào bước giải đầu tiên của hàm số tích phân.

Vân Mộ Hoa cầm bút, không dám ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt lên những ngón tay chỉ cốt rõ ràng của anh.

“A?” Vân Mộ Hoa căn bản không nghe lọt lời nào.

“Bài toán này còn có thể giải theo một cách đơn giản hơn.” Ân Dương Thụy nhẹ nhành đoạt lấy cây bút trong tay cậu, viết đáp án lên trên trang giấy trắng của vở bài tập.

“Như vậy… như vậy…. là được rồi.” Ngón tay thon dài, chỉ cốt phân minh, động tác dứt khoát hữu lực. Đầu của Âu Dương thụy ép xuống hơi thấp, trên trán tựa hồ xuất ra một tầng mồ hôi mỏng manh.