Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 1 - Chương 39: Dẫn xà xuất động, động a động




Liễu đại tiên kia rốt cuộc bị bắt, tri phủ chạy đến nói với Triệu Phổ bọn họ, “Ách… Các vị không phải muốn đem hắn giao cho quan phủ xét xử chứ? Vừa lúc, ta cũng muốn giúp cho hương thân Hà Gian phủ này, hảo hảo mà hả giận!”

Bọn Triệu Phổ nhìn hắn một chút, cười nói, “Tri phủ đại nhân, hắn không phải thần tiên sống do ngươi dùng một số tiền lớn mời tới sao, tại sao bây giờ lại biến thành ác nhân làm hại quê nhà? Nếu nói giúp hương thân Hà Gian phủ hả giận, hình như đáng bị xét xử nhất, cũng có một phần là ngươi ha?”

“Ách… tri phủ vô cùng xấu hổ, há mồm nửa ngày, mới nói, “Đây… Ta cũng là nhất thời hồ đồ, các… vị… rốt cuộc có thân phận gì?”

Đang nói, hắn liếc mắt thấy Lưu Nhị Hổ đứng ở một bên, mặt mũi bầm dập, liền giơ ngón tay chỉ hắn, “A? Lưu Nhị Hổ… Ngươi sao vậy?”

“Hanh.” Lưu Nhị Hổ bĩu môi, phun một hơi, nói, “Tri phủ đại nhân, ngươi hại ta không nhẹ a, bất quá may mắn, ta cuối cùng cũng rửa sạch oan tình, ô sa trên đầu ngài, thì lại khó giữ được.”

Tri phủ ngũ quan nhăn đến cùng một chỗ, trước đây hắn nghe nói Lưu Nhị Hổ chạy, nói là muốn đến Khai Phong cáo trạng, chắc chắn đây là quan lớn ở Khai Phong.

Tri phủ vội vàng phủi sạch quan hệ, nói hắn đích thật là có chút hồ đồ, nhẹ dạ tin vào xú đạo sĩ gièm pha, nhưng cái gì hắn cũng chưa từng làm a… Ngay cả một phân tiền cũng chưa từng thu qua, không tin có thể đến nhà hắn mà nhìn!

“Ngươi nói cái gì cũng vô dụng!” Giả Ảnh nói, “Để ngươi nhận lấy sự phẫn nộ của dân chúng!”

“Đúng a.” Tử Ảnh lạnh lùng nói, “Đường đường là tri phủ, nhẹ dạ tin bọn bịp bợm giang hồ, tế người sống, hoang đường nực cười.”

Triệu Phổ sai người đem tri phủ cùng Liễu đại tiên nọ áp giải đến Khai Phong phủ, giao cho Bao đại nhân thẩm tra xử lí.

Lưu Nhị Hổ thấy Liễu đại tiên bị giải đi, liền cảm thấy hãnh diện, Triển Chiêu để hắn áp giải người, về Khai Phong trước. Tiếp theo, chính là oan tình của tiểu khất cái tên Hàm Lăng kia.

.

Triệu Phổ thấy sắc trời cũng không còn sớm, nhìn Tiểu Tứ Tử, đã ghé vào trên vai Công Tôn mà ngủ, nói, “Chúng ta trước tiên tìm một khách điếm tạm thời đặt chân, sáng mai lại quay về Khai Phong.”

Tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu bảo hai tiểu hài nhi cũng đi theo, ngẩng đầu, thì thấy tiểu đồng tử cô đơn đứng trên đài, vẻ mặt mờ mịt hoang mang.

Triển Chiêu hỏi nó, “Ngươi không trở về nhà sao?”

Tiểu đồng tử lắc đầu, nói, “Ta là Liễu đại tiên nhặt về.”

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu vẫy tay gọi nó, nói, “Vậy ngươi cũng theo chúng ta quay về Khai Phong thôi, ngươi thông minh như vậy, hảo hảo học tập, tương lại rất có tiền đồ.”

Tiểu đồng tử ngẩn người, lập tức nhảy xuống nhảy xuống đài, cùng hai tiểu hài nhi kia tay nắm tay, đi theo sau bọn Triển Chiêu, nhóm người đi đến khách điếm.

.

Tới khách điếm, Triệu Phổ đặt một nhã gian, bất quá bởi vì Công Tôn đã được ca tụng là quý nhân của Hà Gian phủ, cho nên khách điếm cấp bọn họ một tiểu viện yên tĩnh, có thể ở cùng một chỗ cũng có thể bàn chính sự, sẽ không bị người quấy rối.

Mọi người ở lại, các tiểu hài nhi đều một thân bùn đất, Tử Ảnh mang bọn chúng đi tắm thay y phục, nhưng tiểu khất cái Hàm Lăng lại chết sống không chịu theo.

Đại Ảnh cùng Phi Ảnh đến gần quan sát, đều cười, nói, “U, nguyên lai là một nha đầu!”

Vì vậy, Tử Ảnh mang theo tiểu đồng tử cùng tiểu kim đồng kia đi tắm thay y phục, Phi Ảnh mang theo tiểu ngọc nữ cùng Hàm Lăng, lúc sau, mọi người tưng bừng ăn cơm.

Ăn cơm xong, ba tiểu hài tử đã mệt mỏi cả ngày, còn bị chút kinh hách, Công Tôn cho bọn chúng uống một chén an thần dược, liền đi ngủ. Tiểu Tứ Tử vừa cảm thấy tỉnh ngủ, dính bên người Công Tôn muốn nghe người lớn nói chuyện, bọn họ ngồi bên cạnh bàn đá ngoài đại viện, hỏi Hàm Lăng bây giờ đã thay đổi một thân nữ trang, thoạt nhìn thanh tú sạch sẽ, “Ngươi bao nhiêu?”

Hàm Lăng thấy thật nhiều nam nhân, có chút ngại ngùng, đứng bên cạnh Phi Ảnh, thấp giọng nói, “Mười bảy.”

Triển Chiêu hỏi, “Ngươi có oan tình gì?”

Hàm Lăng nhìn hắn, hỏi, “Đại nhân là người của Khai Phong phủ sao?”

“Ân.” Triển Chiêu cầm lấy yêu bài của mình đưa cho nàng xem, nói, “Ta là Triển Chiêu, ngươi nếu là có oan tình, nói với ta cũng được, hay theo ta về nói với Bao đại nhân cũng được.”

“Ta từng nghe danh của ngươi.” Hàm Lăng gật đầu, nói, “Triển đại nhân, cả nhà ta đều bị giết.”

Mọi người vừa nghe đều sửng sốt, Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, cừ thật, diệt môn thảm án a, lần này là đại oan uổng.

“Ngươi biết hung thủ là ai sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ta biết, hắn là đại quan, nghe nói rất rất giỏi, ta không dám kiện.” Hàm Lăng oán hận nói.

“Đại quan nào?” Triệu Phổ hỏi nàng.

“Đại Tướng quân đóng ở Bắc cương, Phương Bác Giang.” Hàm Lăng trả lời.

“Hả?” Triệu Phổ sửng sốt, Triển Chiêu cũng có chút bất ngờ, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Cô nương.” Công Tôn nhịn không được hỏi, “Phương Tướng quân là lão tướng, tính tình rộng lượng, được bách tính tán tụng, ngươi nói hắn giết cả nhà ngươi?”

“Đúng.” Hàm Lăng nghiêm túc gật đầu, ta trước đây cũng đã cáo trạng, mỗi lần đều bị người ta đánh đuổi ra, nói Phương Bác Giang không thể làm loại chuyện này, nói ta hãm hại trung lương, cho nên ta không dám tố cáo, mong muốn Bao đại nhân có thể giải oan cho ta, nếu ngay cả Bao đại nhân cũng không thể… vậy ta chỉ còn cách đi theo người thân thôi.”

Tất cả mọi người bất đắc dĩ, bất quá trong óc hiện lên một ý niệm —— Nha đầu kia không phải đùa chơi a, sao lại chán sống như vậy.

Công Tôn hỏi nàng, “Hàm cô nương, Phương Bác Giang vì sao phải giết cả nhà ngươi?”

“Hắn sợ phụ thân ta nói ra bí mật năm đó của hắn.” Hàm Lăng trả lời.

“Bí mật gì?” Triệu Phổ hỏi.

Hàm Lăng lắc đầu, nói, “Ta không biết, phụ thân cho tới giờ cũng không kể cho ta.”

“Hắn làm sao giết cả nhà ngươi? Ngươi có thể kể ra không?” Triển Chiêu hỏi.

“Trước đây, Phương Bác Giang cùng phụ thân ta là tri kỷ, hai người thường xuyên thăm viếng, đương nhiên, đại thể đều là hắn đến nhà ta, hắn gọi phụ thân ta là đại ca.” Hàm Lăng nói.

“Phụ thân ngươi tên gọi là gì?” Triệu Phổ hỏi.

“Phụ thân ta gọi là Hàm Minh Kiệt.” Hàm Lăng trả lời, “Nhà ta là đại phú hộ của thôn Vương ở miền bắc Hà Gian, đến thôn Vương hỏi, người trong thôn ai cũng biết. Thôn Vương có một Hàm viên ngoại, gia tài cự phú tính tình hào hiệp, chỉ bất quá nửa năm trước vì một trận hỏa hoạn, toàn bộ Hàm gia, một nhà hơn mười mạng người chôn thân trong biển lửa.”

“Hàm Minh Kiệt…” Triệu Phổ giơ tay sờ cằm, nhíu mày suy tư, Công Tôn hỏi hắn, “Ngươi nhận thức?”

Triệu Phổ nhẹ lắc đầu, nhưng tựa hồ không xác định, chỉ nói, “Ta dường như từng nghe qua, bất quá không nhớ rõ.”

Bên xoay mặt nhìn Giả Ảnh bên cạnh, Giả Ảnh cũng lắc đầu, nói, “Ta dùng bồ câu đưa tin hỏi Hạ phó tướng.”

“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Tiện thể bảo hắn hỏi mấy lão già kia một chút, xem có tin tức gì về Hàm Minh Kiệt cùng Phương Bác Giang hay không.”

Giả Ảnh xoay người đi ra, Hàm Lăng hiếu kỳ nhìn Triệu Phổ, hỏi, “Ngươi là ai?”

Triển Chiêu nói, “Hắn là Cửu Vương gia Triệu Phổ.”

Hàm Lăng sửng sốt, đột nhiên nói, “Ta nghe nói về ngươi, phụ thân nói với ta, nói hiện nay ngươi là người đánh trận giỏi nhất trên đời này.”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, vươn tay sờ sờ mũi, thầm nhủ —— Hàm Minh Kiệt cực tinh mắt a, nể tình những lời này của hắn ta cũng không thể để nữ nhi của hắn chịu thiệt a. Nghĩ tới đây, Công Tôn lãnh đạm liếc hắn, trong ánh mắt có chút bỡn cợt, như đang cười —— Hàm Minh Kiệt chưa thấy qua dáng vẻ bình thường của ngươi, bản mặt lưu manh này!

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, thầm nhủ —— Thư ngốc, ngươi chờ! Sớm muộn cũng lưu manh ngươi!

“Một ngày của nửa năm trước, phụ thân ta đột nhiên nói với ta ‘Lăng nhi, nếu phụ thân ngày nào đó bị chết, chính là Phương Bác Giang hại chết ta, hắn sợ ta nói ra bí mật của hắn, ngươi phải nhớ kỹ a.’ sau đó, phụ thân liền đem ta gửi cho một người thân thích.” Hàm Lăng thở dài, nói, “Sáng hôm sau, ta liền nghe được tin diệt môn… Lúc ta về nhà, thì thấy được thi thể bị lửa đốt thụi trên nền gạch hoang phế, sau lại ta báo quan, giải oan, căn bản không ai để ý ta. Nhưng lại bắt đầu có người muốn bắt ta, ta vì tự bảo vệ, đành phải giả trang thành khất cái.”

Tất cả mọi người nhíu mày, việc này thật là kỳ quặc, cô nương này cũng coi như vô tội… Chỉ là phụ thân nàng vì sao trước khi chết lại nói với nàng một câu như vậy? Người ta trước khi chết luôn nói lời thật lòng, nếu phụ thân nàng đem di ngôn nói với khuê nữ trước khi lâm chung, tất nhiên đã có tính toán.

Hàm Lăng nói, khiến mọi người có chút khó xử, cùng lúc, mọi người kính trọng nhân phẩm của Phương Bác Giang, không quá tin hắn sẽ làm chuyện như vậy, về mặt khác, lại đồng tình Hàm Lăng, vụ án này thật kỳ quặc, chỉ mong đây là hiểu lầm, có thể để Bao đại nhân tra minh bạch.

Công Tôn thấy mọi người đều đăm chiêu ủ dột, nói, “Trước tiên có thể kiểm tra, có đúng hay không có người âm thầm phá rối.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn y, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thử thế nào?”

Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi mình chơi đùa với một cái cửu liên hoàn*, “Tiểu Tứ Tử, lát nữa chúng ta ra đường đi dạo có được hay không?”

*(cửu liên hoàn là chín cái vòng được nối liền lại với nhau, giống như sợi xích)

Tiểu Tứ Tử hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cửu liên hoàn xoay tới xoay lui, hỏi, “Ra đường? Làm gì nha?”

Công Tôn nói, “Đi dạo chơi, mua thức ăn ngon”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, “Hảo nha.”

“Hàm cô nương.” Công Tôn nói với Hàm Lăng, “Ngươi cùng đi với chúng ta không?”

Hàm Lăng ngẩn người, gật đầu, nói, “Hảo, ta đi thay y phục đã.”

“Không cần thay.” Công Tôn cười nói, “Như vậy dễ nhìn.”

“Không phải.” Hàm Lăng vội vàng lắc lắc đầu nói, “Nếu ta mặc nữ trang đi ra ngoài, sẽ bị người nhận ra, đến lúc đó lại có người truy sát ta.”

“Ta cần như vậy.” Công Tôn cười nói.

“Ngươi giỏi, thư ngốc, cái này gọi là dẫn xà xuất động!” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Để đám người đó tự chui đầu vào lưới, bắt được vài tên, cũng hảo điểu tra đầu mối.”

Công Tôn cười cười, Triệu Phổ đột nhiên liếc mắt nhìn cái mông của y, Công Tôn khó hiểu, quay về phía sau nhìn một chút, hỏi, “Sao?”

“Không.” Triệu Phổ lắc đầu.

Công Tôn nheo mắt lại, cảnh cáo hắn —— ngươi ít giở trò bỉ ổi!

Triệu Phổ nhướng nhướng mi, trong bụng liên tục vang lên câu —— dẫn xà xuất động dẫn xà xuất động… Vì sao nghĩ đến dẫn xà xuất động đã liên tưởng…

Chính hắn còn chưa suy xét minh bạch, Công Tôn đã nhấc chân đạp cho một cước, bởi vì Triệu Phổ nhìn cái mông của y lại lầm bầm lẩm bẩm, vẻ mặt vô sỉ!

“Kế này hay lắm!” Triển Chiêu nói, “Không bằng như vậy, Hàm cô nương cùng Phi Ảnh cô nương giả làm bằng hữu đi đạo phố, Công Tôn tiên sinh cùng Vương gia mang theo Tiểu Tứ Tử theo sau, các ngươi mang tiểu hài tử, sẽ không bị người hoài nghi, ta nấp chỗ tối theo dõi.” Nói xong, liếc mắt nhì Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Bạch huynh có hứng thú cùng đi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo —— Cứ như vậy!

.

Sau đó, mọi người trở về chuẩn bị.

Phi Ảnh đổi xiêm y ảnh vệ, thay một bộ phi sắc nữ trang, Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ bế, vỗ tay nói, “Tỷ tỷ đẹp đẹp.”

Triệu Phổ cũng nói, “Nên lập gia đình rồi.”

Phi Ảnh đỏ mặt lên, nói, “Ai cần lập gia đình chứ, không lấy chồng.”

Triệu Phổ thì lại cười nói với mọi người, “Tám cô nương của ta, các ngươi ai coi trọng thì có thể đến chỗ ta đưa sính lễ.”

Tất cả mọi người cười, Tử Ảnh nói, “Vương gia, không được a, Phi Ảnh cùng Hôi Ảnh đã sớm có tư tình rồi.”

“Thật không?” Triệu Phổ giật mình, “Hảo a, khi nào lo chuyện vui?”

Phi Ảnh một bên hung hăng đạp Tử Ảnh một cước, “Ít nói bậy!” một bên đỏ mặt nói với Triệu Phổ, “Đừng nghe hắn nói bậy!”

“Ân…” Triệu Phổ sờ cằm. thấy Phi Ảnh không thừa nhận, nhưng các ảnh vệ khác thừa lúc Phi Ảnh không phát hiện, đều gấp rút đối hắn gật đầu.

Triệu Phổ nở nụ cười, nói vọng lên nóc nhà, “Như vậy đi, việc hôn nhân này ta chấp nhận, khi nào Hôi Ảnh ngỏ lời, khi đó chuẩn bị ha.”

Tiểu Tứ Tử vỗ tay nhỏ bé, “Làm hỉ sự.”

Công Tôn nhéo bé, “Tiểu hài tử đừng nói bậy!”

Phi Ảnh chà xát gương mặt nóng bừng, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, sau này ngươi muốn tức phụ có bộ dạng gì nha?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, tức phụ là mẫu thân sao?”

Công Tôn vươn tay búng một cái lên cái trán của bé, nói, “Không tiền đồ, nhận tức phụ làm mẫu thân a?!”

Tiểu Tứ Tử xoa xoa trán, nói, “Nhưng là bọn họ đều nói, tìm cho phụ thân tức phụ, làm mẫu thân của Tiểu Tứ Tử mà.”

“Không phải vậy, tức phụ của phụ thân là mẫu thân ngươi, tức phụ của ngươi, là con dâu ta.” Công Tôn giải thích cho bé, “Là mẫu thân của hài tử ngươi.”

Tiểu Tứ Tử tựa hồ đã hiểu, chớp chớp mắt, vươn tay ôm cổ Triệu Phổ, nói, “Vậy muốn giống như Cửu Cửu.”

Công Tôn sắc mặt cứng đờ, tất cả mọi người nhịn cười, Triệu Phổ vươn tay xoa xoa quai hàm của Tiểu Tứ Tử, không đợi Công Tôn nổi giận liền chạy ra ngoài, nói, “Tiểu Tứ Tử, thật tinh mắt, sau này tìm hảo tức phụ cho ngươi.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử sung sướng gật đầu, Công Tôn vội vàng đuổi theo, trong miệng ồn ào, “Triệu Phổ. Ngươi đừng dạy hư nó a!”

.

Mọi người rời khỏi khách điếm, đi dẫn xà xuất động, mà lúc này, bên ngoài vừa lúc lên đèn, trên đường cũng rất náo nhiệt.

Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử cùng di dạo phố, hai mắt thì lại chú ý đến Phi Ảnh cùng Hàm Lăng phía trước.

Công Tôn vừa đi, vừa hỏi Triệu Phổ bên cạnh, “Ngươi nhận được Phương Bác Giang sao?”

Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Cùng là quan trong triều, đương nhiên nhận thức, tuổi không nhỏ, cũng tới bốn năm mươi… Ta gặp qua vài lần, ấn tượng cũng không tệ lắm, rất chính trực, rất giỏi đánh giặc, vốn bình tây bắc là để hắn đi, nhưng hắn không quá quen thuộc địa lý vùng đó, cho nên không đi.”

Công Tôn nghe xong, suy nghĩ một chút, hỏi, “Hắn chỉ tác chiến ở vùng đông bắc sao?”

“Đúng.” Triệu Phổ gật đầu, “Địa hình đối với một quan tướng mà nói rất trọng yếu, nếu quen thuộc, thì tương đối chiếm ưu thế.”

“Vậy, ta nhớ rõ ngươi ngoại trừ bình tây, còn tảo bắc rồi cũng chinh nam a… Hay là địa hình nào cũng rất quen thuộc?”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói, “Thư ngốc, kỳ thực địa hình thứ này, nhìn hình nhiều chút, quan sát địa đồ địa phương, lại tìm bốn năm người dẫn đường hỏi một chút, không phải sẽ rành thôi sao, không có gì khó.”

“Ân.” Công Tôn gật đầu, dáng vẻ có chút suy tư.

“Làm sao vậy?” Triệu Phổ hỏi y, “Ngươi nghĩ đến cái gì?”

“Phát hiện một chỗ trùng hợp.” Công Tôn nói.

“Cái gì?” Triệu Phổ cảm thấy rất hứng thú hỏi.

“Ân… Hàm Lăng cùng Hàm Minh Kiệt, đều họ Hàm, ở tại Hà Gian phủ.” Công Tôn nói.

Triệu Phổ chớp mắt, hỏi, “Vậy thì sao?”

“Trăm họ đều có phân bố, họ Hàm không phải một dòng họ phổ biến, đại thể phân bố tại một vài địa phương phía bắc… Đương nhiên, cũng có thể rất nhiều năm trước theo tổ tiên chuyển dời đến trung bộ… Ân, Hàm Yến cũng họ Hàm.” Công Tôn nói, “Trong Yến chiến phổ ghi chép, cũng là chiến thuật về chiến tranh vùng đông bắc.”

Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, hỏi, “Thư ngốc, ý ngươi là… Hàm Minh Kiệt là hậu duệ của Hàm Yến, mà Phương Bác Giang giỏi về bắc bộ tác chiến, có quan hệ với Yến chiến phổ?”

Công Tôn không khẳng định mà cười cười, nói, “Ta cũng chỉ là đoán, một chứng cứ cũng không có, chỉ là phát hiện một chỗ trùng hợp mà thôi.”

“Ân, nghe ngươi nói vậy, ít nhiều có chút khả nghi.” Triệu Phổ suy tính.

.

Mọi người cứ như vậy đi dạo trên đường, sau một lúc lâu, nhiều cửa hàng trên đường đều đóng cửa, ngươi đi đường cũng thưa dần.

Tiểu Tứ Tử híp mắt, hai tay ôm cổ Triệu Phổ, ghé vào đầu vai hắn hai mắt buồn ngủ mê ly ngáp dài, đầu cũng từ từ gục xuống.

Triệu Phổ cũng có chút buồn chán, liền hỏi Công Tôn, “Ai, thư ngốc, lại đi nữa thì trời cũng sáng.”

Công Tôn nhíu mày, gật đầu, nói, “Ân… đại khái không nên đi nữa? Hay là chúng ta bại lộ?”

“Bằng không… ngày mai lại tiếp tục?” Triệu Phổ vừa hỏi, vừa chỉa chỉa Tiểu Tứ Tử trong lòng, Công Tôn gật đầu nói, “Chúng ta trở về.”

Triệu Phổ gật đầu, ra ám hiệu với Phi Ảnh phía trước.

Phi Ảnh gật đầu, cùng Hàm Lăng, quẹo vào một ngõ nhỏ.

“Sao lại tiến vào ngõ nhỏ a?” Triệu Phổ không hiểu mà hỏi Công Tôn.

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Cũng đúng a, trên đường nhiều người như vậy, những kẻ đó không dám động thủ, nói không chừng tới chỗ vắng người sẽ hành động.”

“Có lý, nơi này kẻ hành sự chắc chắn không dám lộ ra.” Triệu Phổ gật đầu, cùng Công Tôn nhẹ nhàng đuổi theo, Tiểu Tứ Tử điều chỉnh lại tư thế một chút, cái mông ngồi trên cánh tay của Triệu Phổ, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.

.

Quẹo vào ngõ nhỏ, Phi Ảnh và Hàm Lăng đã ra tới con đường phía trước, vòng qua một đường nhỏ hẻo lánh đi về phía trước.

… Triệu Phổ và Công Tôn đi tới đầu ngõ, hai người không đuổi theo, ở tại chỗ chờ, nhìn phía trước, lúc này, chợt nghe được “sưu sưu” vài tiếng…

Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Đúng không?”

Triệu Phổ gật đầu, thở dài một tiếng —— Thực sự tới!