Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 38: Em còn thiếu tôi một điệu waltz




Giữa đình viện là một đài phun nước rất lớn, bên trên thành bể có đủ loại hoa leo muôn màu vạn sắc quấn quanh. Bọt nước tung tóe bắn lên rồi đọng lại trên những cánh hoa, dưới sự khúc xạ của ánh đèn trông hệt như những hạt trân châu trong suốt.

Hai người đi đến bên cạnh đài phun nước. Âu Dương Thụy mở lời trước, “Tô tiểu thư.”

“Không cần phải xưng hô xa lạ như thế chứ?”

“Tô tiểu thư, xin cô đừng tiếp tục quấn lấy tôi. Hành động này của cô làm tôi thấy phiền.” Âu Dương Thụy không chút khách khí nói rõ với Tô Hàm.

“Nguyên nhân? Tôi muốn một lý do!” Tô Hàm không ngờ rằng Âu Dương Thụy đồng ý đi cùng mình một chuyến lại để nói những lời như thế.

“Tô tiểu thư, cô điều kiện tốt như vậy, còn nhiều người xếp hàng để cho cô chọn, cô hà tất phải tự làm mình mất mặt như thế?” Âu Dương Thụy nói thẳng ra khiến Tô Hàm cảm thấy khó chịu.

“Âu Dương Thụy, ban đầu chính anh theo đuổi tôi trước!”

“Nhưng tôi hiện tại không còn muốn theo đuổi cô nữa.” Âu Dương Thụy lãnh đạm trả lời.

“Tôi không chấp nhận lý do này!”

“Tô tiểu thư, đừng truy hỏi nguyên nhân nữa. Chuyện tình cảm vốn dĩ là dựa vào cảm giác, cảm giác đã không còn tồn tại thì còn gì để nói?”

Sắc mặt Tô Hàm âm trầm, “Âu Dương Thụy, ý của anh là gì? Anh đùa bỡn tôi? Người lúc đầu chủ động tiếp cận tôi là anh, bây giờ người nói chia tay cũng là anh!”

“Chúng ta căn bản là chưa từng bắt đầu, tại sao lại có chia tay?”

Âu Dương Thụy vừa dứt lời, một thanh âm sát phong cảnh bất chợt vang lên phá tan không khí căng thẳng giữa bọn họ.

“Tiểu Hàm, Thụy, hai người cũng tới đây tản bộ sao? Tại sao không vào khiêu vũ?” Vân Mộ Âm cố ý phá rối, vì thế cô dắt theo cậu em trai cùng xuất hiện trong đình viện.

Vân Mộ Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn đôi nam nữ tựa hồ đang trong cơn cãi vã ở ngay trước mặt mình này, nói “Chị, chúng ta đi thôi.” Đã sớm nói với chị là đừng ra đây rồi.

“Hai người cứ tiếp tục, chúng tôi đi vào trước.” Vân Mộ Âm liếc mắt nhìn Âu Dương Thụy một cái, ám chỉ anh nhanh chóng giải quyết sự việc ở đây rồi lại cố ý kéo Vân Mộ Hoa, định bụng rời đi.

“Mộ Hoa, đừng đi vội.” Âu Dương Thụy đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay của cậu.”Nếu đã ra đây, vậy cùng tôi tản bộ đi.”

“Anh nắm tay tôi làm gì?” Vân Mộ Hoa thật sự không quen cùng Âu Dương Thụy thân mật như thế, huống chi là tại tiệc rượu mừng sinh nhật của papa mình.

Âu Dương Thụy nắm rất chặt. Vân Mộ Hoa khẩn trương đảo mắt nhìn khắp xung quanh, quả nhiên bắt gặp Tô Hàm đang dùng một loại nhãn thần đầy phẫn uất mà bắn phá lên người mình.

“Tiểu Hàm, ban nãy hình như mẹ tìm em.” Vân Mộ Âm kéo Tô Hàm rời đi, không cho cô nàng tiếp tục đứng ở chỗ này để phá hư cơ hội chính mình tạo ra cho Vân Mộ Hoa và Âu Dương Thụy.

“Đừng kéo mạnh như thế, tay sẽ đau.” Vân Mộ Hoa một bên cố sức thoát khỏi tay người nọ, một bên nhìn về phía Vân Mộ Âm rời đi, “Này, chị, chờ em một chút!”

Âu Dương Thụy buông tay, cười nói, “Đừng quên em còn thiếu tôi một bài khiêu vũ.”

Đình viện này thật sự rất lớn. Âu Dương Thụy kéo Vân Mộ Hoa đi sâu vào bên trong. Những tiếng cười nói vui vẻ không ngừng đan xen hòa lẫn vào nhau nơi phòng tiệc đã trở nên mơ hồ đến mức không còn nghe thấy, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh và vắng vẻ.

Âu Dương Thụy nhướn đôi mày tuấn mỹ, vươn cánh tay ra trước mặt đối phương, “Nơi này không có ai, nhảy với tôi một điệu, được không?”

“Tại sao muốn khiêu vũ với tôi?”

“Bởi vì em là vị hôn thê của tôi.” Âu Dương Thụy mãnh liệt kéo người kia lại gần, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng của cậu.

Vân Mộ Hoa bị dắt theo từng nhịp chân của Âu Dương Thụy, cũng bắt đầu khiêu vũ. Người trước mặt thân hình cao lớn, vóc dáng đẹp đẽ, đường hoàng lịch sự, rõ ràng trong hoàn cảnh không có âm nhạc làm nền, thế nhưng vẫn nắm rất chắc tiết tấu điệu nhảy.

“Hôm nay em rất đẹp trai.” Âu Dương Thụy nhìn Vân Mộ Hoa một thân tây trang phẳng phiu, thật lòng tán dương.

“Ách...” Vân Mộ Hoa xoay tròn giữa hai cánh tay anh, thiếu chút nữa thì ngã ngửa, may mà Âu Dương Thụy kịp thời đỡ được.

“Cẩn thận. Nếu ngã, nhất định chị em sẽ đến tìm tôi gây khó dễ.”

“Hôm nay tại sao lại tới? Tôi nhớ rõ anh không thích những nơi náo nhiệt như thế này.”

“Đúng vậy, không ngờ em còn nhớ rõ.” Âu Dương Thụy ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Cho nên tôi muốn mời em cùng tôi rời đi sớm hơn một chút.”

Vân Mộ Hoa trừng mắt liếc anh ta một cái, dừng lại bước nhảy, “Rời đi? Hôm nay là sinh nhật của papa, anh muốn tôi trở thành đứa con bất hiếu sao?”

Ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng thực ra cậu cũng muốn rời khỏi nơi này. Bất quá, thân là người thừa kế Vân gia, cậu làm sao thoát thân được? Từ lúc nãy, khi cậu cùng Tô Hàm vừa vào cửa đã có một đống người ngấp nghé muốn tạo dựng quan hệ với cậu rồi.

“Còn có, lúc nói chuyện, anh để mặt anh cách xa mặt tôi một chút.” Vân Mộ Hoa dịch thân thể ra phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với người trước mặt.

“Nếu em lo lắng người khác phát hiện quan hệ của chúng ta thì cứ yên tâm. Trong mắt bọn họ, chúng ta chẳng qua chỉ đang nói chuyện công việc mà thôi.”

Vân Mộ Hoa dẩu môi. Nếu để mọi người biết quan hệ của cậu và Âu Dương Thụy, cậu thật không biết phải đối mặt như thế nào với những lời đàm tiếu của mọi người nữa.

Nhìn thấu tâm tư của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy nhún vai nói, “Tôi cũng sẽ không làm gì em trước mặt công chúng, em lo lắng cái gì? Hơn nữa papa của em để em cùng tôi đi bàn luận công việc, chúng ta không phải nên tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện tốt đẹp hay sao?”

“Có thể nói được cái gì tốt đẹp?”

“Bởi vì đối tượng là tôi, cho nên em không dám nói?”

Vân Mộ Hoa không chịu nổi đòn khích tướng, “Tại sao không dám?”

Lời nói vừa ra, Vân Mộ Hoa liền đón nhận một nụ cười xấu xa của Âu Dương Thụy.

Lập tức, Vân Mộ Hoa thưởng cho anh ta một cái liếc mắt đầy khinh bỉ.

Nét cười của Âu Dương Thụy càng thêm rạng rỡ, giống như một đứa trẻ thực hiện được mưu đồ xấu xa. Anh vô cùng phong độ bày ra một tư thế ‘xin mời’, ý bảo cậu đi trước.

Mặc kệ anh ta! Vân Mộ Hoa không chút khách khí bước đi.

Âu Dương Thụy vẻ mặt đắc ý vì chiêu khích tướng của mình lại có thể thành công khiến cho Vân Mộ Hoa mắc câu.

Gió đêm từ cửa sổ thổi vào khiến cho làn khói thuốc từ trên đầu ngón tay Âu Dương Thụy  tản mát xa xa. Rời khỏi tiệc rượu từ sảnh phía sau, hai người vào trong xe ngồi. Vân Mộ Hoa quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cậu rất nhanh đã hối hận, hình như mình không nên một thân một mình đi theo Âu Dương Thụy ra ngoài.

Vân Mộ Hoa nhìn màu sắc mờ nhạt của đèn đường. Cho dù thế nào đi chăng nữa, bản thân mình hiện tại đã là một người đàn ông có gia đình, Âu Dương Thụy thực sự không sợ phải va chạm với những thứ gọi là luân lý đạo đức hay sao?

Đem tình yêu đối với một người chôn chặt thành bí mật có gì sai? Đâu nhất thiết phải nói ra? Cũng giống như lúc trước cậu thầm mến Âu Dương Thụy vậy.

Vân Mộ Hoa hơi thở có phần bất ổn, nhịn không được hỏi, “Anh dẫn tôi ra đây là vì muốn ngồi ở chỗ này ngắm phong cảnh?”

“Đương nhiên không phải.” Nói xong, Âu Dương Thụy lập tức nghiêng người hôn lên môi cậu.

Khí tức nóng rực của đối phương bỗng nhiên đánh úp lại. Vân Mộ Hoa bị dọa đến phát sợ, sững người ngồi thừ ra trên ghế phó lái, mặc cho môi mình bị người kia áp tới, không ngừng tập kích.

Cơn tức giận trong lòng Âu Dương Thụy đã hoàn toàn tan biến vào thời khắc anh chạm tới cánh môi của Vân Mộ Hoa. Anh không trách Vân Mộ Hoa tỏ thái độ xa cách với mình lúc ở dưới lầu khu chung cư, cũng không trách cậu vì nhận được tin nhắn của Tô Hàm mà bỏ chạy mất dạng khỏi phòng mình hôm trước. Trong nháy mắt, nụ hôn của Âu Dương Thụy trở nên nhẹ nhàng, hoàn toàn đối lập với sự cuồng dã lúc trước của anh.

Hơi thở của hai người đồng loạt phả lên trên mặt đối phương. Vân Mộ Hoa trợn mắt nhìn thẳng vào người kia, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, “Tôi phát hiện anh bây giờ rất háo sắc.”

“Phải không?” Âu Dương Thụy lộ ra một nụ cười thần bí, nhìn người bên cạnh một cái rồi lại chuyển tầm mắt nhìn về phía trước.

“Tại sao hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc một người đã kết hôn như tôi? Ngàn vạn lần đừng nói anh bỗng nhiên lương tâm đại phát, nhận ra đã yêu tôi rồi.” Xa cách một năm, Vân Mộ Hoa thật sự không thể tiếp nhận lý do này.