Dụ Dạ

Quyển 1 - Chương 33




Lý Thiên Hữu tốc độ mắc câu so với tưởng tượng trong đầu Lãnh Dạ nhanh hơn nhiều, Lãnh Dạ vừa mới bắt đầu còn có điểm lo lắng phương pháp cũ như vậy có thể hay không bị nhìn thấu, nhưng tên này chỉ số thông minh hiển nhiên không được tốt lắm, cư nhiên không sinh ra một chút nghi ngờ.

Việc khó nhất đã xong, sự tình kế tiếp tiến triển liền giống như tiểu thuyết cẩu huyết nào đó, nghĩ đến tên như Lý Thiên Hữu sẽ lợi dụng cưỡng bức Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng biểu hiện giống thiếu niên sợ sệt, không có bất cứ phản kháng.

Lý Thiên Hữu đem Lãnh Dạ đưa đến phòng chính mình.

Lãnh Dạ tiến vào phòng, Lý Thiên Hữu liền đuổi bảo tiêu đi, sau đó đóng cửa lại.

Lý Thiên Hữu ngồi ở trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên người, khiến hắn cũng ngồi xuống.

Lãnh Dạ câu nệ ngồi ở bên người hắn, không dám thở lớn.

Lý Thiên Hữu nhìn con mồi phấn nộn trước mặt, cố nén d*c v*ng:“Em biết rõ tôi mang em lên đây làm gì đi.”

Lãnh Dạ gật đầu.

Lý Thiên Hữu đánh ta vang:“Thông minh, tôi đây liền tính toán rõ ràng, chỉ cần em chơi với tôi một đêm, tiền tẩy tây trang liền xóa bỏ, thế nào?”

Lãnh Dạ vùi đầu , giọng nhỏ nhẹ đáp:“Được.”

Lý Thiên Hữu đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo, thẳng đến khi trần như nhộng đứng ở trước mặt Lãnh Dạ, hắn so trong tưởng tượng Lãnh Dạ cũng cường tráng, xem đường cong hẳn là luyện qua thuật phòng thân, thoạt nhìn không dễ đối phó.

Lãnh Dạ cũng bắt đầu cởi quần áo.

Nhìn hắn dần dần lộ ra thân hình trắng nõn, Lý Thiên Hữu hô hấp càng ngày càng ồ ồ, ánh mắt theo dõi như một con sói đang đói.

Lãnh Dạ còn tưởng rằng Lý Thiên Hữu sẽ trực tiếp nhảy lại đây, chính sẽ hợp ý hắn, bởi vì đây là thời cơ tốt để động thủ, bất quá Lý Thiên Hữu lại đột nhiên xoay người đi đến đầu giường, mở ra ngăn kéo, theo bên trong lấy ra một đống “Món đồ chơi”, ném tới trước mặt Lãnh Dạ.

“Biết SM chứ?”

Lãnh Dạ gật đầu. Đương nhiên, bất quá dám cùng hắn ngoạn chưa có người nào dám đâu.

“Rất tốt, vậy không cần tôi dạy cho em nữa.”

Lý Thiên Hữu thay trang phục da, sau đó ghé vào trước mặt Lãnh Dạ:“Dùng roi đánh tôi.”

Này hành động thật sự là ngoài dự đoán mọi người, Lãnh Dạ sửng sốt, hiểu được ý tứ của hắn nhất thời khóe miệng run rẩy.

Tuy rằng tư liệu viết rõ hắn có loại này đam mê, nhưng Lãnh Dạ như thế nào cũng không nghĩ đến hắn là người thích bị ngược. Nhìn như vậy một nam nhân khôi ngô quỳ dưới chân mình cầu quật, Lãnh Dạ cảm thấy thật đúng là đau đầu.

Bất quá, nói như vậy, nhiệm vụ cũng liền càng đơn giản.

Lãnh Dạ cầm lấy roi da, đứng lên, một cước đạp Lý Thiên Hữu, sau đó hung hăng vung roi đi xuống.

Lý Thiên Hữu thực vừa lòng thô bạo của hắn, biểu tình thống khổ cùng kho*i c*m khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Lãnh Dạ đem chân đạp trên lưng hắn, trên cao nhìn xuống vùng rồi, hết rồi này tới rồi khác, phía sau lưng Lý Thiên Hữu dần dần phủ đầy hống ấn.

Lý Thiên Hữu bắt đầu tru lên, thanh âm đâm vào màng tai Lãnh Dạ đau nhức, Lãnh Dạ nhíu nhíu mày, sau đó ngừng lại.

Lý Thiên Hữu đang cao hứng, bất mãn quay đầu lại nhìn về phía hắn:“Như thế nào ngừng?”

Lãnh Dạ ngồi xổm xuống thân mình, một bàn tay xoa hai má hắn, tay kia thì tại cần cổ hắn bồi hồi, động tác rất nhẹ, giống như lông ngỗng nhẹ nhàng lướt qua.

Lý Thiên Hữu vì thế nhắm hai mắt lại, đầy mặt biểu tình tiêu hồn.

Chính là hiện tại.

Lãnh Dạ nhẹ vỗ về hai má hắn rồi đến cằm, tay khác chuyển tới ót hắn, dùng sức chế trụ, hai tay súc sức chân triều hoàn toàn tương phản phương hướng xoay đi.

Sau đó, chỉ nghe răng rắc một tiếng, bị vặn gãy cổ Lý Thiên Hữu liền không còn có bất cứ tiếng động, cả người đều nhuyễn xuống.