Dụ Lang

Chương 4-2: Tại sao chủ tử nói thiếu tiền (2)




Đến buổi tối hôm sau, Hàn Sâm vẫn không trở về phòng, Thẩm Thất tức giận đến cơm tối cũng không ăn, nhốt mình ở trong phòng nằm khóc. Đến sáng sớm ngày kế tiếp, Tiền nhi đi tìm một khối băng xoa mắt cho nàng, như vậy mới có thể đi ra ngoài.

“Chủ tử, ngài thật sự không đi cùng Vương gia đến hoa mai xã? Như vậy không phải những người kia đều biết ngài và Vương gia đang bất hòa sao?” Tiền nhi có chút lo lắng cho thể diện của Thẩm Thất.

“Sao ta có thể vì không để cho những người kia chê cười mà giả bộ hòa thuận với chàng chứ?” Tính tình tiểu thư của Thẩm Thất lại nổi lên, lần đầu tiên cãi nhau sau tân hôn, nàng không thể làm người đầu tiên khuất phục, nếu không sau này sẽ bị bắt nạt chết thì sao? Tiền nhi giật giật khóe môi, nhưng sau cùng vẫn không lên tiếng, bất quá trong lòng nàng hiểu rõ, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, Thẩm Thất làm như vậy chưa hẳn là thỏa đáng.

“Đi thôi Tiền nhi, ngơ ngác cái gì, hoa mai yến vẫn chờ ta đi mở yến đấy.” Thẩm Thất không kiên nhẫn nói.

Tiền nhi nhanh chóng khoác áo choàng lên cho nàng sau đó đi ra ngoài sân. Hai người ở chỗ rẻ của hành lang lại đụng phải Hàn Sâm đang đi tới, xem ra hẳn là y đi đến trong sân của nữ quyến, lúc này trong sân ngoại trừ Thẩm Thất ra cũng không có người khác.

“Vương gia vạn phúc.” Tiền nhi cúi người hành lễ.

Thẩm Thất thì “hừ” một tiếng, nghiêng người quay mặt sang hướng khác không nhìn Hàn Sâm.

“Các ngươi đều lui xuống đi.” Hàn Sâm ôn hòa nói nhưng lại không cho phép cự tuyệt, những hạ nhân kia cùng Tiền nhi đều lui xuống. Chỉ có trong lòng Tiền nhi hiểu rõ, Vương gia này khắp nơi đều chú ý đến mặt mũi ở vương phủ, hôm nay xem tình hình này đoán chừng là muốn giải hòa, chỉ là chưa chắc Vương gia yêu thương người nào đó, chung quy vẫn là chạy trốn không thoát khỏi nguyên nhân giữ thể diện cho vương phủ.

Thẩm Thất thấy mọi người đều lui xuống, trong lòng âm thầm cao hứng, nàng đã sớm dự đoán được người thỏa hiệp sau cùng nhất định là Hàn Sâm, nàng ầm vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt lại càng lúc càng lạnh như băng.

Hàn Sâm đi đến phía sau Thẩm Thất, hai tay vòng qua eo của nàng, đem cằm đặt lên trên vai của nàng, “Vẫn còn tức giận?” Hơi thở của Hàn Sâm phun ở trên cổ nàng khiến nàng ngưa ngứa, khẽ vặn vẹo một chút, thế nhưng y lại càng ôm chặc hơn, nàng khó chịu trong lòng, cơ thể và đầu óc lại bằng lòng nghe theo, chỉ là không nói chuyện mà thôi.

“Thật là một cái túi hẹp hòi.” Hàn Sâm cọ cọ cái mũi của Thẩm Thất.

“Chàng là một cái túi khí lớn.” Thẩm Thất quay đầu lại trách mắng liếc Hàn Sâm một cái, “Giường ở thư phòng ngủ rất ngon sao?”

“Không ngủ ngon, mới ngủ có hai đêm mà thắt lưng của bổn vương đã không đứng thẳng lên được rồi.” Hàn Sâm còn làm bộ cúi người xuống, đấm đấm lưng. Thẩm Thất không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Cười là tốt rồi, bổn vương còn có phần lễ tặng cho ái phi, bày tỏ xin lỗi.” Hàn Sâm quay đầu lại gọi Biện Trác, Biện Trác “vèo” một cái liền xuất hiện, trong tay còn nâng lên một cái hộp.

Mặc dù Thẩm Thất kinh ngạc thân thủ của Biện trác, nhưng nàng lại không biểu hiện ra ngoài, ở trước mặt Hàn Sâm nàng tỏ vẻ dường như chưa từng thấy qua cảnh đời, nhưng vì không để cho Hàn Sâm đắc ý, Thẩm Thất chỉ có thể phụng phịu giả vờ không quan tâm đến lễ vật là cái gì, rất bình tĩnh mở cái hộp ra. “Ơ, không phải là chàng không đồng ý...” Nằm trong cái hộp chính là quần áo Thẩm Thất muốn.

“Vốn là không đồng ý, chỉ là hôm nay lúc bổn vương đi ngang qua cửa hàng kia tò mò muốn biết dạng quần áo gì có giá một ngàn quan.”

“Vậy là chàng cảm thấy đáng đúng không?” Thẩm Thất hờn dỗi liếc Hàn Sâm một cái, một bộ dạng đắc ý ‘Thiếp không sai’.

Hàn Sâm lắc lắc đầu, “Khó mà nói, chỉ là bổn vương sợ người khác mặc quần áo này sẽ lãng phí tâm ý của ái phi.”

“Làm sao chàng biết?” Thẩm Thất có chút tò mò, sau đó hồ nghi nhìn Tiền nhi một cái.

Tiền nhi chột dạ cười một tiếng. Hàn Sâm nói: “Nàng đứng trách Tiền nhi, nàng ấy cũng đang trung thành vì chủ.” Hàn Sâm không lừa gạt Thẩm Thất, Tiền nhi sợ hai người bọn họ cứ giằng co mãi, sợ trong tiệc hoa mai việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, cho nên đặc biệt tìm thời gian đến bẩm báo với Hàn Sâm, nói quần áo kia là Thẩm Thất tự mình vẽ ra đưa cho cửa hàng thêu làm, nếu như không trả tiền chỉ sợ mất thể diện rất lớn.

Thẩm Thất đưa lưng về phía Hàn Sâm, nhìn Tiền nhi cười lên chớp chớp hai mắt, tán thưởng nàng ấy làm rất tốt.

“Mau đi thay quần áo đi, bằng không sẽ đến muộn.” Hàn Sâm thúc giục nói.

Tức giận tích trữ hai ngày nay của Thẩm Thất trong phút chốc liền biến mất, ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo. Chỉ cần Hàn Sâm mở miệng trước nói một câu, nàng liền cảm thấy mình là người thắng, người chiến thắng sẽ không kiêu ngạo. Sau khi Thẩm Thất đi vào tấm bình phong vẫn chưa thấy Tiền nhi đi tới hầu hạ, bèn kêu lên: “Tiền nhi, em còn rề rà cái gì vậy hả?” Nghe thấy tiếng bước chân từ cạnh cửa vang lên, Thẩm Thất liền cúi đầu bắt đầu cởi ngọc khấu trên eo.