Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 31: Một đôi thỏ




Ta đi sau lưng Mã Văn Tài, bĩu môi.

Xùy.

Còn phát động nóng nảy gì.....

Xử bắn cũng không có lý do? Chết cũng không cho thoải mái sao.....

Không có lý do, ta là rất vô tội.

Sờ sờ cái mũi, ta hừ một tiếng, không thèm nhìn, quay sang nhìn rừng cây hai bên.

Đầu mùa hè rừng cây rất rậm rạp, màu xanh nhạt đầy sức sống, đã sầm tối, màu vàng che phủ trên mỗi lá cây, những lá cây giống như đang ôm trọn vào trong ngực, gió nổi lên, xào xạc rung động, tiếng ve sầu cao thấp lộn xộn kêu to, tạo ra một khúc ca động lòng người.

Mặt trời hướng Tây chiếu vào lá cây, thẳng tắp xuống dưới, ánh mặt trời chiếu trên người chúng ta, cái bóng phủ xuống.

Bỗng nhiên tỉnh, ta cứ như vậy đi theo bóng dáng Mã Văn tài, cái bóng đi lên cái bóng.

Hừ.

Ta đạp đạp đạp, đạp chết ngươi.

Đạp ngươi chơi xấu ta.

Đạp ngươi làm mặt đen cho ta xem.

Đạp ngươi không có lý do cáu kỉnh với ta.

Đạp ngươi.....

”Ngươi ở đây làm cái gì?“.

Ta đang nâng cao chân phải nhất thời cứng người, con ngươi Mã hồ ly di chuyển, chỉ thẩy vẻ mặt u ám của hắn, ho nhẹ vài tiếng, đưa tay phải hướng chỗ bắp chân gãi gãi, nhấn mạnh than thở: “Ai nha! Bị côn trùng cắn, thật là ngứa a.....“.

Bời vì quần quá dài, bị ta cuốn lên, nộ nửa bắp chân. Không thấy ánh mặt trời da rất là trắng nõn, bởi vì chân mạnh mẽ không chút lưu tình nào đạp, vết hồng khắp nơi nổi lên, chợt mắt đã thấy, còn có chút sưng lên

Mã hồ ly nhướng mày, đi tới bắt được tay của ta, nói: “Chớ ồn, cho ta nhìn một chút“.

Còn tay kia thì giơ chân ta lên, đầu ngón tay cứ như vậy xoa nhẹ chỗ chân bụng: “Không thấy vết cắn a....“.

Một chân ta bị hắn nắm lên, cả người thoáng qua có chút run rẩy, cuối cùng, khi lời của hắn vừa nói xong vừa dứt cơ thể ta xiêu vẹo lui về phía sau ngã xuống.

”A!” Miệng kêu một tiếng sợ hãi, chân bị Mã hồ ly nắm lấy buông ra, một cánh tay khác dùng sức đem ta kéo lại, cơ thể ta nghiêng một bên thì bật lại, tay hắn di chuyển eo ta giữ lấy....

Cứ như vậy, trời đất quay cuồng, Trái Đất xoay xoay, ta ngã đến trong ngực hắn, cánh tay bị hắn vững vàng nắm.

Nâng nửa miệng, ta trừng hai mắt, đối với mình ngã trong ngực Mã hồ ly có chút không thích ứng.

Nửa ngày, phản ứng lại, ta đẩy hắn ra, nhìn nụ cười nhẹ của Mã hồ ly, ta rõ ràng cảm giác được bên tai mình nóng.

Phi phi phi, Cổ Diệc Khanh ngươi có lầm hay không, ngươi da mặt dày cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngươi ngượng ngùng cái rắm a!

”Khụ.... Ân.... Ta, ta không sao. Cám, cám ơn a!“.

Mặc dù nói như vậy, nhưng mà ta vẫn cảm thấy không được tự nhiên nên thoát khỏi tay hắn, theo bản năng đẩy Mã hồ ly ra.

Khóe miệng Mã hồ ly cong cong, cuối cùng là lộ tia đắc ý, lắc lắc đầu nói:“Không được ở sau lưng ta nhảy nhót loạn xạ, không được nói xạo mình bị côn trùng cắn, còn có, không được.....” Hắn nói đến đây chợt dừng lại, ho nhẹ một tiếng, chưa nói tiếp.

Tạ bị hắn không được không được đến buồn bực, cắt ngang lời hắn, liếc mắt một cái, nói: “Không được cái gì ngươi nói a.... Không được không được, ta xem ngươi giống phụ thân ta rồi, phụ thân ta cũng giống như ngươi dong dài như vậy! A! Không được đánh trán ta, ta cảnh cáo ngươi, không được phép đánh trán ta!“.

Che cái trán vị hắn đánh đau nhức, ta hung hăng trừng mắt nhìn Mã hồ ly một cái, hồ ly chết tiệt!

”Không được kêu la loạn xạ, không được không cho ta đánh trán ngươi! Tốt lắm, nói xong, đi tiếp thôi. Ta mang ngươi tìm tổ thỏ”.

Hắn xoa xoa đầu ta, xoay người đi đến phía trước, trước khi xoay người, vừa lúc tia nắng chiều từ sau lưng hắn chiếu tới, ta híp mắt, nhìn không rõ ràng, nhưng dường như thấy hắn nở nụ cười, là nụ cười sáng lạn mà ta chưa từng nhìn thấy, lúc mở mắt ra lại, hắn đã xoay người, nụ cười mới rồi giống như ảo giác không có thực.

Đi theo hắn một đường đến phía trước, đi vòng qua dưới một gốc cây đại thụ, chỉ thấy chỗ rễ cây chỗ bị cỏ mọc bao phủ, ta xem trên mặt đất, nói: “Rễ cây kỳ lạ, tại sao cỏ với rêu lại mọc dài như vậy”.

Mã hồ ly liếc ta một cái, nói: “Chờ xem đi”.

Sau đó chân nhẹ nhàng đi đến chỗ rễ cây, sau đó ở chỗ trước rễ cây một thước thì dừng lại, cúi đầu lắng nghe, sau đó khóe miệng lộ nụ cười, bỗng nhiên đưa tay túm một cái.

Ta chỉ thấy tay hắn vừa đụng tới đống cỏ khô, liền có hai cái bóng một xám một trắng nhảy ra, ta tập trung nhìn vào, nguyên lai là hai con thỏ mập mạp!

Ta mới vừa đi hai bước, liền thấy “Sưu” một cái bóng đen, con thỏ xám liền ngã xuống đất bất động, con thỏ trắng vốn đã nhảy ra vài thước, lúc này lại ngược lại đứng bất động, dừng một chút, còn chạy trở về chạy bên cạnh con thỏ xám.

Phía sau lại là “Sưu” một tiếng, con thỏ trắng chân nghiêng một bên, cũng ngã vào bên cạnh thỏ xám.

Nhìn mắt Mã hồ ly, chỉ thấy hắn hướng con thỏ chỉ tay, ta cười hắc hắc liền chạy tới chỗ mấy con thỏ.

Ngồi xổm xuống nhìn, chỉ thấy con thỏ xám cuộn thành một quả cầu run rẩy liên tục, con thỏ trắng mở to hai mắt nhìn ta, ba cánh hoa bên miệng còn nhẹ nhàng mà nuốt vài cái.

Thật đáng yêu a…..

Ta nhịn không được vươn tay, muốn sờ sờ nó, tay của ta vừa vươn, con thỏ trắng liền hướng trên tay ta “phập” một cái, ta còn nghĩ nó đã không thể động đậy, hoàn toàn không dự đoán được nó còn có thể nhảy cao như vậy, liền kinh hô một tiếng, nhắm hai mắt rồi ngã ngồi xuống dưới.

Nhưng, đau đớn không có như tưởng tượng…..

Ta hé một bên mắt nhìn, chỉ thấy lỗ tai thỏ trắng bị tay Mã hồ ly chộp được, hắn quơ quơ con thỏ, ánh mắt cười đến híp lại, nói: “Ngươi xem ngươi, ngay cả con thỏ đều có thể khi dễ. Còn tự xưng Tiểu Bá Vương…..”.

Ta vừa nghe, tức giận, nhảy dựng lên, đấm hai cú “Bụp, bụp” vào ngực Mã hồ ly, đương nhiên, không dùng nhiều khí lực gì.

Khụ.

Mũi ta hừ ra một tiếng thật to, lắc lắc nắm tay, nói: “Nếu như ta dùng sức thật để đánh ngươi sẽ khiến ngươi phun máu ba trượng ngã xuống đất không dậy nổi, ta nói cho ngươi biết, đừng xem thường ta!”.

Mã hồ ly xoa xoa trước ngực chỗ bị ta đánh, lộ ra vẻ mặt vặn vẹo như thiếu nợ, reo lên: “Ôi, đau quá, ta thật sự rất sợ hãi”.

Nhìn vẻ mặt hắn giả bộ khổ sở, ta lại hừ một tiếng, liếc mắt xem thường hắn, xoay người đem con thỏ xám bế lên.

Chỉ thấy nó hình như rất sợ ta vuốt đầu, lông tơ thật mềm mại, tuy rằng là màu xám, nhưng bộ dáng như một trái bóng nhỏ mập mạp rất là đáng yêu.

Ta ôm thỏ xám vào ngực, chậm rãi từ lỗ tai của nó nhẹ nhàng xoa xuống, con thỏ mềm ấm, xúc cảm thực thoải mái, nó bị ta sờ soạng vài cái, giống như cũng không còn sợ như trước nữa, dần dần cũng không run rẩy.

“Vì sao con thỏ trắng kia không chạy a? Rõ ràng vừa mới nó có thể chạy trốn…..” Ta nhìn con thỏ trắng bị Mã hồ ly xách tai như cũ, nó vẫn mở to hai mắt nhìn con thỏ xám.

Mã Văn Tài quơ quơ con thỏ đó, nói: “Nó có lương tâm a, luyến tiếc bỏ lại phu quân mình”.

Lời này vừa nói, ta nhất thời bị nước miếng làm sặc, mãnh liệt ho: “Khụ khụ khụ….. Khụ khụ…..”.

Mã hồ ly thở dài, nói: “Ngươi chừng nào thì có thể không ngốc như vậy nữa a…..” Dứt lời liền vỗ sau lưng ta giúp ta thuận khí.

Thật vất vả thở đều lại, ta hắng giọng một cái, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, cũng không biết có phải hắn nói những lời này đánh trúng chỗ đau của ta hay không, hay là nhớ tới oan nghiệt giữa hai người Chúc Anh Đài – Lương Sơn Bá cùng Mã hồ ly.

Cúi đầu nhìn con thỏ màu xám, ta nói: “Nhìn không ra đây mới là đực, ta còn nghĩ con màu trắng mới đúng chứ…..” Dứt lời lại giương mắt nhìn con thỏ trắng: “Nó rất dũng cảm a, biết rõ rất có thể là cạm bẫy nhưng vẫn chạy trở về, đến chết vẫn không buông tay…..”.

Lòng người thì sao, từ xưa đã khiến cho con người thất vọng đau khổ đến cỡ nào.

Có nhiều khi, sợ là ngay cả con thỏ cũng không bằng…..

Mã Văn Tài kéo lỗ tai thỏ, sau đó bàn tay to vỗ một cái, liền bắt tay nó lên, vươn tay mò mũi thỏ, miệng con thỏ bạch khụt khịt, đôi mắt vẫn mở thật to.

“Trên thế gian này có bao nhiêu nữ nhân có thể so với sự dũng cảm của thỏ cái đây?”.

Lúc hắn nói lời này là nhìn ta, ta ngẩn người, cúi đầu nhìn con thỏ xám, nói: “Không nên xem thường nữ nhân, nữ nhân sở dĩ không dũng cảm, là do còn chưa tìm được người đáng giá cho mình dũng cảm mà thôi. Một khi tìm được rồi, thì giống như thiêu thân vậy, cho dù là lao vào lửa cháy, lại có gì e ngại?”.

Nói xong lời này, ta thở ra một hơi, ta rốt cục nói ra được lời này, tại đây hơn mười năm, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, ta cũng không dám nói.

Nữ nhân ngay cả quyền lựa chọn cũng không có, lại có cách gì nói thiêu thân lao đầu vào lửa?

Cho dù là một người nhiệt tình yêu đương lộng quyền một nước Cổ Nam Phong, nếu không phải nàng gả cho một người ngu ngốc, cần gì phải ký thác cho mục tiêu mưu quyền để tồn tại của mình, sau đó cùng một đám trai lơ cuồng loạn trong cung?

Bao nhiêu người ở Trường An Lạc Dương đều nói Cổ Nam Phong xấu xí, lại ghen tị, còn không biết thẹn tư thông với mỹ nam tử, là cái người không biết xấu hổ mười phần.

Theo ý ta, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, đơn giản đến người khác có thể đều không thể tin tưởng.

Hư không, khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng chỉ có hai điểm đó.

Bởi vì nàng gả cho một người như vậy, từ mười tuổi đã bắt đầu theo Huệ đế, các đại thần trong hoàng cung không biết hắn là người ngu? Cổ Nam Phong nàng biết sao? Tất nhiên cũng biết đến, nhưng mà cha nàng lại đem nàng đưa vào trong cung.

Nàng có lựa chọn sao?

Này, tựa hồ không cần tái truy cứu nữa.

Về phần khuyết thiếu cảm giác an toàn, càng đơn giản, cung đình sâu thăm thẳm, nữ nhân ở bên trong phải bảo vệ chính mình, cái phải nắm giữ chính là cái gì?

Trên thế gian này cái để cho người ta an tâm nhất, có lẽ là quyền lực to lớn nhất hô vạn ứng sinh sát trong tay kia.

Bởi vậy, cho dù Cổ Nam Phong xấu, trên phố các nam nhân đều mắng nàng, ta cũng chưa từng phỉ nhổ nàng.

Mỗi người đều có chuyện xưa của họ, chúng ta không phải nhân vật chính trong đó, cho nên người đó ở trong cảm nhận của chúng ta vĩnh viễn không phải là người tốt.

“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Mã Văn Tài đẩy đẩy cánh tay của ta.

Ta đột nhiên bừng tỉnh, ho nhẹ, nói: “Không, chỉ là đang nghĩ, bây giờ về được chưa?”.

Mã hồ ly ha ha cười, nói: “Nào có nhanh như vậy, chúng ta còn không có tìm được đồ ăn đâu…..” Dứt lời xoay người, nhẹ buông tay, con thỏ trắng liền nháy mắt lủi tránh ra sau mấy thước, sau đó trở lại vẫn nhìn con thỏ xám trong lòng ta.

Ta dừng một chút, nhìn Mã hồ ly, không hiểu được, nói: “Tại sao lại để cho chạy thế?”.

Mã Văn Tài đưa tay vào lòng ta sờ sờ con thỏ, nói: “Ngươi ăn được sao?”.

Ta cúi đầu nhìn con thỏ xám, chỉ thấy lúc này nó cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn nhìn ta, lại quay đầu nhìn nhìn con thỏ trắng đang chờ nó.

Chung quy là tâm mềm nhũn, ta lắc đầu, cười nói: “Thật đúng là không nỡ”.

Sau đó xoay người, cũng thả nó ra.

Chỉ thấy hai con thỏ nhảy đến cùng nhau, song song quay đầu nhìn chúng ta liếc mắt một cái, sau đó liền một trước một sau nhảy vào khóm cây bên cạnh, nhìn không thấy hình bóng.

“Vậy…… bữa tối của chúng ta làm sao bây giờ?” Ta ngẩng đầu hỏi.

Mã hồ ly xoa xoa tóc ta, nháy mắt với ta mấy cái, nói: “Đi theo ta cũng được, tuy rằng không phải thịt cá, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi bị đói”.