Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 140




Bất ngờ đến quá đột ngột, Lâm Tiễn không kịp phản ứng. Cô bất giác khẽ mở miệng, nhẹ giọng "Ân?" một tiếng. Ngay sau đó, cô mới nhận ra mình không kiềm chế được khóe môi nhếch lên, quơ chân múa tay chứng thực: "Tiêu a di, dì vừa mới đồng ý phải không? ?!"

  Vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh nhu hòa, sủng nịch trả lời cô: "Ân, dì đáp ứng con."

  Lâm Tiễn không nhịn được mà muốn lao tới hôn Tiêu Uyển Thanh. Bất đắc dĩ, vừa nghiêng người sang trái, cô đã bị dây an toàn chặn lại. Khóe miệng chu lên của cô lập tức rũ xuống, kéo dây an toàn trêи người, đau lòng nhìn Tiêu Uyển Thanh.

  Tiêu Uyển Thanh buồn cười nói: "Ý đồ ảnh hưởng đến an toàn của người lái xe là không đúng."

  Lâm Tiễn chu môi, ngồi lại, cố ý lớn tiếng ngạo kiều nói: "Hừ!" Bộ dáng ta sinh khí

  Đèn đỏ sáng, Tiêu Uyển Thanh dừng xe. Nàng nhìn Lâm Tiễn một cái, nụ cười trêи môi nàng càng sâu.

  Lâm Tiễn cố ngạo kiều một lúc, khi thấy Tiêu Uyển Thanh không tới dỗ mình, cô liền tự bỏ ý định, làm nũng nói: "Dì đều không dỗ con."

  Vui vẻ vơi đi một chút, Lâm Tiễn nhìn vẻ mặt ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh, mím môi bắt đầu cảm thấy đau lòng.

  Cô rất mong đợi Tiêu Uyển Thanh có thể từ từ đối mặt với quá khứ, bước ra khỏi quá khứ. Nhưng khi điều mong đợi sắp trở thành hiện thực, cô không khỏi cảm thấy lo lắng cùng đau lòng: "Con không biết sẽ tổ chức lễ ở nhà hay bên ngoài, nhưng chắc là ở quận Nam. Phán Phán, có thực sự ổn không? Nếu còn dì còn chưa sẵn sàng, đừng vì con mà miễn cưỡng chính mình." Đây là lời nói tự đáy lòng của cô.

  Mặc dù cô mong đợi được trải qua sinh nhật cùng Tiêu Uyển Thanh, nhưng mọi thứ đều kém hơn so với mong muốn hạnh phúc của Tiêu Uyển Thanh.

  Tiêu Uyển Thanh thu lại ý cười, ánh mắt ôn nhuận chợt lóe lên tia buồn bã. Một lúc sau, nàng quay đầu lại trấn an Lâm Tiễn: "Dì không miễn cưỡng chính mình. Đã lâu không về, dì nên về xem một chút."

  Đôi mắt nàng như chứa đầy thủy trong veo, phảng phất nét mê người, thổ lộ với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, thật ra những năm này dì không phải không cố thử về nhà, nhưng lần nào đến cây cầu bắt qua phía Nam, dì bắt đầu rút lui. "

  Trong những năm này, nàng sống cô độc một mình, nhưng vì nghĩ đến cha mẹ nàng liền không muốn trở về. Mỗi năm luôn có vài ngày, nàng cảm thấy mình không thể vượt qua được nữa, nàng nghĩ đến cha mẹ mà tưởng chừng suy sụp, muốn về nhà, nói chuyện với họ bên mộ họ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám quay lại hay bước vào.

  Khi người ở thời điểm cực kỳ tiêu cực, trong tâm trí họ chỉ lặp đi lặp lại những từ ngữ tồi tệ cùng những tổn thương nhất.

  Nàng vẫn luôn nhớ kỹ câu mắng của người bà từ trước đến nay luôn ôn hòa hiền hậu bằng giọng cay nghiệt đuổi nàng đi sau khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh "Bôi nhọ nề nếp gia đình, hại chết cha mẹ, bất hiếu bất nghĩa, như thế nào còn có mặt mũi trở về."

  Cho đến khi bà mất, bà cũng không chịu gặp mặt nàng một lần.

  Đến chết, bà của nàng còn không tha cho nàng thì sao nàng dám tha thứ cho chính mình, tha thứ cho bản thân tồi tệ trong quá khứ.

  Nhưng Tiêu Uyển Thanh đã đặt bàn tay phải đang cầm vô lăng xuống, đặt lòng bàn tay lên tay vịn ở ghế ngồi, thấp giọng nói: "Nhưng lần này sẽ khác. Lần này có con ở bên cạnh. Tiễn Tiễn."

  Lâm Tiễn thần sắc nhu hòa lại trịnh trọng, vươn tay nắm lòng bàn tay của Tiêu Uyển Thanh, siết chặt các ngón tay của nàng, kiên định nói: "Con sẽ ở bên dì. Tiêu Phán Phán, từ bây giờ, trong đoạn đường quãng đời còn lại của dì đều sẽ có con. Cùng đi cùng về."

  Tiêu Uyển Thanh nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, đáy mắt nhu tình như nước, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Lâm Tiễn.

  Khi đèn xanh sáng lên, Tiêu Uyển Thanh miễn cưỡng buông tay Lâm Tiễn, khởi động xe.

  Nàng nhớ tới chuyện muốn thương lượng với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì cũng có chuyện muốn bàn bạc với con."

  "Ân? Dì nói đi."

  "Dì định đổi công việc, rời tạp chí. Đồng Đồng mời dì làm giám đốc vận hành của truyền thông Tụ Tinh nơi cô ấy làm việc. Lương bổng cùng phúc lợi tốt hơn hiện tại, nhưng có thể bận hơn hiện tại rất nhiều. Tiễn Tiễn, con cảm thấy thế nào?"

  Thay đổi công việc tưởng là chuyện của một người, nhưng thực ra là chuyện của hai người, vì nó ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày cùng sẽ làm thay đổi hoàn cảnh sống chung của hai người. Tiêu Uyển Thanh tôn trọng ý kiến của Lâm Tiễn.

  Lâm Tiễn nghe vậy nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh, ngoại trừ ngạc nhiên về tin tức này, nhưng cũng cảm động hơn. Cô đương nhiên biết thực tế, Tiêu Uyển Thanh thương lượng chuyện này với cô không có nhiều ý nghĩa thiết thực, cô biết rất ít về công việc của nàng, chứ đừng nói là giúp nàng phân tích triển vọng. Nhưng Tiêu Uyển Thanh vẫn hỏi cô, nghiêm túc thương lượng với cô, thực sự coi cô như một ái nhân bình thường mà đối đãi.

  "Tại sao đột nhiên muốn thay đổi công việc?" Lâm Tiễn trân trọng quyền lợi mà Tiêu Uyển Thanh đã trao cho cô, nhẹ nhàng hỏi nàng.

  Cô trong lòng có chút ghen việc Tiêu Uyển Thanh có thể sẽ làm việc lâu dài với Ôn Đồng. Tuy rằng lần trước gặp Ôn Đồng, cô rất biểu hiện hào phóng, khéo léo, nhưng vẫn ngày đêm quan tâm để cho người yêu của mình hòa hợp với tình địch.

  Trong lòng cô cũng đang để ý đến câu nói của Tiêu Uyển Thanh, "nhưng có thể bận hơn hiện tại rất nhiều."

  Trong giờ học hôm nay, một vài đồng học đột nhiên vây quanh Thời Mãn, thần bí hỏi: "Mãn Mãn, cậu cùng học tỷ Chi Cẩn có vẻ rất quen thuộc nha?"

  Thời Mãn ngước mắt lên liếc nhìn đồng học nữ, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

  Nữ sinh trong lớp háo hức: "Vậy cậu có thể nhờ học tỷ Chi Cẩn giúp mình xin chữ ký của Lộc Minh Phong được không? Mình đã thích anh ấy từ lâu. Mình đã xem thông báo chính thức rồi, học tỷ Chi Cẩn muốn hợp tác với anh ấy diễn "Ve Hạ", đều đã vào đoàn. "

Sắc mặt Thời Mãn đột nhiên hơi lạnh, mím môi một hồi mới phun ra một câu: "Được, nếu mình có thể liên hệ được mình sẽ truyền đạt lại."

  Sau khi nữ sinh vui vẻ rời đi, Lâm Tiễn thấy thần sắc của Thời Mãn có chút không đúng, khí thế chủ động trêu chọc nàng: "Chị Chi Cẩn xem ra tiền đồ vô hạn rồi, cậu muốn đi theo thơm lây sao, phu nhân thần tượng."

  "A." Thời Mãn gượng ép mà cười khẽ một tiếng: "Mình sợ là chị sẽ trở thành phu nhân thần tượng của người khác a." Nàng oán giận nói: "Cậu có biết tuần này, mình chỉ có vài phút điện thoại với chị ấy không? Bận rộn như con quay, mỗi khi gọi nói được vài câu là có người giục chị ấy diễn. Mình không muốn trở thành phu nhân thần tượng, mình chỉ muốn quay lại những ngày mà mình nhìn thấy chị ấy mỗi ngày thôi. "

  Thời Mãn nằm xuống bàn, thấp giọng hỏi Lâm Tiễn, "Cậu nghĩ vì cái gì Chi Cẩn đột nhiên muốn đóng phim? Trước kia mình cũng từng phát hiện chị ấy thích phương diện này."

  "Có lẽ là đột nhiên phát hiện ra mộng tưởng đi." Lâm Tiễn an ủi nàng. "Chờ khoảng thời gian bận rộn này đi qua là tốt rồi." Có thể thấy mấy ngày qua bộ dáng Thời Mãn tràn ngập cô đơn, Lâm Tiễn trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

  Nghe được Tiêu Uyển Thanh nói như vậy cô có chút sợ hãi, khi nàng bận rộn, cô sẽ trở thành Thời Mãn thứ hai.

  Chính là giống như khi cô an ủi Thời Mãn, nếu đây là mộng tưởng của Tiêu Uyển Thanh thì sao?

  "Bởi vì công việc hiện tại đối với dì mà nói thực sự đã chạm mức trần nhà rồi, hầu như không có chỗ cho phát triển đi lên. Tiễn Tiễn, dì muốn thoát ra khỏi vùng an toàn của mình, thử thách thức bản thân để nhìn thấy nhiều khả năng của bản thân mình hơn."

  Lâm Tiễn nhìn vào đôi mắt sáng của nàng, cắn chặt môi. Sau một lúc, cô ngưng tụ tất cả những suy nghĩ cẩn thận của mình, cong môi nhẹ nhàng cùng chân thành đáp lại Tiêu Uyển Thanh: "Con cảm thấy rất vui, con sẽ ủng hộ vô điều kiện mọi quyết định của dì."

  "Nhưng dì khả năng về sau khó có thời gian ăn cơm cùng con." Đây là ảnh hưởng rõ ràng nhất.

  Lâm Tiễn chọc vào má Tiêu Uyển Thanh, nói đùa: "Ngốc, con lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết tự ăn sao?" Cô cười đắc ý nói: "Con còn có thể chuẩn bị bữa tối cho dì a. "

  "Nhưng dì phải đáp ứng con một chuyện." Lâm Tiễn thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói.

  "Cái gì?" Tiêu Uyển Thanh nhu tình nói.

  "Dù bận rộn đến đâu, cũng phải chăm sóc bản thân. Thân thể là thứ nhất, công việc là thứ hai. Không cần lo cho con, nếu không làm được, con sẽ sinh khí." Nữ hài mang theo uy hϊế͙p͙ nói hợp tình hợp lý, chín chắn ân cần lại có chút đáng yêu làm người mềm lòng.

  Tiêu Uyển Thanh cong mày thâm tình nói: "Dì đáp ứng con." Nàng dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía con đường phía trước, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Tiễn Tiễn là thứ nhất, thân thể là thứ hai, công việc là thứ ba."

  Lâm Tiễn như đã nghe thấy điều gì đó khó tin, cô sững sờ một luc. Sau đó, không nhịn được tháo dây an toàn, cúi xuống cách lớp lụa mỏng hôn nhẹ lên cánh tay của Tiêu Uyển Thanh. Cô thực sự muốn bổ nhào vào nàng, nhưng nàng đang lái xe cô sợ sẽ dọa đến nàng, cho nên khắc chế hôn lên cánh tay của nàng.

  "Tiễn Tiễn, đừng nháo. Mau thắt dây an toàn vào." Tiêu Uyển Thanh lo lắng nói.

  "Tiêu a di, dì nhanh lên một chút được không? Đã muộn rồi, con muốn sớm ngủ cùng dì." Lâm Tiễn không chút sợ hãi, từ từ thắt dây an toàn, một bên tay chắp trước ngực dùng hai ngón tay cái hôn vào nhau. Một bên ánh mắt nóng rực lại giảo hoạt ẩn ý nói.

  "Tiễn Tiễn ..." Tiêu Uyển Thanh oán giận mà kêu một tiếng.

  Lâm Tiễn hài lòng khi thấy đôi tai trắng nõn của Tiêu Uyển Thanh đã bị nhuộm đỏ rực với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, độ cong của môi cô càng cao hơn.

  Tại sao chỉ cần nhìn nàng, liền sẽ bất giác muốn cười?

*

  Lâm Mẹ nghe tin Lâm Tiễn đã thành công mời Tiêu Uyển Thanh trở về, ngạc nhiên đến nỗi cằm muốn rớt xuống, vui mừng đến có chút nói năng lộn xộn, không ngừng hỏi Lâm Tiễn đã làm như thế nào.

  Lâm Tiễn nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lâm Mẹ, trong lòng càng ngọt ngào, nhưng miệng vẫn luôn nghịch ngợm: "Có lẽ con quá đáng yêu. Tiêu a di không nỡ từ chối con làm con thương tâm a."

  Phụ thân của Lâm Mẹ tối ngày đó vốn được mời đến dự giảng đường đại học nên không thể đến, nhưng khi nghe nói Tiêu Uyển Thanh sắp về, vô luận thế nào cũng muốn gặp Tiêu Uyển Thanh. Lâm Mẹ và Lâm ba bàn bạc, cuối cùng quyết định đặt phòng ở một nhà hàng trung tâm thành phố. Thứ nhất, nó có vẻ trang trọng. Thứ hai, gần trường học nơi ông Lâm Tiễn dự giảng. Vào thời điểm đó ông sẽ bắt xe đi qua. Thứ ba, nó cũng gần hơn một chút với đường đến khu phía nam, để Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn có thể đi về vì Lâm Tiễn ngày hôm sau còn có tiết học.

  Sau khi Lâm Tiễn nghe xong, lập tức đồng ý. Thật ra cô cũng có chút sợ hãi, nếu để Tiêu Uyển Thanh trực tiếp đến nhà, sẽ đi một bước quá lớn không? Dù sao, muốn về đến nhà cô, sẽ đi ngang qua nhà của Tiêu Uyển Thanh trước.

  Hôm nay Tiêu Uyển Thanh nguyện ý cố gắng bước về khu Nam, Lâm Tiễn đã cảm thấy rất mãn nguyện. Cô muốn chậm hơn, ổn định hơn.

  Đầu tháng 11, cũng là ngày sinh nhật của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh tan ca sớm, đến trường đón Lâm Tiễn rồi đi đến khu phía nam.

  Lúc xe chuẩn bị chạy trêи cây cầu mà khu Bắc băng qua khu Nam, Tiêu Uyển Thanh không khỏi có chút run rẩy cầm vô lăng. Ngay cả trong công việc, lĩnh vực này, nàng đều đùn đẩy cho người khác liên hệ. Đã gần mười năm rồi, nàng chưa bao giờ thấy lại cảnh tượng qua cầu.

  Bàn tay ấm áp của Lâm Tiễn nhẹ nhàng che đi bàn tay đang run rẩy của nàng.

Tiêu Uyển Thanh quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay, Lâm Tiễn đang nheo mắt lại mỉm cười.

  Xe chạy dần lên cầu, qua tâm cầu, đi qua những năm tháng âm u gần chục năm. Nghiền nát rào chắn đường hầm kiên cố một chút.

  "Vài năm trước ở đây đã được đại tu, Tiêu Phán Phán, đoán xem nếu đi nhà con thì sẽ đi như thế nào." Lâm Tiễn nhìn vẻ mặt của Tiêu Uyển Thanh, làm sinh động không khí nói

  Tiêu Uyển Thanh bất giác nắm chặt tay cầm vô lăng, hít một hơi, "Chọn đường bên trái đúng không?"

"Oa, làm sao dì biết được." Lâm Tiễn giả vờ khoa trương.

  Trêи môi Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười chua xót, khàn khàn nói: "Làm sao mà dì không biết đường về nhà."

  Lâm Tiễn nghe vậy, cổ họng nghẹn lại, mũi cô mạc danh chua xót.

  Cô nhìn chằm chằm nữ nhân ôn tú mong manh mà mạnh mẽ nở nụ cười bên cạnh, đột nhiên thấp giọng gọi tên nàng: "Tiêu Uyển Thanh."

  Tiêu Uyển Thanh hơi nghiêng đầu nhìn cô.

  "Con yêu dì." Lâm Tiễn không nhịn được nhẹ nhàng nói.

  Vị đắng trêи môi Tiêu Uyển Thanh dần dần phai nhạt, trong mắt nàng có một tia sáng lấp lánh.

  Bao nhiêu năm nay, nàng luôn nhớ lời bà nội, tự trách bản thân, cũng không dám nghĩ đến lời nói của cha, càng không dám tìm cớ biện giải cho mình.

  Nhiều năm sau, vì Lâm Tiễn, nàng dần nhớ ra trong phòng cứu hộ, cha nàng đã nhắm mắt lại, cuối cùng chật vật ngắt quãng nói với nàng: "Con có thể... đi theo con đường của con, nhưng là.... phải hạnh phúc!"

  Xe dần rời cầu, khung cảnh quen thuộc mà xa lạ của khu phía Nam hiện ra trong tầm mắt.

  Ba ba, con đã mang nàng trở về.

  Lần này, ba sẽ chúc phúc cho con, phải không?

  Hai mắt Tiêu Uyển Thanh hơi nóng, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.