Du Nhiên Mạt Thế

Chương 6: Chờ đợi cứu viện




“Ầm!” Lại là một chuỗi tiếng nổ mạnh!

“A ——” trên boong không ít người bị giật mình ngồi xổm xuống thét chói tai, nhân viên đang cứu hỏa vài người cũng không thấy đâu nữa, bởi vì do nổ mạnh bắn ra nhiều mảnh vỡ, trong đó có khối nện vào trên người một vị nam nhân cạnh Lâm Phàm, nữ nhân đứng cạnh vừa trông thấy thảm trạng của nam nhân, ngay cả hét lên cũng không kịp, trực tiếp bị dọa ngất xỉu, tử trạng chỉ thấy nội tạng tung tóe.

Trưởng an ninh Trịnh Thuyên cách đó không xa đang chỉ huy cứu hỏa, như cảm ứng được ánh mắt của Lâm Phàm, âm lãnh nhìn sang, lại tiếp tục chỉ huy. Lần này không có phát sinh nổ mạnh nữa, thủy thủ đoàn nửa giờ sau mới dập tắt được trận lửa lớn này.

Mọi người chả còn lòng dạ nào mà đi nghỉ ngơi thư giãn nữa, tất cả đều đứng trên boong tàu chờ đợi thông báo, hai giờ sáng hôm sau, tin tức xấu truyền đến, du thuyền mặc dù không chìm, nhưng động cơ toàn bộ hoặc bị nổ hoặc bị cháy hỏng, không thể sửa chữa, chỉ có thể chờ đợi cứu viện tới đón.

Sau khi nhận được tin tức, mọi người được thuyền trưởng đảm bảo xong cũng dần trở về phòng mình nghỉ ngơi chờ đợi. Trận nổ phá hủy máy phát điện cùng phòng điều khiển, còn những vị trí khác vẫn không sao.

Một đêm không ngủ, Lâm Phàm ngủ đến trưa mới tỉnh lại, người vẫn luôn bị vật nặng đè làm hắn ngủ không thoải mái, buồn bực xách Đại Hắc vào phòng tắm rửa mặt.

“Đánh răng, được rồi, đây là đánh răng, không thể nuốt! Kem đánh răng không thể ăn!” Lâm Phàm làm mẫu cách đánh răng cho Đại Hắc, Đại Hắc học cũng nhanh, y là biến dị, trí nhớ đang chậm rãi khôi phục.

Cười giúp cả hai lau đi kem đánh răng, lúc lấy nước, Lâm Phàm phát hiện không thích hợp, dòng nước rất nhỏ, mở mức to nhất dòng nước cũng chỉ bằng nửa ngón tay út. Thoáng suy nghĩ, Lâm Phàm đổ nước trong cốc đi, bàn chải cũng ném vào sọt rác.

Theo không gian lấy ra hai chậu nước suối, giúp cả hai rửa mặt sạch sẽ, Lâm Phàm cười híp mắt nhìn Đại Hắc, “Đói bụng sao?”

Kéo Đại Hắc đã ăn no từ trong phòng đi ra, Lâm Phàm âm thầm cảnh giác, xung quanh coi như bình tĩnh, mặc dù mọi người còn lăn tăn vì bị nhốt trên vùng biển quốc tế, nhưng tổng thể coi như vẫn bình tâm, nơi đây cách ven biển ước chừng 300 hải lý (555,6 km), mất khoảng 10 giờ là tới nơi, trên thuyền có hơn 1000 người, chỉ cần thuyền không chìm, thì mọi việc cũng chỉ hữu kinh vô hiểm (kinh hoàng nhưng không nguy hiểm).

Trong phòng ăn người tương đối nhiều, mọi người cũng không có tâm tình vui đùa, hơn nữa máy phát điện bị phá hư, vì giảm bớt lượng sử dụng điện năng, rất nhiều phương tiện giải trí không bật.

“Mẹ nó! Bố mày thật vất vả đi hưởng thụ, cư nhiên còn gặp tình trạng này! ĐM!” Lâm Phàm mới vừa tìm được chỗ ngồi xuống, liền nghe thấy nam tử mặc áo sơ mi hoa hòe bên cạnh oán hận, mắt có quầng thâm, trên cánh tay vết kim đâm nhiều không kể xiết (chú này hay đi đàm đạo với cô tiên nâu đây ==”).

“Một phần tôm nướng bơ tỏi, một phần mì Ý, thêm một ly Blue.” Lâm Phàm gọi vài món đơn giản, ý bảo Đại Hắc ngồi xuống cạnh mình.

“Xin lỗi, tiên sinh,” bồi bàn thành thật khom lưng, “Bởi vì sự cố đêm qua ảnh hưởng tới kho trữ đồ, tổn thất rất nhiều thực vật, cho nên…”

Lâm Phàm nhíu mày, làm bộ lo lắng hỏi, “Thật sao? Vậy đến khi nào mới có người tới cứu hộ chúng ta, nếu như không đợi được đến lúc đó, chẳng phải tất cả đều bị đói bụng?”

Bồi bàn vội xua tay, “Xin không cần lo lắng, thuyền trưởng đã liên lạc được với cứu hộ trên biển, rất nhanh sẽ có thuyền đến cứu viện, đồ ăn vẫn đủ dùng, chính là chủng loại khan hiếm thôi ạ.”

“Vậy có những món nào?” Lâm Phàm yên tâm mà gật đầu, cười hỏi.

“Bây giờ còn mì Ý, khoai tây nghiền, súp lơ đánh kem,…” Bồi bàn làm tròn trách nhiệm giới thiệu từng món đồ, Lâm Phàm sau khi nghe xong tùy tiện gọi vài món, liền xua bồi bàn đi.

Đợi lâu sau, đồ ăn Lâm Phàm chọn mới đưa tới, “Đại Hắc, há miệng, nếm thử món Pháp chính thống, thích không?” Lâm Phàm gắp lên một miếng súp lơ đưa tới bên miệng Đại Hắc, Đại Hắc bĩu môi không kiêng nể xoay đầu, đồ ăn nấu nướng kĩ thuật không tệ, nhưng nguyên liệu lại không phải mấy thứ Lâm Phàm lấy ra chứa linh khí, hơn nữa Đại Hắc vừa mới ăn no, rất không chừa mặt mũi cho Lâm Phàm mà cự tuyệt.

Lâm Phàm làm bộ bất đắc dĩ lại sủng nịch cười cười, “Vừa rồi kêu đói, giờ lại không chịu ăn, đồ ăn ngươi thích không có nha, chịu khó chút đi.” Tiếp đó lại “hống” nửa ngày, Đại Hắc cảm thấy Lâm Phàm không giống lúc trước, nên lại càng không “nghe lời” mà nghiêng đầu.

Đại Hắc rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo Lâm Phàm lấy từ không gian thức hải ra, thoạt nhìn như người mẫu trên tạp chí, mà Lâm Phàm vốn khí chất phi phàm dung mạo xuất chúng, hai người đến đại sảnh đã thu hút sự chú ý rồi, giờ hành động của Lâm Phàm dỗ dành Đại Hắc ăn càng tập trung ánh mắt mọi người, tư tưởng xấu xa chút thậm chí còn lộ ra nụ cười dâm tà, dù sao lúc trước cũng nghe đồn, có thiếu gia nhà nào đó mang nam sủng lên thuyền.

Thấy Đại Hắc không ăn, Lâm Phàm đành phải kêu bồi bàn, “Giúp ta gói lại đi.”

“Vâng, tiên sinh, xin chờ một lát.” Rất nhanh thức ăn được đóng gói, Lâm Phàm lại kéo Đại Hắc rời nhà ăn, lúc đi qua cửa còn trùng hợp gặp người quen, mỹ nữ Lỵ Địch Á.

Lỵ Địch Á ai oán nhìn Lâm Phàm, Lâm Phàm cười cười gật đầu chào hỏi, liền kéo Đại Hắc rời đi. Trở lại phòng, Lâm Phàm hừ lạnh ném đồ ăn mang về vào thùng rác, du thuyền này quả nhiên có ý tứ!

Đại Hắc không hiểu vì sao Lâm Phàm kéo mình đi ra ngoài chạy một vòng, y chán ghét nơi có nhiều người, liếc thấy Lâm Phàm lại đang ngẩn người, liền lén lút cọ lên, còn một bộ thực hiện được mưu đồ, cũng không biết Lâm Phàm đã sớm phát hiện, cười nhẹ liền vuốt ve mái tóc trơn mượt của Đại Hắc, lần này tươi cười là phát ra từ nội tâm, lộ sự bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

Đội cứu viện căn bản không có nhanh chóng tới như mọi người tưởng, đến trưa ngày thứ hai, vẫn là một chút tin tức cũng không có; bởi vì ở vùng biển quốc tế không có tín hiệu, di động không thể sử dụng khiến mọi người nôn nóng, thuyền trưởng chỉ có thể lần nữa làm yên lòng người.

Tới tối hôm sau, hết nước, ngay cả thức ăn cũng quản chế, mọi người không phân biệt giàu nghèo, đều chỉ có thể mỗi ngày đi lên boong xếp hàng lĩnh phần, thời gian khác không cho phép chạy loạn, chỉ có thể ở quanh phòng loạn chuyển. Đột nhiên nghiêm khắc quản chế làm nhiều người thầm oán hận, không rõ chủ thuyền còn muốn làm ăn hay không đây?

“Cốc cốc” bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, “Xin hỏi có thuốc cảm không?”

“Chồng ta phát sốt, ngươi có thuốc cảm mạo không?” Một người phụ nữ trẻ có mái tóc xoăn dài gõ cửa phòng đối diện Lâm Phàm. Mấy gian tại tầng này đều là những phòng có điều kiện tốt nhất.

Cửa đối diện mở ra, là một đôi vợ chồng già đi du lịch, người vợ già vừa an ủi nữ nhân vừa thúc giục chồng mình nhanh đi tìm thuốc.

Nữ nhân cầm thuốc cảm kích ly khai, Lâm Phàm qua khe cửa nhìn nữ nhân vào phòng, mới đóng hẳn cửa lại.