Du Ngoạn Mạt Thế

Chương 23-2: Không đề




Sau khi sắp xếp xong , bắt đầu chia phòng theo thứ tự chia phòng sau : Ta và Anh phòng đầu ; Hiên Viên Triệu và Liễu Phi Yên phòng kế ; Tiêu Đổng Y và Lâm Sở Hạo phòng tiếp theo ; Mị Diễm và Vô Dật phòng đối diện phòng ta ; Song bào thì phòng kế bên ; Tống Tư Vũ được chia riêng một phòng còn cuối cùng là Tô Gia Hân và Giang Tố Tố tuy không ưa gì nhau nhưng cả 2 là nữ sẽ tiện hơn nên cả 2 đành chịu . Phòng nhiều nên sắp xếp khá thoải mái không cần phải chen lấn 4 , 5 người 1 phòng .

. Khi phân chia phòng xong , mọi người tập hợp vào phòng bếp giữa các phòng mà ngồi với nhau trong như một đại gia đình .

. Mị Diễm và Tiêu Đổng Y cùng Liễu Phi Yên , Giang Tố Tố vào bếp để nấu ăn vì Tô Gia Hân không biết nấu nên phụ vặt tuy không tình nguyện cho lắm , những người còn lại đều là nam nên không biết nấu ăn , ta là trường hợp đặc biệt . ( Mèo : “ Lười thì nói đại đi bầy đặt * liếc khinh bỉ * )

. Ta lười biếng chống cằm lên bàn đợi , còn Hiên Viên Triệu vào lấy chén đũa bày ra trên bàn và ngồi xuống cùng đợi như bọn ta , gần 1 tiếng Tô Gia Hân bưng ra một tô canh , Giang Tố Tố bưng ra một dĩa đồ xào , Liễu Phi Yên bưng ra một dĩa thịt kho tàu còn Mị Diễm đem ra một tô cơm đầy .

. Sau đó bắt đầu ăn , Anh ngồi kế ta liên tục gắp thức ăn đến chén ta , Vô Dật thì gắp cho Mị Diễm , Hiên Viên Triệu thì gắp thức ăn cho Liễu Phi Yên , Lâm Sở Hạo thì gắp cho Tiêu Đổng Y , song bào thì tự gắp thức ăn cho nhau , cuối cùng là tình tay ba : Giang Tố Tố gắp thức ăn cho Tống Tư Vũ nhưng hắn lại gắp thức ăn cho Tô Gia Hân , ta thầm thở dài tuy Giang Tố Tố là một người nóng tính với từ nhỏ đã được yêu thương nên sinh ra kiêu căng nhưng lại là một cô gái khá tốt không như cái bạch liên hoa chuyên giả bộ yếu đuối để câu thương cảm . Bữa cơm ăn coi như khá suôn sẻ và ấm áp .

. Sau khi ăn xong Mị Diễm lấy ra một dĩa táo ra đưa cho ta cùng ả ta và Liễu Phi Yên rửa bát đũa về vấn đề nước thì được sử dụng 3 giờ là cúp nên tranh thủ còn Tô Gia Hân và Giang Tố Tố thì lau bát đũa cho khô cho Mị Diễm bỏ vào không gian .

. Hiên Viên Triệu ngồi im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng : “ Tôi muốn tìm gia đình tôi “ . Câu nói làm cho mọi người trầm mặt cả 4 cô gái đi ra cũng vậy ai mà không hi vọng người nhà mình sống xót chứ tất nhiên trừ ta , anh và Vô Dật với Mị Diễm .

Ta vừa ăn táo anh gọt cho vừa nhàn nhạt mở miệng : “ Hiên Viên Triệu , ngươi muốn đi ta cũng không cản nhưng ta nói với ngươi một điều khi gặp gia đình ngươi , ngươi nên nói với gia đình ngươi nên xây tường thành thì hơn , lưới điện chỉ có thể trấn an lòng người khi mạt thế mới bắt đầu thôi “

Hiên Viên Triệu nghe vậy cảm kích không thôi , tuy hắn từng thích cô nhưng bây giờ hắn chỉ toàn là sự cảm kích cùng biết ơn , nhờ ta mà hắn có thể sống sót không những thế còn thức tỉnh dị năng , sau đó còn giúp hắn kiếm được một tri kỉ và bây giờ lại nhắc nhở cho gia đình hắn , quả thật ơn ta lớn đối với hắn . Hắn đến trước mặt ta , nghiêm túc nói : “ Băng Như , sau khi ta sắp xếp cho gia đình mình xong ta nguyện theo ngươi để trả ơn những gì ngươi đối với ta “

. Ta nở một nụ cười hài lòng , nói : “ Được , nếu như không chê khổ vậy cùng chúng ta du ngoạn mạt thế đi “ Sau đó , nhìn qua Liễu Phi Yên , cười tà nói tiếp : “ Sẵn dắt con dâu về ra mắt ba mẹ chồng kìa “

. Cả 2 bị ta trêu thì đỏ cả mặt , trực tiếp thẹn quá hoá giận mà nắm tay cùng nhau mở cửa đi ra ngoài , còn quá đáng hơn khi cả 2 ra ngoài nghe tiếng cười ầm lên từ trong căn phòng truyền đến .