Dụ Dỗ Vợ Yêu Lưới Tình Chờ Sẵn

Chương 46: 46: Cầu Hôn Lần Nữa





Cẩn Ngọc gật gật đầu, trong lòng cũng coi như yên tâm đôi chút.

Cô nắm chặt tay Tử Lăng, cùng anh bước từng bước thật chậm rãi trên cát.

Đi một đoạn khá dài, qua mỏm đá lớn, hai người cuối cùng cũng đến nơi.

Đó là một bãi cát vàng không quá khác so với bên ngoài, nhưng được bao bọc bởi các tảng đá, ở đây vẫn có nước biển rạt rào từng cơn.

Đây là nơi thủy triều thường dâng lên cao vào buổi tối, nên nếu người muốn thăm quan bãi cát, bắt buộc phải rời đi trước sáu giờ tối, nếu không sẽ nguy hiểm vô cùng.

Tử Lăng hít một hơi thật sâu, từ từ mở bịt mắt ra cho Cẩn Ngọc: “Được rồi, em nhìn thử xem.”
Cẩn Ngọc từ từ mở mắt ra, trong đáy mắt liền sáng rực niềm hân hoan và hạnh phúc.

Xung quanh cô, từng nhành hoa bằng lăng tím được xếp thành hình trái tim trên bãi cát, xen kẽ với những tia lửa nhỏ của nến.

Hai mắt Cẩn Ngọc rưng rưng, đưa tay che miệng, xúc động không nói nên lời: “Tử Lăng, đây là…”
Tử Lăng cười cười, một tay đã giấu sau lưng từ lúc nào, một tay lại ôm trọn lấy eo cô, thì thầm: “Đây là đích thân anh chuẩn bị, dành hết cho em.”

Nghe xong câu này, hai gò má cô liền ửng hồng như thiếu nữ mới lớn.

Mà quả thật từ trước đến nay, ngoài Tử Lăng ra cũng không ai nói với cô những lời thế này.

Cứ như quay lại tuổi xuân, lần đầu biết yêu vậy.

Tử Lăng hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí giơ bó hoa đã giấu sau lưng từ nãy đến giờ.

Bó hoa không quá to, toàn bộ đều là hoa hướng dương đang nở rộ, có điều cách gói hoa không giống bình thường cho lắm.

Nói một cách thành thực là, bó hoa được gói khá… tệ.

Bởi vì bó hướng dương này là chính tay Tử Lăng hái hoa và
“Tặng em…”
Cẩn Ngọc mừng rỡ, vui vẻ cầm lấy bó hoa, cảm thán vì sự đẹp đẽ của những bông hoa hướng dương này: “Đẹp quá, hoa này thật đẹp! Nhưng mà hoa hướng dương cũng có thể nở vào buổi chiều tối sao?”
Tử Lăng xoa xoa đầu cô, nhân cơ hội vuốt ve mái tóc dài mềm mại: “Đây là giống hướng dương mới vừa được thử nghiệm thành công ở tập đoàn chúng ta.

Loại hướng dương này rất khó trồng, nhưng một khi ra hoa thì đẹp khôn tả xiết, hơn nữa còn có thể nở hoa cả ngày lẫn đêm, bất kể quang chu kì.”
Cẩn Ngọc há hốc mồm: “Kì diệu thật… vậy tên của nó là gì?” - Thông thường, mỗi sản phẩm nghiên cứu thành công sẽ có tên gọi riêng để phân biệt, cũng như khẳng định bản quyền nếu cần thiết.

Tử Lăng không cần suy nghĩ nhiều, đã trả lời một cách vô cùng quyết đoán: “Đặt là Liebhaber được không?”
“Tình nhân?” - Cẩn Ngọc nghiêng đầu.

Tử Lăng tiến thêm một bước, hôn lên mái tóc tuyệt đẹp của cô: “Người yêu, người anh yêu thương nhất.”
Cẩn Ngọc ngượng đến không nói nên lời, dùng tay trái đánh nhẹ vào ngực anh một cái, liền bị anh bắt lấy.

Anh cầm bàn tay cô, tay còn lại lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, kiểu dáng vô cùng đơn giản và thanh tao - đương nhiên giá thành thì ngược lại.

Anh cầm tay cô một cách nhẹ nhàng, nâng niu như bảo vật rồi từ tốn đeo nhẫn vào ngón áp út, còn đạt lên đó một nụ hôn đầy ấm áp.


Cẩn Ngọc nghe tiếng tim mình đập rộn ràng, mơ hồ hỏi: “Tại sao… anh lại tặng nhẫn cho em?”.

Rõ ràng, bọn họ đã kết hôn rồi, những chuyện thế này đúng ra cũng không cần thiết cho lắm.

Tử Lăng véo nhẹ gò má thanh tú của Cẩn Ngọc: “Nói gì vậy chứ? Chúng ta dù đã kết hôn, nhưng không phải em vẫn chưa được cầu hôn và đeo nhẫn sao?”
“Nhưng mà… cũng không nhất thiết phải như vậy…”
Tử Lăng siết chặt vòng tay thêm chút nữa, khiến hai người như dính chặt lấy nhau.

Ở góc độ này, Cẩn Ngọc có thể thấy những tia nắng hoàng hôn cuối cùng nấp sau gương mặt điển trai của Tử Lăng.

Ngược lại đối với anh, nắng hoàng hôn cũng nhuộm màu tóc cô, ánh lên tia đỏ của buổi chiều, cả đôi mắt tuyệt đẹp của cô cũng sáng bừng màu hoàng hôn dường như không bao giờ tắt.

Tử Lăng khẽ nói, đủ hai người nghe, giọng nói ấm áp như nụ cười của anh: “Những thiếu sót trước đây đều là lỗi của anh hết.

Từ nay về sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em thật trọn vẹn.”
Nói rồi tay anh liền lòn qua sau mái tóc mềm mại của Cẩn Ngọc, men dần lên gáy, đầu cúi xuống vừa đủ, tặng cô một nụ hôn rực cháy.

Cẩn Ngọc cũng vô cùng hợp tác, hai tay liền quấn lấy cổ anh, trong giây phút đất trời chuyển giao, nụ hôn của hai người như được cả mặt trời và biển đêm chứng giám.

Phải một lúc lâu sau, khi thủy triều dâng đến chân cả hai, Tử Lăng mới sực nhớ mình cần phải trở về.


Anh không nói không rằng, đột ngột bồng Cẩn Ngọc trên tay, khiến cô giật mình đu chặt lấy cổ anh.

“Tử Lăng!”
“Không sao, có anh rồi, đừng sợ.”
Lại là câu nói đó, bao giờ cũng khiến Cẩn Ngọc an tâm vô cùng.

Cô tựa đầu vào lòng ngực anh, mặc cho anh bế mình ra ngoài.

Những tưởng câu chuyện tình hạnh phúc đó vô cùng tốt đẹp, nhưng phía xa xa, trên mỏm đá cao, dường như đã có người chứng kiến hết mọi chuyện.

Người đó dùng ốm nhòm quan sát, cuối cùng lại để lộ biểu cảm nửa phần khó chịu, nửa phần lo lắng.

Không ai khác, đó chính là Tư Không Tình.

Một người mặc vest đen vội vã chạy lại chỗ của bà, báo cáo: “Thưa bà, đã chuẩn bị xong mọi thứ.”
Tư Không Tình có chút lưu luyến trước khi rời đi, sau cùng cũng lạnh giọng: “Được rồi, đến nhà họ Viên thôi!”.