Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 74: Muốn kết hôn? Không có cửa đâu!




Tại tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng, Âu Dương Thụy lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế da đen tuyền, cổ áo sơmi hơi hơi mở rộng. Bên cạnh anh là mấy nhân viên cấp dưới đang nơm nớp lo sợ. Vì không muốn làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Âu Dương Thụy, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám, vô cùng khẩn trương mà hô hấp một cách e dè.

Cuối cùng, Âu Dương Thụy giương mắt, khóe môi khe khẽ nhếch lên, toát ra một khí thế đủ để đóng băng mọi thứ quanh mình. Anh dùng một thứ thanh âm khêu gợi mà băng lãnh nói, “Nếu không thắng được vụ kiện này, các người không cần tiếp tục đến đây làm việc nữa.”

“Vâng, vâng, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định dốc sức cãi thắng vụ này.” Đám nhân viên lập tức cúi chào rồi nhanh chóng rời đi, trong lòng âm thầm kêu than thảm thiết. Mà cái tòa soạn kia cũng thực không may, tự nhiên lại đi chọc giận ông chủ của bọn họ, hiện tại đã đến lúc phải trả giá rồi…

Chuyện tập đoàn Vân thị thay đổi cố vấn pháp luật, Vân Mộ Hoa đã sớm dự đoán được, cho nên lúc nhận được quyết định của ba, cậu chỉ đành bất đắc dĩ mà thỏa hiệp mà thôi. Đối với tình huống trước mắt, cậu thực sự là lực bất tòng tâm. Nhưng dù sao vẫn còn có chút may mắn, chí ít thân thể của ba tạm thời không có việc gì.

Vân Mộ Hoa đi tới chỗ làm việc của Âu Dương Thụy ở trong tòa nhà Vân Thị, định nói một câu ‘thật có lỗi’ với anh ta. Thế nhưng cửa vừa đẩy ra, chỉ thấy trong phòng làm việc không một bóng người. Thư kí của Âu Dương Thụy nói cho cậu biết, “Âu Dương luật sư đã sớm rời đi rồi.”

Thư ký vừa nói vừa tràn đầy thâm ý mà nhìn Vân Mộ Hoa. Sau khi chuyện giữa hai người bọn họ bại lộ, Vân Mộ Hoa đã nghe qua vô số lời dị nghị của rất nhiều người.

Phớt lờ ánh mắt của nữ thư ký nọ, cậu kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, rời khỏi văn phòng của Âu Dương Thụy.

Tiếp đó, một hồi bàn tán xôn xao từ sau lưng cậu truyền tới.

“Gần đây luật sư Âu Dương phiền muộn chính là vì vị giám đốc Vân kia.”

“Cũng không hẳn. Luật sư Âu Dương đã đợi hai ngày ở công ty không hề về nhà. Ngày hôm qua tôi có vào phòng anh ấy đưa tài liệu, trong lúc vô tình nghe được mấy lời anh ấy nói vào điện thoại, hình như anh ấy đang cãi nhau với ba.”

“Giám đốc Vân thoạt nhìn điềm đạm nho nhã, thế mà chẳng ngờ lại có dây mơ rễ má với luật sư Âu Dương.

“Cái này cô không biết sao? Hiện tại chính là đang thịnh hành tình yêu nam – nam nha.” Vài nữ nhân viên ở ngoài phòng làm việc liên tục bàn tán.

“Khụ...” Thấy trọng tâm câu chuyện càng nói càng xa, nữ thư ký giả vờ ho khan một tiếng, “Mau làm việc đi, nếu như cấp trên nghe được thế nào cũng bị mắng cho xem.”

Vân Mộ Hoa trở lại phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống, cánh cửa phòng đã bất chợt bị người mở ra, Vân Mộ Âm cầm một hộp bánh ngọt, rạng rỡ tươi cười, “Mộ Hoa, chị mang bánh ngọt tới cho em.”

“Âu Dương Thụy bị ba sa thải rồi.”

Chuyện này đương nhiên cô biết. Vân Mộ Âm bất đắc dĩ cười, đáp, “Ừ.”

“Tại sao?” Trong trí nhớ của cậu, ba là một người công tư phân minh.

“Hẳn là ba tự có cân nhắc.” Vân Mộ Âm thoáng mỉm cười, vẫn bày ra bộ dáng thiếu nghiêm túc như lúc trước, “Đến nếm thử bánh ngọt chị mua đi. Cửa hàng này mới khai trương, không biết hương vị ra sao nữa.”

“Em không đói bụng, chị ăn đi.”

Vân Mộ Âm xấu xa cười, “Nghe nói ăn bánh ngọt có thể làm cho cơ thể trở nên đẫy đà, như vậy lúc ôm nhau, người ta cũng có cảm xúc hơn nha.”

“Không đứng đắn.” Vân Mộ Hoa liếc mắt nhìn chị gái mình, không thèm để ý tới lời chọc ghẹo của cô.

Vân Mộ Âm xúc một miếng bánh ngọt nhỏ cho vào miệng, kem tươi ngon lành lập tức tan trên đầu lưỡi. “Hương vị cũng không tệ lắm nha.”

Vân Mộ Hoa vẻ mặt đau khổ. Ai nha, mình sắp buồn bực đến chết rồi, vậy mà chị ấy còn có tâm trạng ở trước mặt mình ăn bánh ngọt.

“Mộ Hoa, chị hỏi em một vấn đề, được không?” Vân Mộ Âm lên tiếng.

“Vấn đề gì?”

“Em thật sự yêu Âu Dương Thụy sao?”

“?” Vân Mộ Hoa bị câu hỏi của người nọ làm cho giật mình. Cậu đứng dậy đi tới trước cửa sổ, phóng tầm mắt vào màn đêm rất đỗi xa xăm.

Sự xuất hiện Âu Dương Thụy khiến cho cậu cảm thấy thành phố này đẹp hơn rất nhiều.

Một năm trước sau khi rời khỏi đối phương, một mình bỏ về cố quốc, cậu đã từng khóc, đã từng ão não, đã từng chán chường, thậm chí đã từng hối hận, thế nhưng cậu lại chưa từng chờ mong bất cứ điều gì.

Một năm này, Âu Dương Thụy không một lần gọi điện cho cậu, ngay cả một phong thư gửi về cũng không có. Bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện, còn mở lời nói tiếng yêu với cậu, đây thực sự là một loại cảm xúc khuấy động tận sâu thẳm tâm hồn. Âu Dương Thụy hiện tại đã trở nên thành thục và ổn trọng hơn rất nhiều, thế nhưng thói quen nhếch môi mỉm cười vẫn thế, vẫn tà ác và xấu xa như cũ.

“Em đương nhiên yêu anh ấy.”

“Nếu đã yêu, vậy em còn cố kỵ nhiều như vậy làm gì?” Vân Mộ Âm không ưa nhất chính là loại người miệng nói yêu nói thích, thế nhưng hành động thì lại do dự e dè. “Số mệnh của chị sao lại khổ như vậy, cư nhiên lại có một thằng em trai đáng thất vọng như em đây chứ? Xem ra chị lại phải làm sứ giả hòa bình, thuyết giáo ba một chút, không để hai người phải chia cách nữa.”

Vân Mộ Âm sợ cậu có chuyện lại giấu trong lòng, một mình âu sầu buồn bực, cho nên quyết định làm người tốt mà ra tay tương trợ một phen. Em trai bảo bối khó khăn lắm mới đạt thành tâm nguyện được tương thân tương ái cùng Âu Dương Thụy, cô cũng không hy vọng chứng kiến một màn hạnh phúc sắp tới tay lại vụt bay khỏi tầm với của cậu em mình.

Không thấy đối phương trả lời, Vân Mộ Âm nhíu mày, hỏi, “Mộ Hoa? Sao vậy?”

“Chị.”

“Mộ Hoa, chị có vài lời muốn nói với em.”

“Lời gì?” Nghe có vẻ vô cùng quan trọng.

“Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện của ba không phải là lỗi của em.”

“Ba bệnh nặng như vậy, em không muốn chọc ba tức giận nữa.”

“Chị đã nói với ba, bởi vì Tô Hàm muốn theo đuổi Âu DươngThụy, kiếm cớ ly dị với em, cho nên mới một tay dựng lên tất cả những việc này. Đương nhiên trong tay chị còn có chứng cứ xác thực chứng minh cô ta theo dõi hai người. Nhưng mà em và cô ta sao có thể ở trước mặt truyền thông ân ân ái ái như vậy, hại chị bây giờ nói gì ba cũng không tin.”

Vân Mộ Âm giả vờ tức giận, nhướng mày, “Em đúng là ‘thành sự không đủ bại sự có thừa’, chị luôn phải tranh thủ từng cơ hội để nắm bắt nhược điểm của Tô Hàm, thế mà em lại một tay phá hoại. Bất quá, chị em là ai chứ? Vấn đề có khó hơn nữa chị đây cũng có thể giải quyết dễ dàng.” Cô nhún vai, “Phía ba tạm thời không có việc gì, mấu chốt là em và Tô Hàm.”

“Em đâu biết nhiều như vậy.” Cậu căn bản không hề biết về kế hoạch của bọn họ.

“Chị đã nói rồi, chuyện này em không sai. Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình, em muốn ở bên người mình yêu thì có gì không đúng?”

“Đương nhiên là không đúng.” Vân Mộ Hoa chán nản nói, “Chỉ riêng việc Âu Dương Thụy là đàn ông cũng đủ khiến cho ba không thể chấp nhận được rồi.”

“Tư tưởng của em sao lại bảo thủ lỗi thời như vậy? Mặc dù nói như thế cũng không sai, thế nhưng em có thế kiên trì bước tiếp, bỏ đi một nơi khác làm lại từ đầu cơ mà. Thụy là thật tâm muốn ở bên em.”

“Chị bảo em gạt ba sang một bên sao?”

Ngu ngốc! Vân Mộ Âm nhịn không được thầm mắng một tiếng trong lòng, “Đầu óc của em sao càng ngày càng ngu ngốc thế? Không phải vẫn còn có chị sao ở đây sao? Chị và mẹ sẽ cùng chăm sóc ba.”

Vân Mộ Hoa im lặng lắng nghe.

“Thừa dịp bây giờ còn chưa quá muộn, em tự mình suy nghĩ cho thật kỹ đi. Phải biết rằng, có rất nhiều cô gái nhòm ngó Âu Dương Thụy đấy. Mà chị nghĩ bây giờ có khi anh ta đang bị Tô Hàm bám riết không tha rồi, bởi thế mới không thể tới tìm em.”

Tâm tư Vân Mộ Hoa bởi vì lo lắng mà thoáng cái xoắn vặn thành một đoàn.

“Nếu như em còn chưa chịu thông suốt, nói không chừng anh ta thật sự sẽ có ý định kết hôn với cô gái khác cũng nên.”

Kết hôn?! Ngọn lửa ghen tị mãnh liệt bùng cháy trong lòng Vân Mộ Hoa. Cậu không cho phép! Cậu và Thụy chính là vất vả lắm mới có thể tương phùng nha!

“Em và Tô Hàm còn chưa kí đơn ly hôn! Hơn nữa Thụy tuyệt đối không có khả năng thích cô ta!”

“Vậy theo như em nói, hai người chính là tình nhân bí mật sao? Nghe mà thật là kích thích nha... Nhưng cũng không sao cả, dù gì hôn nhân của em và Tô Hàm đã sớm chỉ còn là hữu danh vô thực rồi.” Vân Mộ Âm cố tình làm như đang kể chuyện cười, khiến cho Vân Mộ Hoa trong lòng dâng lên từng cơn khó chịu.

“Thực ra như vậy cũng tốt, không phải phân vân do dự trong lòng, cũng không cần lo ba không chấp nhận, mà Thụy cũng không cần phải đấu tranh gay gắt với ba mẹ anh ta.”

“Tốt cái con khỉ!” Vân Mộ Hoa nghiến răng kèn kẹt. Cậu tuyệt đối sẽ không tặng Âu Dương Thụy cho bất kì người phụ nữ nào! Anh ta muốn kết hôn? Không có cửa đâu!

“Có chỗ nào không tốt? Cứ nói suông như em thì chuyện gì cũng không thành được đâu. Đàn ông con trai nhẽ ra phải dám làm dám chịu, nếu chị mà là Âu Dương Thụy, chắc đã bị em chọc cho tức chết rồi. Em tìm người diễn kịch còn chưa tính, đã thế lại cố tình tìm trúng Tô Hàm.”

Mắt thấy sắp đạt được hiệu quả như mong đợi, Vân Mộ Âm cười cười, bước ra khỏi phòng. Trước khi bỏ đi, cô còn đặc biệt bổ sung một câu, “Những điều nên nói chị đã nói hết rồi, em tự mình suy nghĩ cho thấu đáo đi.”