Dụ Hoặc

Chương 21




Thời gian này vẫn giống như lúc trước, không, nên nói là có chút khác biệt. Từ sau ngày đó, Trình Gia Nhạc càng ngày càng rõ một vấn đề- cơ thể cậu hình như trở nên mẫn cảm hơn nhiều, cậu hình như đã quen với cuộc sống rên rỉ quằn quại dưới thân người khác…

Nhưng cậu cũng chỉ có thể yên lặng phỉ nhổ chính mình, yên lặng cầu nguyện cuộc sống này nhanh kết thúc.

Nhưng thật sự có thể vô tư mà rời đi sao?

Triệu Tĩnh Vũ nâng cằm cậu, hôn lên đó. Lăn bên nọ lật bên kia, vật lộn một hồi… Trên lãnh địa của mình tìm tòi, kiểm tra, anh ta quyết không để đối phương có cơ hội lùi bước, giống kẻ xâm lược đi công thành chiếm đất vậy.

“Haa…” Trình Gia Nhạc thở khó nhọc đẩy anh ta ra, nhưng rất nhanh lại bị kéo trở lại…

Chuyện này không phải bắt đầu từ hôm nay, và cũng sẽ không kết thúc trong hôm nay. Cậu chỉ biết rằng đã bắt đầu thì sẽ có kết thúc, nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ mắc kẹt trong bao lâu…

… Mặc kệ! Cứ thế mà sống thôi, vì cái gì cho đến hôm nay vẫn cố gắng? Tương lai là chuyện không thể biết, cậu cứ vậy thôi, tốt hay xấu cậu không còn có thể lựa chọn nữa, đúng không?

Đêm ba mươi, pháo hoa rực rỡ khắp màn đêm, những lời chúc mừng trong TV ồn ã, trong phòng hai người quấn quýt không rời…

Không lâu sau đó, Triệu Tĩnh Vũ lại trở lại với sự bận rộn của mình.

Dịp Tết, Triệu Chi Đào có đến một lần. Hai cha con ầm ĩ một hồi, Trình Gia Nhạc chui trong phòng, cũng có thể nghe họ kịch liệt tranh cãi, như hai ngọn núi lửa phun vậy.

Cậu nhớ tới hôm đó mà không nhịn được cười tủm tỉm. Hai người đó không ngờ là lại chất trong người nhiều tức giận đến vậy. Nhưng mà, Triệu Tĩnh Vũ sau đó vô cùng đắc ý, bởi vì đã đánh lui được ông già mình… Trình Gia Nhạc nghĩ, có lẽ đây là lần cuối có thể thấy ông ấy nói nhiều như thế. Nhưng Trình Gia Nhạc làm sao cũng không dám giáp mặt ông ta.

Triệu Chi Đào không tới nữa, Viên Thi Vận cũng vậy.

Kỳ thật ngày đó Viên Thi Vận nói chuyện với cậu chỉ đơn giản là muốn giãi bày tình cảnh bất đắc dĩ của mình – nhà cô gần như phá sản, cha cô xin Triệu Chi Đào giúp đỡ, nhưng Triệu Chi Đào lại ra điều kiện, chính là để Viên Thi Vận sinh đứa con nối dõi cho Triệu Tĩnh Vũ, nếu không ông ta quyết không ra tay viện trợ. Viên Thi Vận là một cô gái truyền thống, cô chấp nhận yêu cầu này, cho nên mới có chuyện ngày hôm đó.

Triệu Chi Đào vì muốn làm một việc tốt cho con, không nghĩ con mình lại rất bất mãn. Ông cho rằng Viên Thi Vận là một người mẹ tốt nhất, vì cô xinh đẹp giỏi giang, hơn nữa xuất thân tốt, quan trọng nhất, Triệu Tĩnh Vũ có thể không cần kết hôn với cô ta cũng có thể có con, nhưng Triệu Tĩnh Vũ không muốn, còn cãi nhau với ông một trận. Triệu Chi Đào rất giận, tuyên bố: “Con nếu năm sau không sinh được một đứa cháu hoàn hảo, cha lập tức từ con!”

Triệu Tĩnh Vũ cười rất đắc ý.

Tóm lại, Trình Gia Nhạc biết mình là tên đã lên dây, không thể thoát. Hơn nữa cậu cũng đã ký hợp đồng, nói thế nào cũng không thể đổi ý.

Qua Tết, cậu về nhà một chuyến. Cậu bình sinh bị làm sao cũng sẽ không nói cho người khác biết, cậu về, chỉ mang vẻ vui sướng, không ưu sầu, thế là đủ rồi, cậu tự nhủ.

“Cậu nên đi kiểm tra chút đi, không lý do gì mà lâu như thế lại không có thai.” Triệu Tĩnh Vũ gọi điện nói.

“Nói không chừng là do anh.” Trình Gia Nhạc càng lúc càng lớn gan, nói chuyện với Triệu Tĩnh Vũ không kiêng nể gì.

Triệu Tĩnh Vũ không buồn bực, chỉ nói: “Kiểm tra thì biết. Cậu giữa trưa đi xe tới đây, tôi với cậu cùng tới phòng khám của Hải Xuyên.”

Gặp lại Triệu Hải Xuyên, cậu đã không giận như trước, nhưng lần này nếu có kết quả, sẽ rất khó bỏ. Triệu Hải Xuyên lộ ra vẻ mặt khó coi.

“Sau này phải chú ý tốt đến thức ăn, đừng làm gì mệt quá, nhưng không được lười luyện tập, phải vận động đủ… Còn nữa, phải duy trì tâm tình tốt, không nên hơi tí là giận, bớt phóng túng xíu!”

Trình Gia Nhạc từ trên giường xuống, Triệu Tĩnh Vũ ở bên hỏi: “Thế cậu ta lúc nào mới có?”

Triệu Hải Xuyên dùng một loại ánh mắt chúng-mày-ngố-à nhìn họ: “Hơn một tháng rồi, đồ ngốc!”

Quả nhiên, hai người kia đần mặt ra, hơn nửa ngày mới phản ứng lại. Triệu Tĩnh Vũ ngu mặt tự thì thào: “Cuối cùng cũng có, thật tốt quá…”

Triệu Hải Xuyên không để ý đến cái kẻ chuẩn bị làm cha đang hưng phấn kia, nói với Trình Gia Nhạc: “Cậu ngốc vẫn hoàn ngốc hử? Cũng không phải lần đầu, sao lại không nhận ra?”

Trình Gia Nhạc đỏ mặt, cậu quả thật không biết.

“Tốt lắm, tốt lắm, anh họ!” Triệu Tĩnh Vũ ôm lấy anh lớn, “Anh cũng đừng bắt nạt người có bầu mà, lần này thật sự cảm tạ anh…”

Trình Gia Nhạc nhìn Triệu Tĩnh Vũ kéo Triệu Hải Xuyên qua một bên nói chuyện, nhớ tới bộ dạng nổi giận đùng đùng hận không thể giết cậu của Triệu Tĩnh Vũ, ánh mắt từ từ khép lại.

***