Dữ Quân Giai Lão

Quyển 3 - Chương 45: Đòn cảnh cáo




Lúc Hiểu Vân cùng Mẫn Tú Tú tới tiền viện, thấy bốn người Lô Phương bọn họ đang ở trong sân, ngẩng đầu nhìn mái hiên.

Trên mái hiên, chỉ thấy hai cái bóng trắng xanh cao thấp tung bay, di động phải trái, không thấy rõ người. Một mảnh đao quang kiếm ảnh khiến người xem chói mắt, tiếng đao kiếm va chạm không dứt lọt vào tai. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đánh nhau kịch liệt. Mặc dù Hiểu Vân không biết võ công, cũng mơ hồ cảm nhận được từng đợt áp khí, khiến người ta khó thở.

Xem tình hình, hai người bọn họ đã thật sự động thủ, Hiểu Vân không khỏi có chút lo lắng. Nghe nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường võ công tương đương, đều là cao thủ hàng đầu, lúc này cả hai đều đang tận sức, nếu đánh tiếp chỉ sợ không dứt được, nói không chừng cuối cùng sẽ lưỡng bại câu thương.

Hiểu Vân vừa định mở miệng hỏi bọn họ vì sao giao thủ, Mẫn Tú Tú đã hỏi trước:

"Gia, chuyện gì vậy, sao Ngũ đệ vừa tỉnh đã đánh với Triển Chiêu thế? Các người cũng thật là, còn không lên khuyên giải.” Mẫn Tú Tú nhìn hai người đang quyết chiến, oán hận hỏi Lô Phương, còn không tiếc lườm đám Tưởng Bình vài cái.

Tưởng Bình bọn họ cảm thấy thật vô tội, hai người kia muốn đánh, chúng ta làm sao ngăn được?

Lô Phương đỡ tay Mẫn Tú Tú, bất đắc dĩ nói:

"Phu nhân, không phải chúng ta không muốn can, nàng xem tư thế của bọn họ đi, chúng ta làm sao xen vào được? Cố tách hai người ra không chừng còn lưỡng bại câu thương. Ngũ đệ luôn nghe lời nàng, ta mới sai người gọi nàng tới. Bằng không nàng đang mang bầu, vi phu sao có thể để nàng tới đây nhìn cảnh đâm chém."

Lô Phương tiếp tục thở dài, "Có điều không ngờ, Triển Chiêu lại thật sự động thủ. Hai người kia đấu nhau quyết liệt như vậy, làm sao ngăn được."

Mẫn Tú Tú trừng mắt lườm Lô Phương, trong lòng thở dài, còn không phải vì công phu của chàng không bằng họ sao. Nhưng không nói ra lời, chỉ hỏi: “Vậy vì sao bọn họ lại liều mạng đánh nhau như vậy?"

Nghe nàng hỏi, bốn người đều nhìn Hiểu Vân. Hiểu Vân bị bọn họ nhìn có chút mạc danh kỳ diệu, trong lòng thầm nghĩ, hai người bọn họ đánh nhau không phải vì ta chứ?

Mẫn Tú Tú liếc mắt nhìn Lô Phương, là vì nàng?

Lô Phương khẽ gật đầu.

Hiểu Vân thấy bọn họ mắt đi mày lại, mặc dù không biết nguồn cơn, cũng hiểu hai người kia đánh nhau đúng là vì nàng, vì thế đứng giữa sân gọi với lên nóc nhà:

"Triển đại nhân, Bạch Ngũ gia, các ngài đừng đánh nữa, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói!"

Nhưng mà hai người kia giống như không nghe thấy tiếng nàng, hoàn toàn không ngừng ra chiêu với đối phương. Tiếng binh khí va chạm hoàn toàn che lấp giọng nói của Hiểu Vân.

Thấy bọn họ không phản ứng, Hiểu Vân có chút bất đắc dĩ, đành phải hô lại lần nữa, có điều bọn họ trước sau vẫn không nghe thấy, khiến Hiểu Vân có chút nổi giận, không quản lễ tiết phép tắt, trực tiếp gọi thẳng tên họ:

"Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường! Các ngươi hai người dừng lại cho ta!"

Hiểu Vân hét lên như vậy, hai người cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ thấy hai bóng dáng hơi dừng lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ngưng chiến.

Quả nhiên, qua lại thêm vài chiêu, hai người nhanh chóng dừng tay, thu lại trường kiếm, từ nóc nhà nhảy xuống.

"Hiểu Vân, sao ngươi lại tới đây?" Triển Chiêu bước nhanh tới trước mặt Hiểu Vân hỏi.

"Người trong trang nói Triển đại nhân cùng Bạch ngũ gia so kiếm ở đây, liền tới xem sao.” Nói xong, Hiểu Vân đem vỏ kiếm mới nhặt đưa tới.

Triển Chiêu mỉm cười, giống như có chút ngượng ngùng, nhận vỏ kiếm rồi hoa tay một chút, đem bảo kiếm tra vào vỏ.

"Quả thật là ngươi!"

Hai người mới nói được một câu, Bạch Ngọc Đường đã kinh hô xen vào.

Mới vừa rồi lúc Bạch Ngọc Đường so chiêu với Triển Chiêu, nghe thấy một giọng nói có chút quen tai, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra là ai, mãi tới lúc nàng rống lên tên của hắn, hắn mới nhớ ra, thanh âm này rất giống với cô nương hét tên hắn ở thành Khai Phong ngày đó, trong lòng nghi hoặc vì sao nàng lại ở đây, chiêu thức không khỏi bị kìm lại, lúc này Triển Chiêu cũng chậm lại một chút, hai người liền ngừng chiến.

Đợi Bạch Ngọc Đường xuống tới nơi, nhìn rõ cô nương đang đứng trong sân, lúc này mới khẳng định nàng chính là cô nương đòi hắn bồi thường “phí tổn thất tinh thần”, vì thế liền nói chuyện với nàng.

"Ngươi sao lại ở đây?"

Câu này Bạch Ngọc Đường vừa nói ra, Tứ thử cùng Mẫn Tú Tú đều ngạc nhiên, ngũ đệ quen biết cô nương này sao?

Hiểu Vân xoay người nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó hạ mi mắt nhìn xuống đất: “Là ta, thật tình cờ."

"Đúng là tình cờ, không nghĩ ngươi lại tới Hãm Không Đảo." Bạch Ngọc Đường nhìn nàng, có chút hưng phấn, không khỏi lại tiến lên vài bước.

Hiểu Vân theo bản năng dịch chân, lui từng bước đứng bên cạnh Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường thấy nàng như vậy liền ngẩn người. Nàng làm gì vậy? Nàng đang sợ hắn? Chẳng qua mới vài ngày không gặp, thái độ của nàng với hắn sao lại kém như thế?

"Ngươi..."

Bạch Ngọc Đường muốn nói gì đó, lại bị Triển Chiêu ngắt lời.

"Hiểu Vân, lúc này không còn sớm, trời lại lạnh, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Được." Hiểu Vân rất ngoan ngoãn gật đầu.

Triển Chiêu cùng đám người Lô Phương sau khi tạm biệt, liền mang theo Hiểu Vân rời khỏi tiền viện.

Bạch Ngọc Đường ngây người nhìn hai người bỏ đi, không phản ứng gì. Thì ra nàng tên Hiểu Vân, xem ra có quan hệ không nhỏ với Triển Chiêu, chẳng lẽ nàng là...

Một vài hình ảnh vụn vặt nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Khuôn mặt đầy nước mắt, âm thanh kinh hoảng kêu lớn.

"Bạch Ngọc Đường, là ta đây."

"Bạch Ngọc Đường, ngươi tỉnh lại đi."

"Bạch Ngọc Đường, buông ra."

"Bạch Ngọc Đường, không được..."

Bạch Ngọc Đường mặt chuyển xanh.

Trời ạ, người kia, là nàng! Vậy mà là nàng!

Hắn đối với nàng...

Tim Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt vỡ nát, không biết thế nào cho phải.

"Tứ đệ, Ngũ đệ làm sao vậy, sao lại giống như gặp quỷ thế, ngươi nhìn mặt hắn lúc xanh lúc trắng kìa, thật dọa người."

Tưởng Bình liếc mắt nhìn Từ Khánh một cái, "Ngươi thật đúng là thô kệch, quá thô kệch, tay chân dài mà đầu óc ngắn.” Nói xong lắc lắc đầu, vẫy quạt lông ngỗng tới gần vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn hắn, run giọng hỏi:

"Tứ ca, vừa rồi chính là cô nương bị hại mà các huynh nói sao?"

Tưởng Bình gật gật đầu, rất bất đắc dĩ.

Bạch Ngọc Đường hình như vẫn không tin, lại nhìn Lô Phương cùng Mẫn Tú Tú bọn họ, cả bốn đều gật đầu.

"Ngũ đệ, việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng quá tự trách. Hơn nữa việc này vốn không phải cái sai của ngươi, chỉ là âm kém dương sai mới thành ra chuyện hôm nay. Các ngươi đã quen biết từ trước, vậy cũng tốt. Đợi chân tướng việc này rõ ràng, ngươi tới nhà nàng cầu hôn là được. Ngươi thành thân với nàng, coi như công bằng."

Mẫn Tú Tú không đành lòng nhìn hắn khổ sở tự trách, vội tiến lên an ủi.

Bạch Ngọc Đường vẫn như trước không có phản ứng, chỉ là khuôn mặt có thu liễm lại, lẳng lặng đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ngũ đệ, cho dù ngươi không thích cô nương này cũng không sao, tới lúc đó cưới thêm một phòng nữa mình thích là được."

Từ Khánh không biết Bạch Ngọc Đường trong lòng nghĩ gì, đoán hắn không cam nguyện phải chịu trách nhiệm mà cưới cô nương nhà người ta, nên lựa lời an ủi, không ngờ lại bị Hàn Chương lườm một cái.

Không rõ chuyện tình thì đừng nói lung tung!

Từ Khánh không thú vị sờ sờ đầu mình, không nói gì thêm.

Tưởng Bình thấy Bạch Ngọc Đường vẫn đứng bất động, không nói một lời, có chút nóng nảy.

"Ngũ đệ yên tâm, Triển Chiêu không phải người nhiều chuyện, cô nương kia sẽ không biết mấy lời ngươi vừa nói."

Cũng không biết Bạch Ngọc Đường đã nghĩ ra chuyện gì, hay là nghe được mấy lời của Tưởng Bình, tóm lại lúc này hắn mở miệng:

"Chuyện của Ngọc Đường đã khiến các ca ca lo lắng, việc này Ngọc Đường sẽ tự xử lý, các vị ca ca cùng đại tẩu không cần lo lắng cho tiểu đệ nữa."

Nói xong lời này, Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng dáng có chút mất mát của hắn, mọi người đều không nhịn được thở dài. Ngũ đệ của bọn họ rất ít khi như vậy.

Chỉ có Từ Khánh có chút ý nghĩ không được thông suốt lắm.

"Đại ca, Ngũ đệ thật kỳ quái, hắn làm sao vậy? Không muốn cưới vợ cũng không đến mức này chứ?"

Hàn Chương cuối cùng không thể nhịn được nữa, gõ đầu Từ Khánh: “Ngươi đó! Thật đúng là óc bã đầu. Có điều bã đậu cũng có chỗ hay, khỏi phiền não."

Nói xong, Hàn Chương xoay người đi mất, mà Lô Phương cùng Mẫn Tú Tú, Tưởng Bình đã sớm đi xa.

Từ Khánh vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thấy bọn họ đi mất rồi liền chạy theo.

"Đại ca, nhị ca, tứ đệ, các người nói cho ta biết đi, Ngũ đệ phiền não cái gì vậy?"

Có điều, không ai trả lời hắn.