Du Nhiên Mạt Thế

Chương 49: Tiểu Hắc được ‘ăn thịt’




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhân họa.” Nghiêm Hàn lạnh lùng nói, y tuy tuổi không lớn, nếu không phải mạt thế, hẳn đang chuẩn bị thi đại học cao đẳng như những cô cậu thanh niên khác, chẳng qua cha mẹ là quan lớn quân khu, cho nên mới biết một ít tin tức nội bộ.

“Ta chỉ biết khởi nguồn từ Trung Quốc.” Lôi Khê nói ra những gì mình biết, “Hơn nữa chính phủ rất sớm liền đoán trước được thời gian bùng nổ, cũng sớm làm chuẩn bị, chẳng lẽ, trận tuyết lớn này do người tạo ra ?”

Lâm Phàm gật đầu, “Đây chỉ là suy đoán của ta, có thể chính phủ nghiên cứu ra phương pháp đối phó tang thi, chế tạo ra trận tuyết bao trùm Bắc bán cầu, nếu ta không nhầm, hẳn là có người Tu Chân trợ giúp. Đáng tiếc, tang thi không dễ bị đánh bại như vậy, chúng nó chỉ chạy trốn đi thôi.”

Đời trước lúc này hắn còn kinh hồn bạt vía mà núp trong phòng kéo dài hơi tàn, hàng xóm thì bởi trận tuyết mà lương thực lại hết sạch không thể không đi kiếm ăn, hắn may mắn tồn lương coi như đầy đủ, cho nên không đi theo. Kết quả hàng xóm sau khi trở về nói cho hắn một tin tức khủng bố, hàng xóm thấy được rậm rạp tang thi dưới cống ngầm! Nguyên lai tang thi đều trốn hết dưới cống ngầm hoặc trong nhà, giống như đặc biệt muốn né trận tuyết lớn này, nếu không cẩn thận xâm nhập vào hàng ổ của tang thi, cho dù tiểu đội toàn dị năng giả sức mạnh khủng bố như bọn hắn cũng vô pháp chống lại chiến thuật biển người.

Đời này, vì có không gian thức hải bên mình, hắn đi lên con đường Tu Chân, trận tuyết lớn ẩn chứa linh lực của người Tu Chân không giống với dị năng giả, nên hắn mới đột nhiên ý thức được, hóa ra đợt rét lạnh làm loài người chết đi 1/3, trì hoãn tang thi hoạt động một tháng này, là do con người tạo ra! Thật sự châm chọc! Quả nhiên không hổ với danh tự “Bắc Cực”.

Lôi Khê nhìn thành thị không người lấp ló xa xa, không khó để hình dung cảnh tượng khủng bố đám tang thi đang tụ tập bên trong như thế nào, chỉ có thể cắn răng buông tha cho vật tư phong phú kia. Tới ngày thứ tứ, đoàn người cách núi Vũ Nghiên càng ngày càng gần, lúc chạng vạng tối, bọn hắn đến nơi.

Thành phố Vũ Nghiên trước đây coi như náo nhiệt, lưng tựa núi Vũ Nghiên, không hiếm lạ đặc sản núi rừng, hơn nữa núi Vũ Nghiên còn nổi tiếng đá mài mực, đường nét tạc nghiên mực uyển chuyển hào phóng, ẩn ẩn lộ linh khí, nước mài từ thỏi mực* dạng sền sệt, viết ra lại khiến người nhìn cảm giác phiêu dật. Rất nhiều văn nhân nhà thơ đều đua nhau tranh đoạt, mà giờ có thể sở hữu một bộ đá nghiên thỏi mực, có thể nói thân phận đặc biệt.

Không giống đại đa số an toàn khu lấy căn cứ quân sự làm kiến tạo trung tâm, Vũ Nghiên lại phát triển từ chính thành phố, rất rõ ràng là có lực lượng quét sạch được tang thi. An toàn khu xây dựng trong thành phố có rất nhiều ưu điểm, vật tư không quá mức khan hiếm, ít nhất so an toàn khu phụ cận Kim thị thì người dân sống qua ngày đỡ khổ cực hơn một ít. Nhưng cũng có những nhược điểm lộ ra, chung quanh không có tường thành ngăn cản được tang thi, hệ thống cống ngầm rắc rối phức tạp rất khó tránh khỏi có tang thi tồn tại. Bất quá an toàn khu Vũ Nghiên còn đứng vững, tự nhiên có chỗ hơn người.

Các thành viên tiểu đội Lôi Thần bị chặn lại ở lối vào, tiến hành thủ tục kiểm tra, xác nhận 7 người chỉ là đi qua ở tạm, nên nộp mức phí thấp nhất là được vào. Trừ việc nộp phí bằng não tinh thay thế vật tư ra, phương pháp kiểm tra cũng tiên tiến rất nhiều, chỉ cần cung cấp chút mẫu nước bọt là có thể xác định bị nhiễm siêu vi rút SR hay không, không cần phải quan sát 3 giờ nữa, cơ mà Lâm Phàm vẫn có chút lo lắng thân phận Bán Thú nhân của Đại Hắc bị bại lộ. Xét nghiệm kiểu này hắn có gặp qua đời trước, có thể kiểm tra có bị lây nhiễm hay không, đồng thời còn phát hiện được người đó có là dị năng giả không nữa, đương nhiên ban đầu còn chưa tra được đặc tính dị năng của mỗi người, nhưng về sau ngay cả không gian dị năng giả tư tàng bao nhiêu đều phát hiện được rõ ràng.

Lâm Phàm điều động linh lực toàn thân, chuẩn bị tùy thời diệt khẩu những người xung quanh nếu thân phận Đại Hắc bại lộ. Nhưng hắn cũng muốn biết kết quả kiểm tra của Đại Hắc, phương pháp này sẽ được thông dụng khắp mọi nơi, Đại Hắc sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện.

Kết quả nhận được khiến Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, chỉ tiêu của Đại Hắc giống với chỉ tiêu của dị năng giả. Xem ra Đại Hắc là Bán Thú nhân, kỳ thật thuộc dạng dị năng giả có thể biến thành động vật, nói cách khác dị năng của Đại Hắc là “hóa thú”? Giải thích như vậy cũng không thành vấn đề đi.

Ngay lúc Lâm Phàm sờ cằm tự hỏi, hắn không hề phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn mình cực quái dị. 7 người thì có 6 dị năng giả, đây là số lượng khủng bố như thế nào, cao tầng thành phố lập tức lấy được thông tin, chờ đến lúc tiểu đội Lôi Thần vừa tiến vào an toàn khu đã bị theo dõi.

Mà Lâm Phàm là người thường duy nhất, lại thoạt nhìn còn xinh đẹp chẳng có giá trị vũ lực gì, thế là bị dân phòng thường ngày nhàn rỗi trong thành phố hoa hoa lệ lệ hiểu nhầm.

Tiến vào con đường phải đi qua trong an toàn khu Vũ Nghiên, thấy không thiếu nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng mặt mũi lại xanh xao, được cái quần áo coi như sạch sẽ. Tiểu đội Lôi Thần vừa đến đã được chào đón nhiệt liệt, tự phân biệt mà giữ chặt mục tiêu, trừ bỏ Lâm Phàm cùng luôn dán dính lấy Lâm Phàm – Đại Hắc, những thành viên khác bên cạnh ít nhất phải có 2 người, ngay cả Nghiêm Hàn mặt lạnh cũng bị 2 nữ 1 nam vây lại.

Lâm Phàm lăn vào ngực Đại Hắc làm ổ, cười híp mắt nhìn mọi người, đoán chừng mình lại bị coi là nam sủng của Đại Hắc.

Lôi Khê làm đội trưởng của tiểu đội, nhận được chú ý đặc biệt của đám người kia, trong đó có một nam nhân khí chất đặc biệt nhất đứng trước mặt Lôi Khê. Người này không giống với những người khác, chưa có tiếp túc thân thể trực tiếp với Lôi Khê, mà là lễ phép chào hỏi cùng tự giới thiệu.

“Ngài khỏe, hoan nghênh đến an toàn khu Vũ Nghiên, ta là Mộc Hoa dân địa phương ở đây, có lẽ sẽ giúp cung cấp một ít thông tin trợ giúp các ngươi.” Cách nói chuyện của Mộc Hoa rất uyển chuyển, cũng biết dừng đúng chỗ, làm người giao tiếp cùng khó có thể cự tuyệt, hơn nữa bọn hắn mới tới nơi này, quả thật cần người dẫn đường.

Nghĩ vậy, Lôi Khê mỉm cười, “Chúng ta quả thật cần trợ giúp, trước muốn tìm nơi nghỉ ngơi đã.”

Biếng nhác tựa vào người Đại Hắc, Lâm Phàm thấy Lôi Khê tươi cười, trong lòng giống như có điểm không thoải mái nha, quay đầu lại nhìn Nghiêm Hàn bên cạnh bị ba vị mỹ nhân xinh đẹp vây quanh, nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Nghiêm Hàn vừa muốn đẩy những người này ra, chợt nghe Lâm Phàm hừ lạnh, mặt liệt nhịn không được cong khóe miệng, không chút lưu tình đẩy những tên râu ria ra đi đến bên Lâm Phàm, “Ngươi ghen tỵ.” Thanh âm lạnh lùng khó nén nổi ý cười.

Lâm Phàm bĩu môi không thèm nhìn Nghiêm Hàn, ngẩng đầu hôn Đại Hắc một cái “Chụt” rõ to, cười híp mắt nắm tay Đại Hắc, “Vẫn là Đại Hắc ngoan!”

Đại Hắc hớn ha hớn hở nhìn, ôm sát Lâm Phàm từ từ đi tới, thuận tiện vứt cho Nghiêm Hàn ánh mắt đắc ý, khiến nhiệt độ chung quanh Nghiêm Hàn nháy mắt hạ thấp, tên chó hoang này!

Hứa Sách cùng Hồng Tư tất nhiên đối những mỹ nhân này không có hứng thú, Trữ Bằng không phải người tùy tiện, hơn nữa nhìn anh em đều có đối tượng hết cả, cũng động tâm muốn tìm người có thể cùng mình cả đời.

Cuối cùng thành viên tiểu đội đều lễ phép mà cự tuyệt nhiệt tình của mọi người, theo Mộc Hoa đi đến nơi ở tạm.

Mấy mỹ nhân thất vọng nhìn bóng lưng tiểu đội Lôi Thần, khó được có một đám khí chất dũng mãnh như vậy, diện mạo lại khá được, trong đám cũng có không ít người ôm tâm tư tìm kiếm phiếu cơm trường kỳ, đáng tiếc không ai muốn bọn họ, như Mộc Hoa cũng chỉ có thể làm người dẫn đường thuần túy. Lại nhớ đến nam nhân xinh đẹp ngũ quan tinh xảo khiến người khác phải hổ thẹn vẫn dán lấy người cao lớn kia, có người như vậy rồi, khó trách tiểu đội chướng mắt bọn hắn, ai.

Mộc Hoa đưa tiểu đội Lôi Thần tới khách sạn trông cũng không tệ lắm, “Nơi này nhận phí não tinh, mọi người không cần lo lắng vấn đề an toàn vật tư, nhưng vật phẩm quý giá vẫn nên mang theo người. Nơi này có cung cấp thức ăn cùng nước uống, đổi lại giá cả hơi cao chút.”

Sau khi hoàn thành thủ tục tạm cư, Mộc Hoa lại đem tình huống cùng quy củ an toàn khu Vũ Nghiên giải thích một phen, cười nói, “Các ngươi tới rất đúng lúc, 2 giờ chiều mai bắt đầu một tràng đấu giá, sẽ có không ít thứ tốt nga, đây là điểm đặc sắc nhất của an toàn khu Vũ Nghiên.”

Lôi Khê nghe vậy nhíu mày, “Không nghĩ tới bên này phát triển nhanh như vậy.”

Mộc Hoa mỉm cười trả lời, “Nơi này không giống những nơi khác, tuy rằng các ngươi chỉ đi qua, nhưng ta vẫn đề nghị các ngươi nên ở thêm vài ngày, nhất định sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Lôi Khê gật gật đầu, Mộc Hoa nhìn thành viên tiểu đội Lôi Thần, thấy mọi người không còn yêu cầu gì nữa, liền tự giác cáo từ trước rời đi, trước khi đi Lôi Khê cho hắn 3 bao mì ăn liền tạ lễ, Mộc Hoa đúng mực nhận lấy, gật đầu đi luôn.

Mộc Hoa cùng Lôi Khê ở chung khiến Lâm Phàm cả người không thoải mái, so với vị hôn thê tự xưng Đinh Tố Thu còn khó chịu hơn, cho nên sau khi phân phòng xong, liền kéo Đại Hắc về phòng trước, ngày mai trực tiếp hỏi kết quả thăm dò là tốt rồi.

Đại Hắc là một loại sói đen, tuy rằng thích nghịch nước, nhưng tắm rửa lại không vui. Lâm Phàm tâm tình không tốt, tự nhiên không ôn nhu mà dỗ Đại Hắc, cười hắc hắc trực tiếp lột quần áo Đại Hắc, vận chuyển linh khí mạnh tay chà lưng cho Đại Hắc, Đại Hắc miệng không ngừng tru lên thê thảm, bỗng dưng tiếng kêu được nửa chừng thì méo mó biến điệu.

“Ặc! Ngươi có thể ngậm miệng hay không!” Lâm Phàm giúp Đại Hắc rửa ráy Tiểu Hắc (hê hê : ”3), nghe được tên sói này kêu biến điệu, nhịn không được miệng co giật.

Tà ác nhéo nhéo Tiểu Hắc, liền thấy cái đuôi sói lắc sung sướng lợi hại, tai còn vẫy vẫy, miệng phát ra thanh âm ô ô trầm thấp, không khí càng ngày càng không đúng, Lâm Phàm khuôn mặt tuấn tú trắng nõn không hiểu do nước nóng hun hay nguyên nhân nào khác, trở nên đỏ hồng yêu diễm. Đại Hắc mê muội kéo Lâm Phàm vào lòng, đầu không ngừng cọ lên mặt Lâm Phàm, “Phàm Phàm… Phàm Phàm…”

Lâm Phàm trong lòng thả lỏng, nhìn Đại Hắc khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị, nhịn không được hôn phát, Đại Hắc theo bản năng mút vào, sung sướng gầm nhẹ. Tay Lâm Phàm tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc, Đại Hắc ở một khía cạnh nào đó xem như vẫy chào tạm biệt sự ngây thơ hồn nhiên, Tiểu Lâm Phàm cùng lúc với Tiểu Hắc đạt cao trào. (Vâng, hai bợn cùng s*c lọ thôi.)

Rửa đi chất lỏng mùi xạ hương trên tay, Lâm Phàm hôn Đại Hắc một cái, trong lòng nhịn không được thở dài, mấy khỏa não tinh cấp 2 lấy được trong động lần trước giúp Đại Hắc thoải mái tấn đến cấp 3, đáng tiếc khiến Lâm Phàm thất vọng chính là, Đại Hắc cũng không có khôi phục đến trí lực người bình thường như hắn dự đoán, trí nhớ cũng không có dấu hiệu phục hồi, vốn đang tính toán ngày đẹp trời nào đó làm thịt Đại Hắc a!

Đời trước hắn nghe được, đối dị năng giả, cấp 3 lên cấp 4 bị ngăn cách cả một đường ranh giới, không riêng gì sức mạnh, mà ngay cả tuổi thọ cũng hơn hẳn, nhưng tiến cấp cũng chẳng phải dễ dàng, đồn rằng cần phải hiểu được loại cảm giác mơ mơ hồ hồ nào đó, mới có thể thăng cấp.

Hơn nữa hiện tại tang thi cấp 2 còn chưa thấy được mấy con, não tinh cấp 2 cũng không thể lãng phí để Đại Hắc cấp 3 ăn được, hiệu quả lại không có mấy, cũng chẳng mang lại thay đổi lớn, cho nên Lâm Phàm đem chỗ não tinh cấp 2 của Đại Hắc đoạt lại cất kỹ, tính toán lưu lại cho những người khác dùng thăng cấp, mà Đại Hắc đáng thương chỉ có thể ăn não tinh cấp 1 cho đỡ thèm.

~~~~~~~~~~

* : đá mài mực, thỏi mực, mọi người đều biết rồi, chú thích ở đây vì mình đi tìm hình nó đẹp quá, không nỡ xem mảnh =))))))))))

348672

d39983960ecd2f4c4a6f354ddfcdda23

e5a2a8e79fb3e794a8e585b7

156527

e7abafe7a09a

nghic3aan-me1bbb1c-he1baa5p

large_gal_75556_5303b8ec00c61