Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 14




Đêm rét lạnh, mưa tàn phá bừa bãi, người đàn ông nguy hiểm.

Nếu như mẹ ở chỗ này, nhất định sẽ chửi rủa cô "Bản thân không hề có ý thức đề phòng, "Biết rõ rồi mà còn cố phạm phải", "Ngu đến đáng thương" Hoặc là "Đắm mình trong trụy lạc”.

Nhưng vậy thì thế nào đây?

Cô đi theo sau bước chân Nghiêm Khuynh vào nhà người đàn ông này, thế nhưng nội tâm lại bình thản và thản nhiên, giống như tâm tình lúc đi trộm giày cao gót của mẹ khi còn bé, là đắc chí, thậm chí vô cùng thỏa mãn.

Cô đã sớm nhìn thấy một góc căn nhà băng sơn từ trước cửa sổ sát đất nhà mình, hôm nay chân chính đi vào, mới phát hiện căn nhà này quả nhiên giống hệt chủ nhân, đơn giản không có bất kỳ đồ dư thừa.

Trong phòng khách bày một bàn trà màu trắng, sô pha dài ô vuông đen xám trang trí nghệ thuật, trên tường treo một cái TV LCD. Thông với phòng khách là ban công bị cửa sổ sát đất bao vây lại, phía trước cửa sổ đặt một chiếc đèn đứng thẳng dưới đất, trước đèn là ghế dựa gỗ —— cô nhớ cô thường nhìn thấy Nghiêm Khuynh ngồi ở phía trên hút thuốc lá.

Trời lạnh như thế này vẫn ngồi ở ghế gỗ, anh không lạnh sao?

Nghiêm Khuynh mở ngăn tủ ra nhìn một chút, quay đầu lại đã nhìn thấy cô đứng ở cửa ló đầu nhìn vào trong, dừng một chút, đưa đôi dép vàng nhạt cho cô, "Đi cái này."

Đó là một đôi dép bông vải của nam rất rộng rãi, Vưu Khả Ý không suy nghĩ nhiều, cởi dép lông nhung bẩn thỉu ở cửa, sau đó đi dép sạch sẽ vào. Cho đến khi cô đi mấy bước vào trong nhà, quay đầu lại lại nhìn thấy Nghiêm Khuynh đi chân không vào, nhất thời sững sờ, "Sao anh . . . . ."

Sau đó cô phục hồi tinh thần lại, trong nhà của anh chỉ có một đôi dép lê, đưa cho cô đi rồi, anh liền không đi.

"Cái đó. . . . . ." Cô lập tức thấy xấu hổ, nhưng có thể nói cái gì chứ ? Chẳng lẽ muốn cô cởi dép ra trả lại cho anh sao?

Cô nhỏ giọng nói: "Trên đất rất lạnh, anh. . . . . ."

Nghiêm Khuynh lại hoàn toàn không trả lời vấn đề này của cô.

"Ngồi." Anh rất tùy ý mà đặt đồ ăn mua ngoài ở trên khay trà, lúc thẳng người lên thì hỏi một câu, "Ăn cơm tối rồi sao?"

Vưu Khả Ý hơi co quắp ngồi ở trên ghế sa lon, cảm thấy mình không thể làm phiền anh, cho nên nói dối, "Ăn rồi."

"Vậy cô xem TV đi, tôi đi thay quần áo." Nghiêm Khuynh đặt điều khiển ti vi đặt ở trước mặt cô, rất nhanh đi về phòng ngủ đi. Lúc đi được một nửa, mơ hồ nghe thấy một chút động tĩnh, anh dừng chân lại. . . . . . Hình như là tiếng bụng réo của người trên ghế sa lon.

Vưu Khả Ý ngồi nghiêm chỉnh, vừa vặn mở ra TV, bị bụng quân náo loạn như vậy vọt, trên mặt màu sắc quả thực là phong phú đến nhà. Cô vắt hết óc suy tư nên nói chút gì ứng đối loại này lúng túng trường hợp.

Là người trên TV, không phải tôi?

Mặc dù ăn cơm tối rồi, nhưng mà dạ dày tôi lại còn ngắn hơn trực tràng chim, cho nên lại đói?

Hay là trực tiếp đàng hoàng thừa nhận rằng cô không muốn làm phiền anh, mới nói dối hay sao?

. . . . . .

Rất nhiều ý nghĩ nhanh chóng lóe qua bộ não ở trong thời gian mấy giây ngắn ngủn, vậy mà một cái cũng chưa phát huy công dụng, bởi vì Nghiêm Khuynh giống như không nghe thấy, rất nhanh đi vào phòng ngủ.

Nhưng Vưu Khả Ý nghi ngờ anh nghe thấy được hơn phân nửa, bởi vì cô nhìn thấy bước tiến của anh dừng lại chốc lát.

Lúng túng.

Thật siêu cấp lung túng.

Cô xấu hổ rũ đầu, nghĩ thầm theo ý anh khẳng định mình rất buồn cười. Tầm mắt rơi vào dép lớn hơn mấy số trên chân thì cô lại không nhịn được phân tâm suy nghĩ, trời, cô lại có thể đi dép của anh. . . . . .

Nhưng nói đi cũng nói lại, hẳn là anh không có bệnh phù chân chứ?

Sau đó lại nghĩ đến nếu như Nghiêm Khuynh biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì, khẳng định không nhịn được rút dép ra quất cô mấy cái bạt tai, giận dữ mắng mỏ một câu: "Phí công ông đây đi chân không giữa mùa đông bởi vì để dép lại cho cô!" Cô không nhịn được cong khóe miệng lên len lén cười.

"Dép của tôi rất buồn cười sao?"

Phòng khách bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc kia, cô hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy anh đổi bộ t shirt cổ tròn màu trắng, đang tròng một cái áo khoác ngoài khác không có ướt vào người ở trước cửa.

"Anh phải ra ngoài?" Cô sững sờ hỏi.

"Đi ra ngoài mua chút đồ." Anh khom lưng mang giày, lúc nâng người lên thì liếc nhìn cô một cái, ". . . . . . Lần này là thật."

Lời nói thật là ít ỏi, chủ nhà cứ đóng cửa đi như vậy, cũng không nghĩ phóng khoáng như vậy mà để nhà lại cho một người không quá quen rốt cuộc sẽ có vấn đề hay không.

Cho nên anh mới là không có ý thức đề phòng căn bản nhất —— Vưu Khả Ý tựa vào trên ghế sa lon nghĩ, một lát sau lại hủy bỏ kết luận của mình —— người ta hoàn toàn không phải thần kinh thô, là chắc chắn cô không dám làm gì ở đây—— nhưng nói đi cũng nói lại, coi như cô muốn làm gì ở đây, nơi này cũng phải thật sự có gì đó có thể khiến cho cô làm như thế! Trống rỗng như vậy, vật dụng trong nhà rất ít, cô muốn làm chút gì cũng rất không có khả năng.

Cô lặng lẽ đi những phòng khác, tò mò muốn nhìn người giống như Nghiêm Khuynh rốt cuộc ở chỗ như thế nào một chút, có phải những phòng khác cũng đơn sơ giống phòng khách hay không? Vậy mà vừa mới đi tới cửa phòng ngủ, chỉ nghe thấy cửa rắc rắc một tiếng lại mở ra.

Quay đầu lại, vừa chống lại tầm mắt của Nghiêm Khuynh.

Anh giống như cũng không kinh ngạc cô đang làm gì thế, chỉ cầm ít đồ từ trên tủ giày, giải thích ngắn gọn: "Không mang ví tiền."

Vưu Khả Ý lúng túng nói: "Cái đó, tôi chỉ thăm một chút, tùy tiện nhìn một chút. . . . . ."

"Ừ, tùy tiện nhìn." Anh xoay người đi, đến đi vội vã, chỉ lưu lại một tiếng đóng cửa gọn gàng.

Ừ, tùy tiện nhìn.

. . . . . .

Người này thật sự rất tùy tiện.

Vưu Khả Ý lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ chỉ có một cái giường và một tủ treo quần áo nhỏ màu vàng nhạt, mắt lại nhìn bên kia chỉ có một cái bàn cũ . . . . . . Không biết lấy làm phòng gì, lặng lẽ trở lại trên ghế sa lon.

Điện thoại di động rất nhanh vang lên một tiếng, người gửi là Nghiêm Khuynh, chỉ có bảy chữ ngắn ngủn: "Ăn đồ ăn mua ngoài, sẽ lạnh."

Lần này cô vô cùng chắc chắn khẳng định anh nghe thấy tiếng bụng cô gọi thầm thì.

Nghiêm Khuynh đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Vưu Khả Ý ăn gần một nửa đồ ăn mua ngoài, chạy đến phòng bếp dạo qua một vòng, nhìn thấy lò vi sóng, sau đó yên tâm lớn mật đặt đồ ăn còn dư lại ở trên khay trà rồi. Chờ anh trở về hâm nóng lên còn có thể ăn.

Cô tựa vào trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn một chút thì mí mắt liền đánh nhau.

Lúc Nghiêm Khuynh trở về nhìn thấy chính là một màn như vậy: Dáng vẻ trên thực tế xem ra nhỏ hơn nữ sinh một chút, mệt mỏi núp ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, dép yên lặng đặt ở trên đất, không biết tuột xuống khỏi chân cô từ khi nào, để lộ chân trắng nõn xinh xắn của cô ở trong không khí. . . . . . Dĩ nhiên, trắng nõn xinh xắn chỉ có một cái, còn một cái bị băng bó giống như một cái bánh chưng cồng kềnh.

Anh cầm chăn ở phòng ngủ ra ngoài, vốn muốn đánh thức cô cái, nhưng nhìn cô ngủ ngon như vậy, cuối cùng chỉ do dự một chút, liền tự mình ra tay đắp chăn lại thay cô. Chắc cô quá mệt mỏi, vẫn không tỉnh, chỉ giật giật lông mi.

Trong giây phút cúi người, bọn họ cách rất gần rất gần, gần đến mức anh nhìn rõ ràng lông tơ nhàn nhạt li ti trên gò má cô Cô không trang điểm, da lại sạch sẽ không tưởng tượng nổi. Mắt hơi sưng, giống như đã khóc.

Nghiêm Khuynh giữ vững bất động mấy giây loại, sau đó mới đứng lên, lấy đồ vừa mới đi siêu thị mua ra.

Chú ý tới đồ ăn mua ngoài trên bàn bị chia một ít ra ngoài, cô ăn rất quy củ, không có để lung tung phần còn dư lại hơn phân nửa, hiển nhiên là để lại cho anh.

Anh đặt hộp cơm vào tủ lạnh, bởi vì lò vi sóng quá ồn.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Vưu Khả Ý phát hiện đèn của phòng khách tắt không biết tắt từ lúc nào, cổ của cô hơi đau nhức. Khi chống thân thể muốn ngồi dậy mới phát hiện đã có người đắp chăn thay cô. Không khí hình như ấm áp hơn nhiều, cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện điều hoà nhiệt độ được mở ra.

Nghiêm Khuynh đâu?

Ngủ trong phòng ngủ sao?

Cô nhìn phương hướng phòng ngủ, lại nghe thấy trên ban công truyền đến âm thanh của anh: "Đã tỉnh rồi hả?"

Đột nhiên kinh hãi.

Cô quay đầu rất nhanh, nhìn thấy một người ngồi trên ghế dựa gỗ, sau lưng là mưa không ngừng ngoài cửa sổ, đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc lá, đốt đến một nửa, ánh lửa lóe lên.

Nghiêm Khuynh thong dong tùy tiện mà đưa thuốc lá tiến tới khóe miệng hít một hơi, một ita tia lửa lập tức sáng không ít, hồng hồng, giống như ngôi sao duy nhất trong đêm tối.

Cô từng thấy rất nhiều người hút thuốc lá, lại chưa từng nhìn thấy ai có tư thế hút thuốc lá giống như Nghiêm Khuynh vậy, lười biếng mà tùy ý, không chút để ý, nhưng mỗi một động tác cũng có thể để thành pha quay chậm, bởi vì rất đẹp mắt, bởi vì giơ tay nhấc chân đều là một loại trầm ổn khác với người ta.

Vưu Khả Ý cảm thấy cổ họng hơi khô, rất nhanh ho khan hai tiếng, động tác của người trên ghế gỗ dừng lại, dụi tắt thuốc lá, ". . . . . . Ở nhà một mình quen rồi."

"Không phải bởi vì anh hút thuốc lá, là khát nước." Cô vội vàng giải thích.

Nghiêm Khuynh đứng lên, "Phòng bếp có ấm đun nước, nhưng chỉ có một cái ly, cô có thể dùng bát ——"

"Tự tôi tới." Vưu Khả Ý không muốn làm phiền anh, vội vàng đứng lên đi dép, khi xuyên qua lại sửng sốt. . . . . . Sao cảm giác không đúng lắm?

Nghiêm Khuynh rất nhanh xuyên qua phòng khách mở đèn. Ánh đèn hơi chói mắt, trong khoảng thời gian ngắn Vưu Khả Ý chưa quen ánh sáng chói này, không nhịn được nhắm mắt lại, mở ra lần nữa thì lại phát hiện dép trên chân đã không phải một đôi lúc trước nữa.

Là một đôi dép nữ màu xanh da trời, mới tinh, vừa vặn với chân.

Trên bàn trà còn nhiều hơn một túi ny lon nhỏ, lộ ra một góc hộp phía trên viết Colgate, mơ hồ có thể liếc thấy trong túi còn có các loại đồ vật như bàn chải đánh răng.

Lúc trước anh ra ngoài chính là vì mua những thứ này?

Vưu Khả Ý sững sờ tại chỗ, thật lâu mới hỏi câu: "Những thứ này. . . . . . Đều là anh vừa mới mua sao?"

Nghiêm Khuynh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói trầm thấp trả lời cô: "Không phải mới vừa rồi, là hai giờ trước đó."

Cô cứ ngã ở trên ghế sa lon ngủ hai giờ như vậy? ! Vưu Khả Ý giật mình móc điện thoại di động ra nhìn, kết quả phát hiện bởi vì không còn pin, điện thoại di động đã tự động tắt máy.

"Một giờ rưỡi sáng rồi." Nghiêm Khuynh nhìn ra ý đồ của cô, tốt bụng nói thời gian.

Ánh mắt của cô có chút hốt hoảng, đi nhanh đến trên ban công nhìn, nhưng rèm cửa sổ của căn nhà trước mặt vẫn khép chặt như cũ, cảnh tối lửa tắt đèn, một vùng tối đen như mực.

Lục Đồng vẫn chưa trở lại.

Nghiêm Khuynh thay cô đổ nước, lại lấy sạc điện thoại di động cho cô mượn dùng, cuối cùng ôm chăn trên ghế sa lon vào trong phòng ngủ, "Đi vào ngủ đi."

Ai ai ai? Cho anh thêm phiền toái như vậy, bây giờ còn muốn chiếm giường của anh?

Vưu Khả Ý vội vàng nói: "Tôi ngủ trên sofa là được rồi, anh ngủ đi, không cần phải để ý đến tôi!"

"Tôi ngủ giường, cô ngủ trên sofa?" Nghiêm Khuynh dừng bước chân lại, lúc quay đầu lại nhìn cô thì lông mày khẽ nhếch, hơi cong lên nho nhỏ giống như giọng điệu.

Vưu Khả Ý vô cùng chắc chắn gật đầu.

Nghiêm Khuynh chỉ hỏi ngược một câu: "Truyền ra ngoài, mặt của tôi đặt ở chỗ nào?"

. . . . . .

Vưu Khả Ý quan sát sắc mặt của anh nhiều lần, muốn nhìn ra không phải anh đang nói đùa, bởi vì lời nói này nghe vào rõ ràng là hàm nghĩa hài hước, nhưng giọng điệu và biểu cảm của người nói đều nghiêm trang.

Quan sát không có kết quả, cô chỉ có thể do dự chốc lát, nhỏ giọng nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không truyền chuyện này ra ngoài, phá hỏng danh tiếng của anh. . . . . ."

Cô nam quả nữ sống chung một nhà, đặc biệt người đàn ông kia có thân phận đặc thù. . . . . . Vưu Khả Ý lặng lẽ lau lau nước mắt ở trong lòng, hư rốt cuộc phá hỏng danh tiếng của ai hả? Cô có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới có thể truyền ra ngoài?

Nhưng anh Nghiêm anh minh thần võ □□ độc đoán hoàn toàn không để ý tới cam đoan của cô, vẫn mở cửa ra, lại nhét chăn vào trong ngực cô, "Đi ngủ sớm một chút."

Anh cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt của cô, nhìn dáng vẻ do dự của cô, cuối cùng thở dài nhỏ không thể thấy: "Cô là phụ nữ, lại bị thương, lúc này cần phải khách khí với tôi sao? Huống hồ cô mang tới phiền toái đã đủ nhiều, không ít như vậy."

Vưu Khả Ý bị anh nói xong á khẩu không trả lời được, thậm chí hơi buồn cười, chỉ có thể cong khóe môi lên gật đầu một cái với anh, "Cám ơn anh."

Là giọng điệu cực kỳ khách khí mà thẳng thắn, không có dùng từ "A", "Rồi", "Oh" nói thêm để kết thúc câu cảm ơn này, bởi vì giờ khắc này cô là thật lòng thành ý nói cám ơn với anh. Cám ơn anh im lặng không lên tiếng làm nhiều việc vì cô như vậy, cho mượn ô, mua đồ ăn ngoài, chứa chấp cô, mua đồ rửa mặt thay cô. . . . . . Rồi nhường giường lại cho cô.