Dụ Đồng

Chương 5




Một buổi sáng như mọi ngày, dùng bữa xong, Nghiệt Đồng được mẫu hậu ôm vào lòng, nghe nàng đọc sách ngâm thơ. Nghiệt Đồng vừa lặng yên nghe cái âm thanh ôn nhu như nước ấy, vừa chuyển hóa những tinh hoa vừa hấp thụ tối hôm trước.

"Tiểu thư, Thần phi nương nương cầu kiến." Xuân Mai vào thư phòng bẩm báo với Tiêu hoàng hậu.

"Thần quý phi, cô ta đến làm gì?" Tiêu Lâm do dự nhìn tì nữ thân thiết của nàng. Thần phi luôn thích chống đối lại nàng, lại chưa bao giờ bước chân vào Di Hiên cung, hôm nay vì cớ gì ả lại đến?

“Hừ, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu. Tiểu thư, người phải cẩn thận một chút.” Xuân Mai tiếp lấy Nghiệt Đồng từ tay Tiêu Lâm. “Tiểu thư, để Xuân Mai đưa điện hạ vào trong.”

“Cũng được. Đừng để Nguyệt nhi gặp cô ta, ta ra ngoài trước.” Tiêu Lâm để Xuân Mai dẫn Hàn Nguyệt vào trong, còn nàng mang theo mấy người hầu ra ngoài phòng khách.

Từ khi Tiêu Lâm được phong làm hoàng hậu, vị trí quý phi trong hậu cũng vẫn bị bỏ trống. Năm ngoái, Ti Ngự Thiên đã sách phong ba vị tần phi lên hàng quý phi, đó là Thần phi – mẫu phi của Nhị hoàng tử, Dung phi – mẫu phi của Tứ hoàng tử và Thục phi – mẫu phi của Ngũ hoàng tử.

Trong ba người đó, thế lực trong triều của Thần phi yếu nhất nhưng do biểu ca* của ả là đương triều Ung thân vương, hoàng huynh của đương kim hoàng thượng, nên ả cũng được phong làm quý phi. Thần phi Tống Tư Ngưng tính tình kiêu ngạo, thường xuyên vô cớ chửi bới đánh đập bọn nô tỳ thái giám trong cung, đối với những phi tử không được sủng ái thì càng cố ý gây khó dễ. Nhưng ả hầu hạ Tuyên đế đã lâu, tính ra cũng gần bằng người mẹ đã mất của Đại hoàng tử, cộng thêm địa vị của biểu ca trong triều, nên Tuyên đế dù không ưa gì ả vẫn phong ả làm quý phi.

"Thần phi bái kiến Hoàng hậu nương nương." Thần phi đi tới trước mặt Hoàng hậu, đơn giản hành lễ cho có, ánh mắt cử chỉ tràn ngập vẻ chống đối.

"Thần phi không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi." Tiêu hoàng hậu quá rõ ràng tâm tư ả. Bất luận là tài năng nhan sắc, quyền thế gia tộc, hay địa vị trong hậu cung của nàng, mặt nào cũng là cái gai trong mắt Thần phi. Ả vào cung sớm hơn, nhưng nàng tiến cung mới một năm đã được phong làm quý phi, địa vị cao hơn rất nhiều so với ả lúc đó vẫn chỉ là tần phi, mà bây giờ nàng đã thành Hoàng hậu… Thần phi căm hận nàng đến mức nào, Tiêu Lâm rất rõ ràng. Cho nên đối với thái độ bất kính của ả, Tiêu Lâm vẫn không hề đặt ở trong lòng. Bản thân nàng cũng cố gắng tránh không xung đột trực tiếp với ả. Nhưng nửa năm gần đây, thái độ của Thần phi càng ngày càng quá quắt, thậm chí ả bắt đầu lấn lướt nàng, can thiệp vào chuyện quản lý hậu cung. Tiêu Lâm mặc dù không để ý đến quyền lực, nhưng nàng không thể không lo lắng đến sự an nguy của con trai nàng.

“Muội muội à, muội đừng trách tỷ hiếm khi đến thăm muội nha. Thất điện hạ không thể tự chăm sóc bản thân, cần người trông nom cẩn thận. Việc trong cung cùng với hoàng thượng, muội chẳng thể chu toàn cũng là chuyện đương nhiên. Tỷ không đành lòng thấy muội phiền não, chỉ có thể dốc hết sức giúp muội quản lý hậu cung nên mới không có thời gian đến thăm muội. Muội đừng để bụng nha!” Thần phi châm chọc nói với Tiêu Lâm. Ả xúi người hạ độc nhưng không độc chết được nàng, mà nàng, sinh một đứa con tàn phế lại được phong làm Hoàng hậu. Địa vị của ả vẫn dưới Tiêu Lâm, nếu không phải vì có biểu ca thì cái danh phận quý phi cũng không đến lượt ả. Thần phi có thể nào không oán hận. Bằng cái gì mà Tiêu Lâm có thể dễ dàng có được những thứ ả phải hao tâm tổn trí mới đoạt được. Trong lòng ả, Tiêu Lâm không xứng để ả gọi hai tiếng ‘Hoàng hậu’.

Tiêu Lâm cũng hiểu những lời châm chọc của Thần phi, nàng cũng không ngại ả ngọt ngọt ngào ngào tỷ tỷ muội muội, liền nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, muội tuy là hoàng hậu nhưng thời gian vào cung không lâu bằng tỷ, rất nhiều việc muội vẫn còn phải thỉnh giáo tỷ tỷ. Nguyệt nhi thân thể mặc dù không tốt nhưng rất ngoan ngoãn, muội cũng không phải bận tâm gì nhiều. Những chuyện làm phiền đến tỷ tỷ, sau này muội nhất định sẽ chú ý. Không biết hôm nay tỷ tỷ đến đây có chuyện gì quan trọng?” Tiêu Lâm trực tiếp hỏi luôn mục đích ‘chuyến viếng thăm’ này của Thần phi.

“Muội muội à, hôm nay tỷ tỷ đến quả thật có chuyện muốn nhờ muội. Hôm trước, tỷ đến Nội quan nhìn thấy tơ lụa Ly quốc năm nay tiến cống, có mấy cuộn tỷ rất thích. Mà muội cũng biết, hết năm nay Vũ nhi phải đến Thái thư viện học rồi, tỷ muốn may cho Vũ nhi mấy bộ quần áo mới. Nhưng tỷ nghe nói, số tơ lụa đó đặc biệt dâng cho muội. Muội muội à, số tơ lụa đó muội đổi cho tỷ đi, tỷ lấy phần mình đưa cho muội, có được không?” Thần phi không chút nào khách khí nói mục đích của ả.

Nghe yêu cầu của Thần phi, Tiêu Lâm biến sắc. Ly quốc là nước chư hầu của Đại Yển, chuyên sản xuất tơ lụa. Số tơ lụa Ly quốc tiến cống hàng năm, hoàng thượng đều căn cứ vào địa vị của mỗi phi tử mà ban cho lượng tơ lụa tương ứng, mà hoàng hậu sẽ có vài súc tơ lụa đặc biệt do Ly quốc tiến cống riêng cho hoàng thượng và hoàng hậu Đại Yển. Thần phi muốn số tơ lụa dành riêng cho hoàng hậu đồng nghĩa với việc trắng trợn tuyên bố, ả muốn ngôi vị hoàng hậu. Tiêu Lâm không ngờ Thần phi lại kiêu ngạo đến vậy.

"Thần phi, không phải bản cung không muốn, nhưng ngươi cũng biết số tơ lụa kia có ý nghĩa như thế nào. Cho dù bản cung đồng ý, hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý, dù sao chuyện này cũng đi ngược lại với quy củ. Hơn nữa, bản cung đã định dùng số tơ lụa kia may quần áo cho Nguyệt nhi, sáng nay đã sai người đến đo kích thước, chỉ còn chờ vải tới là may.” Tiêu Lâm lạnh lùng nói, ngôn từ cũng chẳng xưng muội gọi tỷ như vừa rồi. Nàng muốn nhìn xem, Thần phi có dám đến chỗ hoàng thượng xin số tơ lụa kia hay không.

Sắc mặt Thần phi ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Ả không nghĩ Tiêu Lâm lại từ chối yêu cầu của ả dứt khoát đến vậy, đã chẳng thèm nể mặt thì thôi, lại còn dùng hoàng thượng áp chế ả. Thằng con vô dụng kia dựa vào gì mà được dùng toàn đồ thượng hạng?

“Muội muội à, tình cảnh Thất điện hạ trong cung ai cũng biết, có lẽ cả đời này chỉ có thể quanh quẩn trong Di Hiên cung. Đem số tơ lụa tốt thế kia khoác lên người Thất điên hạ thật sự là quá lãng phí.” Thần phi lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm rồi càng thêm khiêu khích nói. Ngoại trừ ả ra, còn ai có đủ tư cách ngồi lên vị trí hoàng hậu này chứ.

“Thần phi! Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tiêu Lâm ấn sâu móng tay vào lòng bàn tay. Giờ phút này, chỉ có sự đau đớn mới giúp nàng kiềm chề được cơn thịnh nộ. Thần phi có thể không coi nàng ra gì, nhưng ả không được phép nói con trai nàng như thế!!!

“Muội muội, muội đừng giận. Tỷ cũng không có ác ý gì đâu, chỉ là có sao thì nói vậy thôi. Mặc dù hoàng thượng không để ý, nhưng Thất hoàng tử dẫu sao cũng không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường. Nếu hoàng thượng không nhân từ, số phận điện hạ ra sao chắc muội cũng đoán được. Hai năm nay, vì Thất điện hạ, muội tiêu tốn bao nhiêu kỳ trân dị bảo trong lòng muội hẳn rõ hơn ai hết. Hoàng thượng mặc dù không nói gì nhưng dù sao muội muội cũng là hoàng hậu. Muội làm vậy chỉ khiến mọi người trong cung bất mãn mà thôi. Đằng nào thì đối với một kẻ sau này chỉ có thể sống dựa vào người khác mà nói, dùng đồ thượng hạng quả thật là quá lãng phí!!!”

Thần phi hôm nay đến xin tơ lụa chỉ là cái cớ. Mục đích thật sự của ả là muốn giải tỏa bất mãn trong lòng. Một kẻ tàn phế bằng cái gì mà có thể được ăn mặc y như các hoàng tử bình thường khác, thậm chí quần áo của nó tất cả đều làm bằng loại tơ lụa hảo hạng. Không bỏ mặc nó tại lãnh cung tự sinh tự diệt đã là phúc đức lắm rồi. Mà hoàng thượng đến giờ chẳng đả động gì, đối với Tiêu Lâm cũng không có vẻ gì là bất mãn, hỏi làm sao không khiến người khác tức giận được.

“Thần phi, bản cung nói cho ngươi biết, tất cả đồ dùng của Nguyệt nhi đều do bản cung chắt chiu dành dụm mà sắm lấy. Chưa bao giờ bản cung cầu xin hoàng thượng thứ gì cho Nguyệt nhi. Mà cho dù Nguyệt nhi có thế nào, nó cũng là con trai của hoàng thượng, là Thất hoàng tử của Đại Yển quốc. Nếu Thần phi có gì bất mãn, cứ việc đến chỗ hoàng thượng mà trình tấu, không cần ghé qua bản cung nơi này mà kêu ca. Thần phi coi đây là chỗ nào? Bản cung vào cung chưa lâu, nhưng Thần phi đừng quên, bản cung là hoàng hậu, là quốc mẫu Đại yển quốc, là nữ chủ nhân của hậu cung này!!!”

Tiêu Lâm phẫn nộ nhìn Thần phi. Nếu ả đã như thế, vậy đừng trách nàng không khách khí. Dù sao nàng cũng là hoàng hậu mà ả chỉ là quý phi. Bình thường ta nhẫn nhịn nhún nhường khiến ngươi kiêu ngạo làm càn, nhưng đừng nghĩ là ta sợ ngươi. Lúc này, trên người Tiêu Lâm tràn ngập vẻ uy nghi của hoàng hậu. Nghe Tiêu Lâm nói thế, sắc mặt Thần phi càng lúc càng trở nên khó coi.

Ngay khi Tiêu hậu và Thần phi đang to tiếng, Xuân Mai như nhìn thấy quỷ, mắt mở to, miệng há hốc đến độ có thể nuốt trọn cả một quả trứng. Lúc này, nàng đã chẳng nghe được cái gì mà cũng chẳng cảm giác được gì.

=== ====== ====== ===

_ biểu ca : ‘Biểu…’ chỉ mối quan hệ bên họ mẹ, phân biệt với ‘đường…’ chỉ mối quan hệ bên họ cha. Ví dụ như : ‘biểu ca’ là anh họ con dì/cậu/bác bên nhà mẹ, ‘đường ca’ là anh họ con cô/chú/bác bên họ cha. Bên Trung Quốc, trong cùng 1 thế hệ, ai lớn tuổi hơn thì là anh chị, không phân biệt là con anh hay con em.