Dụ Đồng

Chương 25




“Huyền Ngọc, chúng ta muốn vào thăm thất đệ một chút.” Trước cửa Nguyệt Tiêu điện, Đại hoàng tử Ti Diệu Nhật đang nói chuyện với một trong hai thái giám tùy thân của Hàn Nguyệt, Huyền Ngọc.

“Đại điện hạ, không phải nô tài không cho các vị đi vào. Nhưng chủ tử đang tiến hành châm cứu, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đều ở bên trong. Hoàng thượng đã ra lệnh, không ai được phép quấy rầy.” Huyền Ngọc khó xử nhìn các hoàng tử. Ngoại trừ hai vị đang phải nằm bẹp trên giường, thì tất cả đều có mặt, kể cả Bát hoàng tử Ti Hoài Ân.

“Huyền Ngọc, nghe nói tay thất đệ bị thương rất nặng. Điều đó có thật không?” Ti Cẩm Sương lo lắng hỏi.

“Bẩm Ngũ điện hạ, tay chủ tử bị thương rất nghiêm trọng. Hôm qua, Lý đại nhân kiểm tra xong đã nói, có thể sẽ thành tàn tật. Hiện giờ, Lý đại nhân đang châm cứu cho chủ tử.” Huyền Ngọc trả lời. Hắn cũng có chút lo lắng.

“Cái gì? Sao lại nghiêm trọng đến thế?” Mọi người đều xôn xao.

“Ai đang ở bên ngoài đó?” Môt giọng nữ đột nhiên truyền đến.

“Hoàng hậu nương nương.” Ngay lập tức, Huyền Ngọc xoay người, hành lễ với người đang tiến đến.

“Bái kiến hoàng hậu nương nương.” Các vị hoàng tử nhìn thấy người đang tiến đến cũng đều hành lễ.

“Vừa rồi nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện nên ta ra xem sao. Thì ra là các vị điện hạ. Các ngươi đến thăm Nguyệt nhi à?” Tiêu Lâm niềm nở hỏi.

“Hoàng hậu nương nương, bọn nhi thần nghe nói thất đệ bị thương rất nặng, nên muốn vào thăm thất đệ.” Diệu Nhật lập tức trả lời.

“Thế à? Làm phiền các vị điện hạ rồi. Đi vào đi. Nguyệt nhi còn đang châm cứu, vừa mới cắm châm. Các vị điện hạ nhỏ giọng một chút.” Tiêu Lâm dịu dàng để các hoàng tử đi vào. Lúc nhìn thấy Hoài Ân, nàng hơi sững sờ nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.

Tiêu Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lên tiếng thông báo với người đang ở trong : “Hoàng thượng, các vị điện hạ đến.” Rồi đứng sang một bên nhường đường cho mọi người tiến vào.

“Các ngươi tới làm gì?” Chưa ai kịp nói câu gì, Ti Ngự Thiên đã hỏi trước. Nhìn thấy một đám người bước vào, hai hàng lông mày của hắn khẽ cau lại.

“Phụ hoàng, bọn nhi thần muốn đến thăm thất đệ.” Thấy phụ hoàng đang ngồi bên giường, Cẩm Sương ôn nhu nhẹ nhàng trả lời.

“Ừ, khẽ một chút. Đừng đến gần quá.” Nghe vậy, Ti Ngự Thiên đứng lên, ngồi xuống cái ghế đang đặt bên giường.

Hàn Nguyệt lúc này đang đắp chăn, nhắm mắt nằm yên trên giường, bàn tay bị thương để lộ ra ngoài. Lý Quý Sâm và một vị ngự y khác vừa mới cắm châm xong, đang ngồi ở một bên thương lượng cái gì.

“Lúc châm cứu không thể có gì sơ sẩy. Để Nguyệt nhi không giãy dụa, chúng ta cho nó uống thuốc mê. Phải nửa canh giờ sau mới tỉnh lại được.” Tiêu Lâm nhẹ giọng nói.

Mọi người nhìn bàn tay đang cắm đầy kim châm, sững người. Bọn họ nghe nói, tay Hàn Nguyệt có thể bị tàn phế, cho nên đều muốn đến thăm. Nhìn thấy mới biết thất đệ bị thương nghiêm trọng đến thế. Bàn tay gầy gò yếu ớt cắm đầy kim, phía dưới còn lộ cả xương nhìn rất kinh khủng. Hoài Ân bắt đầu nức nở. Những người khác con mắt cũng thấy cay cay.

“Phụ hoàng… tay thất đệ…” Diệu Nhật không nhịn được hỏi.

Liếc nhìn bàn tay nọ, Ti Ngự Thiên ngẩng đầu lên đáp: “Không có việc gì.” Âm thanh không có một tia do dự.

Đột nhiên, Hoài Ân bước lên phía trước, quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Phụ… phụ hoàng, hoàng hậu nương nương, đều là lỗi của Hoài Ân, đều do Hoài Ân hại thất… Thất điện hạ thương nặng đến thế này. Xin phụ hoàng và hoàng hậu nương nương trách phạt.” Đều tại hắn. Nếu lúc đó, hắn không vô dụng, không hoảng loạn sợ hãi, người nọ sẽ không bị thương nặng như thế.

“Nhanh đứng lên đi.” Tiêu Lâm lập tức tiến đến nâng Hoài Ân dậy.

“Hoàng hậu nương nương.” Hoài Ân có chút sợ hãi nhìn người đang dìu hắn dậy, cố gắng kiềm chế không cho những giọt nước mắt lăn xuống.

“Chuyện này không phải lỗi của ngươi.” Tiêu Lâm buông thân hình đang run rẩy ra. “Nguyệt nhi đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thay đổi. Nếu nó đã quyết làm như thế, nó sẽ không bao giờ hối hận. Huống chi đấy cũng có phải là lỗi của ngươi đâu.”

Tiêu Lâm khẽ liếc nhìn mọi người, thấy vẻ mặt ai nấy cũng đều phức tạp, liền xoay người đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lành lặn của con nàng. “Nguyệt nhi tính tình thất thường, không thích chỗ ồn ào, cũng không thường nói chuyện với người khác. Bình thường, ngay cả đối với ta, mẫu thân của nó, nhiều khi cũng làm lơ không để ý tới. Nhưng một khi nó đã quyết làm gì, nó nhất định phải làm cho bằng được. Nó mặc dù đối xử với người khác cực kỳ vô lễ, nhưng không bao giờ chủ động đi sinh sự. Ngươi không cần tự trách, Nguyệt nhi chỉ bị thương ở tay thôi. Rồi sẽ lành lại ngay.”

Nhìn Hoài Ân nước mắt vẫn không ngừng chảy, ánh mắt Tiêu Lâm có chút phức tạp. “Hoài Ân, chuyện của bản cung và mẫu thân của ngươi không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không cần áy náy làm gì. Bản cung cho rằng Nguyệt nhi cũng nghĩ như thế. Cho nên ngươi đừng khóc nữa. Nguyệt nhi không thích ai đó khóc trước mặt nó. Ngươi cũng không cần gọi nó là điện hạ. Dù sao nó cũng là ca ca của ngươi. Cứ gọi nó là thất ca đi, Nguyệt nhi sẽ không để ý đâu.”

Nghe Tiêu Lâm nói vậy, Hoài Ân cúi đầu lấy tay che miệng, rồi sau đó lui về chỗ cũ. Mà từ đầu đến cuối, Ti Ngự Thiên vẫn im lặng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn đám con đang đứng cạnh cửa, không biết đang nghĩ cái gì.

“Phụ hoàng, hoàng hậu nương nương, bọn nhi thần không quấy rầy thất đệ chữa trị nữa. Hai ngày sau, bọn nhi thần sẽ trở lại thăm thất đệ.” Cẩm Sương liếc nhìn thân hình đã say ngủ ấy một cái rồi nói.

“Ừ, các ngươi lui ra đi, không cần trở lại thăm nom làm gì. Lúc châm cứu không thể phân tâm. Chờ nó hồi phục hoàn toàn, nó sẽ đến thư viện.” Ti Ngự Thiên lên tiếng, đồng thời cũng cự tuyệt đề nghị được đến thăm Hàn Nguyệt của Cẩm Sương.

Mọi người đều nhìn phụ hoàng, cúi đầu nói: “Vâng, phụ hoàng. Nhi thần xin phép cáo lui.” Rồi tất cả nhẹ nhàng rời đi.



“Đau không?”

“Không đau.”

“Sao lại làm thế?”

“……” Hỏi thế là có ý gì?

“Sao phải cứu nó? Phụ hoàng không cho rằng, ngươi làm thế vì nó là đệ đệ của ngươi.”

“Quá ồn.” Vừa nhớ lại, đã bắt đầu cau mày.

“Chỉ vì quá ồn mà ngươi lại mạo hiểm tính mạng đi cứu người?” Âm thanh đã không còn bình tĩnh như hồi nãy.

“Đi học ồn ào thì cũng đành chịu, ăn cơm cũng không để cho người ta được yên.” Nếu nó còn là Nghiệt Đồng thì hai người kia không chỉ ăn một cước đơn giản như thế.

“Vì sao không sai thị vệ đi cứu, chính mình mạo hiểm làm gì?” Âm thanh bắt đầu trầm xuống.

“Vì sao phải gọi người khác, có gì nguy hiểm đâu?” Giọng nói thản nhiên, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.

“Có gì nguy hiểm? Ngươi có biết chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ chết người không hả?” Ti Ngự Thiên có cảm giác, tình huống bây giờ cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến mức lửa giận của hắn lại bắt đầu bùng lên.

“Ta sẽ không chết.” Hàn Nguyệt trả lời, khẳng định chắc nịch. Tại sao phụ hoàng cứ nghĩ rằng nó sẽ chết?

Nếu không phải nó đang mang thương tật, Ti Ngự Thiên chắc chắn sẽ không do dự lôi nó lên giường đánh cho vài phát. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể hít sâu thở đều, cố gắng kiềm chế mong muốn được đánh nó vài cái cho bõ tức.

“Ngươi có nhớ, ba năm trước, sau khi nhảy xong Phượng Hoàng Triều Phụng, ngươi đã đáp ứng phụ hoàng điều gì không?”

“……” Hàn Nguyệt bắt đầu hồi tưởng lại.

“Ngươi đáp ứng phụ hoàng, sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm nữa, ngươi có nhớ không? Nhìn Hàn Nguyệt nghĩ mãi không ra, Ti Ngự Thiên vô cùng tức giận.

“Có.” Nghe phụ hoàng nói thế, Hàn Nguyệt lập tức nhớ ra chuyện đó.

“Nếu còn nhớ, tại sao không giữ lời hứa?” Ti Ngự Thiên chất vấn.

“Ta không làm chuyện gì nguy hiểm cả.” Hàn Nguyệt phản bác, có chút không vui. Nó đã hứa thì sẽ giữ lời, không bao giờ thất hứa. Sao phụ hoàng lại buộc tội nó như thế?

“Thế này còn chưa tính là nguy hiểm?” Giờ Ti Ngự Thiên mới phát hiện, lúc đó mình tính toán sai rồi. Chuyện này còn chưa tính là nguy hiểm thế cái gì mới là nguy hiểm.

“Nguy hiểm ở chỗ nào?” Hàn Nguyệt hỏi lại. Hắn chẳng thể nào hiểu nổi phụ hoàng đang nghĩ cái gì.

“Nguy hiểm ở chỗ nào? Vậy ngươi nói, thế nào mới là nguy hiểm?” Ti Ngự Thiên quyết định, hắn phải hiểu rõ ràng xem, Hàn Nguyệt định nghĩa thế nào là nguy hiểm.

“Chết trong tay người khác mới là nguy hiểm.” Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng giải thích.

“Ngươi muốn nói, chỉ có chết mới được tính là nguy hiểm?” Ti Ngự Thiên hơi sững sờ, có vẻ không tin.

“Chết trong tay người khác.” Hàn Nguyệt lặp lại. Chết có gì là nguy hiểm. Nó không cho phép mình chết trong tay kẻ khác. Cho nên nó nghĩ, đó mới là chuyện nguy hiểm thực sự.

Ti Ngự Thiên thở dài, xua tan mọi bực bội trong lòng. Hắn lại ôm đầu bóp trán. Cơn tức giận đã chìm xuống, thay thế bằng cảm giác bất đắc dĩ vô hạn. Giờ hắn chẳng còn biết nên hỏi cái gì nữa.

Hàn Nguyệt lẳng lặng nhìn phụ hoàng đang ngồi trước mặt. Nó cảm giác được phụ hoàng hơi uể oải, sắc đen trong mắt bắt đầu đậm thêm. Vươn tay trái không bị thương đè lên bàn tay đang đặt trên trán của phụ hoàng, Hàn Nguyệt nói: “Phụ hoàng, đối với ta mà nói, chết trong tay kẻ khác là chuyện nguy hiểm nhất. Nên ta sẽ không chết.”

Nghe vậy, Ti Ngự Thiên ngẩng đầu lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh, hỏi: “Vậy nói cho phụ hoàng biết, tại sao ngươi cho rằng, chết trong tay người khác mới là chuyện nguy hiểm thực sự?”

Bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong tay hắn khẽ run lên, nhưng Ti Ngự Thiên vẫn cảm giác được. Rồi sau đó, ánh mắt Hàn Nguyệt bắt đầu biến đổi, bảy sắc ánh sáng dường như đang xoay chuyển, sắc tím, sắc đỏ dần trở nên rõ ràng hơn, đến cuối cùng chỉ còn một màu đen trống rỗng, nhìn sâu không thấy đáy.

Mặc dù rất kinh ngạc trước những thay đổi của Hàn Nguyệt, nhưng Ti Ngự Thiên vẫn muốn hỏi cho rõ ngọn ngành: “Tại sao ngươi lại cho rằng, chết trong tay người khác mới là chuyện nguy hiểm thực sự?” Mà lúc này, Hàn Nguyệt đã nhắm mắt lại, im lặng như cũ.

Ti Ngự Thiên vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục chất vấn: “Vì sao? Nói cho phụ hoàng biết. Phụ hoàng phải biết được tại sao ngươi lại suy nghĩ như thế. Nguyệt nhi, đừng giấu diếm phụ hoàng. Hôm nay, phụ hoàng nhất định phải biết rõ ràng mọi chuyện.”

Hắn nhất định phải hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Ti Ngự Thiên có dự cảm, nếu bỏ qua cơ hội này, thì giữa hắn và Nguyệt nhi sẽ luôn có một bức tường vô hình ngăn cách. Một bức tường khiến hắn cảm thấy Nguyệt nhi cách hắn rất xa, xa đến nỗi cho dù lúc nào hắn cũng ôm nó vào lòng cũng không thể lại gần nó được.

Nguyệt nhi càng lớn, Ti Ngự Thiên càng cảm thấy nó mang trên mình rất nhiều bí mật. Mặc dù trước mặt hắn, Nguyệt nhi vẫn đơn giản thuần khiết, nhưng cảm giác đó vẫn cứ quanh quẩn trong lòng hắn, nhất là hai năm nay, càng lúc càng rõ ràng. Hắn phải biết, tại sao nó không muốn trả lời chuyện này, tại sao nó lại suy nghĩ như vậy, tại sao nó lại lộ ra vẻ mặt như thế, tại sao nó… không thể ăn thịt…