Dụ Hoặc

Chương 33




Tối đen, cả thế giờ đều là một khoảng tối đen.



Cậu sợ hãi khi ngạt thở trong đêm tối,  thế là cậu liều mạng chạy lên phía trước, chính là bất kể cậu chạy bao xa, vẫn là bị một màn đen vô tận bao vây, cậu sợ, cậu thu người lại, nhắm mắt bịt tai.

Đột nhiên “roạt” một chậu nước lạnh như băng dội xuống đầu.

Nước làm cậu đau, cậu mở to mắt, cảnh tượng trước mắt mơ hồ di động… Một người đàn ông nhìn xuống cậu- cậu lúc này mới ý thức mình đang nằm trên đất lạnh.

“A…” Trình Gia Nhạc rên khẽ. Bụng đau quá, ý thức dần rõ ràng, cậu cảm giác mọi thứ cũng càng ngày càng rõ hơn… Đau đớn nơi bụng tuy làm cậu gần như tê liệt, nhưng loại tra tấn này vẫn làm cậu khó chịu. Trên mặt là nước ướt đẫm, nhưng rất nhanh nước cùng mồ hôi hoà lẫn nhau.

Ngay lúc cậu đau đớn, cậu cảm thấy quần lót mình bị lột xuống. Cậu hoảng sợ ngẩng lên, thì đúng lúc người đàn ông kia- hắn tách hai chân cậu sang hai bên.

“Anh… Làm cái gì!” Gia Nhạc cố lắm mới nói nổi, cậu cũng cố đạp người kia, nhưng hắn cũng chỉ giật mình một chút, căn bản không có bị uy hiếp gì. Cậu tuyệt vọng nhìn hắn đưa tay sờ soạng bên dưới mình… Không! Những kí ức đáng sợ lập tức quay về, hai tay cậu cào xuống sàn muốn trượt ra, nhưng vừa mới di chuyển một chút, đã bị kẻ kia dùng sức kéo lại… Chỉ càng làm hắn làm mưa làm gió. “Không… Bỏ tôi ra!” Cậu rên rỉ như tiếng muỗi, “Buông…”

Ngón tay lạnh lẽo kia hướng dần xuống dưới đùi cậu.. Xuống dần… Trình Gia Nhạc tuyệt vọng nhắm hai mắt.

Nứơc mắt theo khoé chảy ra cậu đã không còn sức chống cự…

“Sử Siêu, bỏ cậu ấy ra!”

Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc, Gia Nhạc quay đầu, quả nhiên thấy Triệu Tĩnh Vũ, Anh ta toàn thân bị trói bằng dây thừng to bản, cả người hình như không thể động đậy. Cho dù đang trong tình trạng khó xử, Trình Gia Nhạc vẫn thấy tổn thương hơn khi bị cưỡng bức trứơc mặt anh ta. Không, cậu thà chết chứ không để anh ta thấy mình như vậy!

Có lẽ do nghĩ như vậy nên Trình Gia Nhạc dồn hết sức đạp một đạp, lại trúng đùi kẻ kia.

“Sử Siêu, mày mau buông cậu ấy ra, người mày muốn trả thù là tao, ra tay với người có thai, mày có còn tính người không! Cậu ấy sẽ bị mày giết chết mất!” Triệu Tĩnh Vũ đã bất chấp mọi thứ. “Sử Siêu, mày muốn trả thù thì qua đây, mày làm gì tao cũng được, không được ra tay với cậu ấy, cậu ấy sẽ chết thật đấy, mày cũng không muốn giết người đúng không?”

“Tao không muốn giết người?” Sử Siêu đột nhiên cười ha ha, “Tao rất muốn giết người đó!”

“Vậy mày còn muốn làm gì cậu ấy, cậu ấy là người ngoài, không liên quan chuyện này!”

“Nhưng tao không giết mày được,” Sử Siêu cười chế nhạo, “Mày là phương tiện để tao kiếm tiền, cũng là thứ bảo vệ tao. Giết mày, tao còn muốn sống không?”

“Tao cảnh cáo mày, nếu cậu ấy chết, tao sẽ theo mày đến tận chân trời góc bể, còn vợ con mày cũng đừng mong sống yên!”

Sử Siêu cười to: “Không ngờ cô ta với mày quan trọng như vậy. Tao càng phải tra tấn cô ta.” Nói xong hắn dùng lực mở hai chân Trình Gia Nhạc, máu chảy đầm đìa bên dưới hiện ra trước mắt hắn.

“Qua xem!” Sử Siêu gọi bọn cướp phía sau. “Thực ghê bỏ mẹ!”

Sử Siêu cười một tiếng, cuối cùng bỏ chân Trình Gia Nhạc ra.

Hắn đi đến trước mặt Triệu Tĩnh Vũ, đạp một phát. “Mày cũng có nhiều sở thích nhỉ, loại hàng này mà cũng có thể xài. Hoá ra là người lưỡng tính…”

Triệu Tĩnh Vũ bị đá trúng bụng, nghiến răng chịu đau. Nhưng anh ta không phân tâm được lâu, Sử Siêu chính là kẻ điên, đối phó với kẻ điên, anh ta căn bản nửa giây cũng phải không được mất tỉnh táo.

Quả nhiên, Sử Siêu đi trở lại. “Nếu không chảy nhiều máu thế này, nói không chừng làm cũng thích lắm đây.”

“Anh không phải vẫn muốn làm thế chứ?” Tên ngồi xổm dưới đất vẻ mặt không tin nổi.

“Vì sao lại không? Có thể khiến anh Triệu đây yêu, hẳn không tồi. Mày không thích thì tránh ra.” Sử Siêu lại đứng lên, cởi thắt lưng.

“Làm đi, được đó…” Tên kia bông nhiên hét to: “Chúng mày mau qua xem, Sử Siêu muốn chơi một tên lưỡng tính này.”

***