Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 138




  "Chờ con lại tích cóp, về sau số tiền trong thẻ này chúng ta có thể sử dụng đi du lịch a."

  Tiêu Uyển Thanh dừng việc xem xét lại, sửng sờ nhìn Lâm Tiễn. Nàng giơ tấm thẻ bạc mỏng trong lòng bàn tay lên, tấm thẻ nhẹ đến mức nàng khó có thể cảm nhận được sức nặng nhưng lại thấy nặng nề, như có một trọng lượng nặng đang đè lên trái tim nàng.

  “Tiễn Tiễn, đây là của con, con nên giữ cho riêng mình đi, dì không cần.” Hai mắt Tiêu Uyển Thanh đầy hơi nước bốc lên, cổ họng nghẹn lại, thấp giọng nói.

  Lâm Tiễn chu môi, giả vờ không hài lòng, "Vì cái gì không cần, Phán Phán, dì cảm thấy nó quá ít sao?"

  "Sao có thể?” Tiêu Uyển Thanh cau mày giải thích. "Tiễn Tiễn, đây là số tiền mỗi tuần con vất vả nỗ lực kiếm được. Theo lý nên để con tùy ý. Làm sao dì có thể yên tâm thoải mái mà nhận được?"

  “Tại sao không?” Lâm Tiễn hỏi ngược lại. "Hai người yêu nhau ở bên nhau, đem một phần tiền vào cùng một thẻ làm quỹ chung không phải là việc bình thường sao? Giữa các cặp vợ chồng, việc người chồng giao tiền lương của mình cho vợ bảo quản không phải là việc bình thường sao? Tiền lương hàng tháng của ba con cũng luôn do mẹ con bảo quản a. "

  Tiêu Uyển Thanh cắn môi, đôi mắt ngấn nước, nghe Lâm Tiễn nói về tình nghĩa vợ chồng, trái tim nàng vừa ngọt ngào vừa thắt lại. Những gì Lâm Tiễn nói quả thực là một lối sống chung giữa những người yêu nhau. Nhưng Lâm Tiễn còn quá nhỏ, làm sao nàng có thể yêu cầu Lâm Tiễn trả tiền lương cho mình như quỹ sinh hoạt chung của hai người, mà ở tuổi của cô những đứa nhỏ khác vẫn đang nhận tiền sinh hoạt cùng tiền tiêu vặt của ba mẹ.

  Nhưng nàng nhìn vào đôi mắt còn ngây ngô nhưng rất trịnh trọng cùng đầy mong đợi của Lâm Tiễn, nàng không đành lòng nói ra lý do từ chối.

  Lâm Tiễn từng nói, hy vọng có thể coi cô như một ái nhân bình thường. Tiêu Uyển Thanh đang cố gắng học cách nhìn vấn đề từ góc độ của Lâm Tiễn, cố gắng quan tâm đến cô theo cách tốt hơn, càng tôn trọng săn sóc Lâm Tiễn với thân phận người yêu của cô.

  Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tiêu Uyển Thanh đề nghị: “Vậy thì mỗi tháng đi đưa một khoản tiền cố định vào, được không?” Số tiền trong thẻ này, nàng sẽ cùng Lâm Tiễn kiếm thêm, cuối cùng, tìm một khoản thích hợp đúng lúc sang tên chính chủ.

  “Không được.” Lâm Tiễn từ trêи ghế ngồi xuống. Cô ngồi xổm trước mặt Tiêu Uyển Thanh, đặt cằm lên chân nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Uyển Thanh, chân thành nói: “Dì đã gánh hết sinh hoạt phí của chúng ta hàng tháng rồi. Biết mình chưa thể chia sẻ gánh nặng với dì nên chỉ có thể làm những gì có thể thôi, đây là quyền lợi cũng là nghĩa vụ của con. Phán Phán, con biết dì cảm thông con, nhưng làm như vậy con mới có thể vui vẻ, dì có thể nguyện ý cảm thông cho con thêm một chút mà thỏa mãn nguyện vọng của con không? "

  “Đồ ngốc, làm gì có ai gấp gáp đẩy tiền của mình ra ngoài như vậy.” Mũi Tiêu Uyển Thanh chua xót, xoa xoa phần tóc trêи trán nữ hài, vừa ôn nhu vừa nhẹ giọng nói.

  Lâm Tiễn đứng dậy, giúp Tiêu Uyển Thanh khép năm ngón tay lại, bao lại tấm thẻ hình vuông. Sau đó, cô kéo Tiểu Uyển Thanh lên, hôn lên đôi mắt đỏ hoe, cười nói: "Là đồ ngốc đẩy nó ra, không phải Lâm Tiễn."

  Cô hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh, ôn nhu nói: "Dì không phải người ngoài, dì là người trong cuộc của con."

  Tiêu Uyển Thanh nghe xong, chóp tim run lên, vành tai bắt đầu nóng ran, nàng không nhịn được ôm chặt eo nữ hài, ánh mắt như có nước.

  Trong lúc hôn nhau nồng nhiệt, chiếc ghế lăn không chịu được trượt về phía sau, cả hai mất cảnh giác nên bị cả kinh. Tiêu Uyển Thanh trong vô thức đưa tay nắm lấy cạnh bàn để cố định, trong lúc hoảng loạn, nàng vô tình quẹt con chuột rơi khỏi bàn phát ra tiếng vang lớn.

  May mà chiếc ghế cuối cùng cũng ngừng lăn.

  Hai người buộc phải dừng nụ hôn, sau khi định thần lại nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau hiện lên một tia kinh ngạc, vừa ngốc vừa đáng yêu. Trong giây tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn không khỏi cười ra tiếng.

  Lâm Tiễn từ trước đến nay cười không nhiều, một khi đã cười liền rất khó dừng lại. Tiêu Uyển Thanh đã cười xong, Lâm Tiễn vẫn còn nằm trong vòng tay nàng không thể ngừng cười.

Tiêu Uyển Thanh nhu hòa nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Tiễn, thấy nụ cười của cô đặc biệt đáng yêu, nàng không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọc.

  Lâm Tiễn cảm thấy mình sắp thở không nổi liền phải hoãn lại. Tiêu Uyển Thanh đang cắn môi nhìn cô, muốn vùng vẫy nói với nàng: "Con ổn, sẽ không cười nữa."

  Điều khiến hoảng sợ là Tiêu Uyển Thanh thực sự đang đối mặt với cô, khóe môi từ từ cong lên, chớp chớp mắt, nụ cười có chút tinh nghịch.

  Lâm Tiễn mở to mắt cắn chặt môi. Ba giây sau, cô vẫn không kiềm chế được việc phá công, một lần nữa, cô bất giác bật cười.

  Một lúc lâu sau, lúc Lâm Tiễn định dừng lại thì lại bị trêu chọc, Tiêu Uyển Thanh thấy cô nói đau bụng, mới ảo não đau lòng giúp cô nhịn cười. Cuối cùng cũng có giải pháp, Lâm Tiễn nằm trêи vai nàng, đang yếu ớt ôm lấy bụng, gian nan lau nước mắt lên án: "Tiêu Phán Phán, sao dì lại xấu xa như vậy a."

  Tiêu Uyển Thanh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xoa nhẹ bụng cô, mí mắt rũ xuống, hai má ửng hồng, vừa thẹn vừa nhẹ giọng thừa nhận: "Dì sai rồi."

  Cực kỳ giống một con mèo nhỏ đáng yêu làm sai bị giáo huấn. Lâm Tiễn nhìn thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn như vậy, trái tim cô bỗng chốc tan chảy.

  “Phán Phán, nói lại lần nữa.” Lâm Tiễn nheo mắt nở nụ cười giảo hoạt.

  Nhìn thấy nụ cười của nữ hài, Tiêu Uyển Thanh mạc danh thẹn thùng. Nàng cắn cắn môi, nhưng không chịu nói gì.

  Lâm Tiễn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng liền cảm thấy mỹ mãn, không trêu chọc nàng nữa. Cô vùi đầu vào cổ Tiêu Uyển Thanh hưởng thụ ấm áp một lúc, sợ ngồi lâu nàng sẽ bị tê chân cho nên cô miễn cưỡng rời khỏi chân nàng.

  Cô lại cầm con chuột trêи bàn, ngồi xuống ghế bên cạnh, liếc nhìn màn hình, chợt nhớ ra hỏi: "Phán Phán, dì nói xem, con có nên gửi cuốn tiểu thuyết này cho một tạp chí để đăng nhiều kỳ không? Hay con đăng nó lên mạng? Cái nào tốt hơn?"

  Tiêu Uyển Thanh ngồi sát bàn, trượt chuột để lưu tài liệu đã đánh dấu. Nàng vén mái tóc xõa xuống, nghiên đầu hỏi Lâm Tiễn "Tiễn Tiễn, con tương đối có xu hướng nhất định không?"

  "Con không có nghĩ tới. Thực ra, con không thực sự quan tâm đến chuyện này mà chỉ nghĩ xem phong cách của bài viết này phù hợp với nền tảng nào hơn thôi."

  Tiêu Uyển Thanh nhướng mày, nhẹ nhàng đề nghị: "Tiễn Tiễn, dì nghĩ ý tưởng bài viết của con rất mới lạ, tính cách rất phù hợp với những bài phổ biến nhất trêи mạng. Nếu được đăng tải trêи mạng, có thể sẽ được hưởng ứng nhiều hơn. Nhìn từ góc độ xu hướng, suy giảm của báo giấy cùng trỗi dậy của văn học trực tuyến là một xu hướng không thể cưỡng lại được. Tiễn Tiễn, đề xuất cá nhân của dì là con có thể ưu tiên cố gắng xuất bản trêи mạng, đăng vào một kênh nữa, con muốn vào thực thể mà không có xung đột. Nếu con không ngại, dì có thể giúp con liên hệ với kênh này. "

  Lâm Tiễn thản nhiên hào phóng cười: “Vậy thì con nghe theo dì, đương nhiên không ngại a.” Cô nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, hôn lại hôn, ngọt ngào nói: “Tiêu Phán Phán, sao dì lại lợi hại như vậy a, con cảm thấy ôm dì như ôm một cái đùi siêu cấp a. "

  Tiêu Uyển Thanh bật cười, ngón cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của Lâm Tiễn, nhắm mắt lại, cười nói: "Dì mới là đang ôm đùi của con, đại tác giả tương lai của dì."

  Lâm Tiễn được nàng động viên, nàng mười ngón giao nhau, nửa đùa nửa thật: "Vậy thì Tiêu Phán Phán, dì phải ôm con thật chặt. Dù không có trang sức đỏ trải dài mười dặm, nhưng con sẽ cố gắng dùng một trăm vạn tới cưới dì."

  Mặt khác, cô cầm thẻ bạc trêи tay Tiêu Uyển Thanh, dịu dàng nói: "Tiêu Phán Phán, thực ra trước đây con không có nhiều động lực cùng nhiệt huyết như vậy. Con luôn cảm thấy mình không cần phải nỗ lực, kiếm được bao nhiêu cũng không quan trọng, cũng không cần quá vất vả. Nhưng hiện tại con cảm thấy không giống nhau. Phán Phán, con muốn nỗ lực để mang lại cho chúng ta một cuộc sống tốt đẹp. Con muốn  nỗ lực để quản tốt gia đình nhỏ của chúng ta. Con muốn tất cả những người tự cho mình là đúng kia thấy cuộc sống của họ cùng chúng ta không giống nhau, nhưng giống nhau hạnh phúc cùng vui sướиɠ. "

  Từ "gia đình" quá mức ngọt ngào. Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt kiên định sáng ngời của Lâm Tiễn, cổ nàng nghẹn lại, xúc động hứa hẹn nói: "Tiễn Tiễn, dì cùng con cùng nhau nỗ lực."

  Thời điểm không còn sớm, hai người đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Lâm Tiễn tắm rửa vẫn chưa đi ra.

  Tiêu Uyển Thanh đang đứng bên giường thổi tóc, vô tình nhìn xuống nhìn tấm thẻ màu bạc đặt trêи bàn cạnh giường, vẻ mặt phiền muộn. Dần dần, môi nàng nở nụ cười nhẹ.

  Nàng tắt máy sấy tóc, ngồi ở bên giường do dự một hồi, hạ quyết tâm.

  Nàng lấy điện thoại đặt trêи đầu giường, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Ôn Đồng: “Đồng Đồng, mình quyết định đổi công việc. Thích hợp giúp mình lưu ý một chút” Nàng suy nghĩ chuyện này đã lâu, nhưng lại nằm một chỗ. Sau một thời gian dài, rốt cuộc nàng vì chuyện tình cảm nên không thể hạ quyết tâm.

  Hôm nay, Lâm Tiễn đã cho nàng dũng khí cùng quyết tâm.

  Nàng cũng muốn cho Lâm Tiễn một cuộc sống tốt hơn, nàng cũng muốn thương lượng thêm một chút để khiến Lâm Mẹ tin tưởng hơn, nàng rất yêu Lâm Tiễn, có thể là yêu Lâm Tiễn rất nhiều.

  Trong nhà ăn, Ôn Đồng cùng Thời Kinh Lan ngồi đối diện nhau, ăn bữa tối vốn được cho là cơm chiều.

  Bọn họ hôm nay họp, kết thúc cuộc họp thì đã muộn, Ôn Đồng ôm bụng đói kêu vang, Thời Kinh Lan không nhanh không chậm tháo kính gọng vàng xuống, nàng bình tĩnh nói: “Tôi lại làm chậm trễ cơm chiều của quản lý Ôn rồi."

  Một chút đều không cảm nhận được tia áy náy nào. Ôn Đồng trong lòng than thở. Cô dừng lại, trêи mặt nở một nụ cười lịch sự: "Không sao, Thời tổng cũng chưa ăn, là do tôi chậm trễ cơm chiều của cô mới đúng."

  Thời Kinh Lan nhếch môi không bình luận. Nàng nhìn đồng hồ, cầm túi xách lên, giọng điệu đều đều nhưng có chút ý vị không cự tuyệt: "Tôi biết có một nhà hàng rất ngon, giờ này còn chưa đóng cửa. Quản lý Ôn cùng tôi đi ăn cơm đi."

  Lão bản mời đi ăn tối, có thể không đi sao?

  Không thể. Thời Kinh Lan vẫn nắm giữ sức mạnh sinh tử trong cuốn sổ kế hoạch mà cô vừa giao. Thay đổi nhân sự quá lớn, chỉ là cô không hoàn toàn thuyết phục được nàng.

  Hơn nữa, cô nhớ đến thuốc chưa dùng hết trong túi xách, nhìn bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh của Thời Kinh Lan, cô có chút tức giận đến ngứa răng. Thừa cũng không thể lãng phí.

Trong đôi mắt sâu thẳm của cô hiện lên một tia giảo hoạt, một nụ cười hiện lên, cô hào phóng đáp lại: "Được."

  Thời Kinh Lan bắt gặp nụ cười kỳ quái của cô, bất giác cau mày. Cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

  Sau khi nhận được tin nhắn từ Tiêu Uyển Thanh, Ôn Đồng liền dừng động tác, bộ dáng khó tin nhìn vài lần.

  Thời Kinh Lan bình tĩnh nhìn Ôn Đồng vài lần, thấy cô hoàn toàn mất tập trung, lông mày tối sầm lại, mím môi. Một lúc sau, nàng gợi lên một nụ cười hiền lành, ôn tồn nói với Ôn Đồng: "Quản lý Ôn có việc cần làm thì có thể đi trước."

  Ôn Đồng nghe được lời này liền thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại, nhìn chằm chằm Thời Kinh Lan một hồi, đột nhiên nở nụ cười đắc ý: "Thời tổng, liên quan đến người tiếp quản nội dung chúng ta vừa thảo luận. Tôi nghĩ tôi có một người thích hợp để đề cử. "