Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 74




        Lâm Tiễn tiếp cuộc gọi của Thời Mãn, cô không còn nghĩ đến việc đi tắm nữa. Mặc dù lý trí của cô nhiều lần cảnh cáo phải bình tĩnh lại, nhưng tâm trạng của cô không thể kìm nén được lâu, sớm bay đến trêи người Tiêu Uyển Thanh.

  Cô bật vòi hoa sen, sử dụng tốc độ nhanh nhất trong đời, trước khi thoa dầu dưỡng, cô đã vội vàng gội sạch đầu, sau đó tắm không cần sữa tắm.

  Cô mặc vội đồ ngủ, quấn áo choàng tắm, mở cửa phòng tắm chạy nhanh về phía phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh.

  Cô không biết mình muốn làm gì, cô cũng không nghĩ mình sẽ nói gì khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh. Trong đầu cô chỉ có một mong muốn cấp bách là được gặp nàng.

  Trong lòng cô khao khát cùng nóng bỏng, hy vọng những gì Thời Mãn nói với cô là sự thật, muốn tin những gì nàng tiết lộ là sự thật.

      Nhưng rốt cuộc quá mức quý trọng, đó không phải là những gì cô nhìn thấy tận mắt hay cảm nhận của chính mình, cô không dám dễ dàng tin tưởng chứ đừng nói đến hành động thiếu suy nghĩ.

  Cô chỉ cần ánh mắt khẳng định của Tiêu Uyển Thanh, cô sẽ có thể sinh ra vạn lần dũng khí.

  Lâm Tiễn bước vội đến trước cửa phòng Tiêu Uyển Thanh. Lần đầu tiên cô thất lễ như vậy, với tình cảm vương vấn đã quá muộn để che giấu, cô bước vào phòng ngủ đang mở cửa của nàng mà không gõ cửa.

  Trong phòng ngủ, Tiêu Uyển Thanh đang cầm máy sấy tóc, đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, thất thần sấy tóc. Giữa tiếng ồn của máy sấy tóc, nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, nhíu mày, tắt máy sấy tóc, quay đầu nhìn ra cửa.

  Lâm Tiễn đang quấn áo choàng tắm, tóc vẫn còn ướt đứng cách đó không xa, ánh mắt như thiêu đốt nhìn nàng.

  Đôi môi xinh đẹp của cô nhếch lên cao, trong đôi mắt như sao có chút ánh sáng lấp lánh, chính là tâm tình phức tạp của Tiêu Uyển Thanh không thể phân biệt được, sợ là không thể nhìn rõ.

  Tim Tiêu Uyển Thanh hơi chùng xuống, bàn tay đang cầm máy sấy tóc đột ngột siết chặt. Bất giác, lông mày nàng càng ngày càng nhíu chặt hơn. Nhìn lại Lâm Tiễn, trong mắt nàng dần trở nên có ý tứ thăm dò, đôi mắt vẫn mềm như nước, nhưng không có nhiệt độ.

  Tâm lạnh như nước.

  Lâm Tiễn tràn đầy mong đợi, khi cô nhìn vào mắt Tiêu Uyển Thanh, tinh ý nhận thấy sự bình tĩnh bất thường trong mắt nàng, liền hoàn toàn lạnh đi.

  Cô bất giác xấu hổ cúi đầu nhìn y phục không chỉnh tề của mình, rồi lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyển Thanh.

  Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thăng trầm chưa từng thấy qua của Tiêu Uyển Thanh khiến trái tim Lâm Tiễn nhói đau.

  Cô có bị Tiêu Uyển Thanh nhìn ra không? Cho nên, phản ứng của nàng ...

  Lâm Tiễn không có thời gian để nghĩ câu hỏi này. Trong tiềm thức, cô che giấu ý định thực sự của mình, kiềm chế nhu tình trong mắt mình, hy vọng có thể xua tan băng giá trong mắt Tiêu Uyển Thanh.

  Cô làm sâu thêm độ cong của khóe môi, điều chỉnh giọng nói phấn khích của mình, đối với Tiêu Uyển Thanh nói: "Mãn Mãn gọi điện thoại cho con nói ..." Dù sao cô cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên không thể hoàn mỹ như vậy. Giọng nói của Lâm Tiễn có chút kỳ lạ vì quá phấn khích, khiến cô ngẩn người.

  Cô hoảng sợ tìm kiếm trong đầu xem mình nên nói gì để Tiêu Uyển Thanh tin tưởng, tin tức này kϊƈɦ động để cho cô thất thố.

  “Mãn Mãn nói là cậu ấy cùng Chi Cẩn cũng ở căn cứ ba!” Trong đầu Lâm Tiễn có chút trống rỗng, sau khi nói một câu như vậy theo bản năng, cô mới nhận ra mình đã nói gì.

  Đột nhiên, trái tim cô lạnh đi, nhưng khuôn mặt cô lại nóng.

  A, điên thật rồi, cô đang nói vớ vẩn gì với Tiêu Uyển Thanh vậy. Mỗi ngày Thời Mãn luôn nói chuyện với cô về căn cứ thứ nhất, căn cứ thứ hai, căn cứ thứ ba giờ lại bị ảnh hưởng a.

  Nhưng mà, không ngờ Tiêu Uyển Thanh vừa nghe xong liền giật mình, đôi mắt thủy chung nhìn cô thật lâu, như không thể tin được, chậm rãi mà có ấm áp cùng nụ cười.

  May mà, đó chỉ là phỏng đoán chủ quan của nàng. May mà, chỉ có nàng đang chìm đắm trong cảm xúc và suy nghĩ quá nhiều. Tiêu Uyển Thanh cảm thấy nhẹ nhõm.

  Nàng cong lên khóe môi, có chút ấm áp dịu dàng trêu chọc Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, con có biết con đang nói gì không?"

  Lâm Tiễn sửng sốt trong giây lát, giây tiếp theo, cô sầm mặt lại, giống như phản ứng lại, xấu hổ đến không dám nhìn người, cúi đầu chạy ra khỏi phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh.

  Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn đã biến mất từ

lâu, ánh mắt lạnh lùng của nàng đã biến mất, trêи môi nở nụ cười nhẹ.

  Thực là tiểu hài tử, cùng bạn tốt nói chuyện bí mật lại có thể kϊƈɦ động thành cái dạng này. Trong lòng Tiêu Uyển Thanh, ngoài việc nàng không có chút mất mát nào, còn có nhiều cảm giác nhẹ nhàng và bình yên.

  Nàng không biết Lâm Tiễn chạy ra ngoài không phải vì xấu hổ, mà vì ủy khuất. Cô chạy về phòng, đóng cửa rồi trượt xuống cửa, chôn đầu vào hai đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy dài trêи khuôn mặt.

  Đây là lần thứ hai cô khóc vì Tiêu Uyển Thanh.

  Lần đầu tiên là ủy khuất.

  Lần này cũng là ủy khuất, nhưng lại tuyệt vọng hơn.

  Cô cẩn thận nhớ lại những mảnh vụn mà cô đã trải qua cùng Tiêu Uyển Thanh trong những năm qua. Từ từ nắm bắt những chi tiết bất thường về nàng mà cô đã bỏ lỡ. Cô nghĩ đến nụ hôn rơi trêи trán mình, nhớ tới tình huống nàng thân mật ôm cô trong giờ nghỉ trưa.

  Cô biết, cô tin Tiêu Uyển Thanh thực sự có một chút thích cô.

  Nhưng cô nghĩ Tiêu Uyển Thanh có khả năng phát hiện ra, từ tia lạnh lùng trong ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh, cô nhận ra nàng sẽ không có khả năng chấp nhận cô.

  Thật ra, cô đã sớm có cái giác ngộ này.

  Cảm giác lộ ra từ đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh khiến cô sợ hãi.

  Chỉ cần cô nói ra, cô vẫn không thể có được nàng. Ngược lại, cô sẽ càng mau mất nàng hơn.

  Sau khi yêu Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn biết giữa cô và Tiêu Uyển Thanh không phá thì không xây được. Cô luôn tin tưởng câu ăn cả ngã về không.

  Nhưng lúc này, cô lại hoang mang bất định.

  Lui một bước, hy vọng có thể mở rộng bầu trời.

  Tiến một bước, lại chưa chắc có thể hy vọng.

  Cô chưa bao giờ biết mình là một người thiếu quyết đoán như vậy. Cô chợt hiểu ra vì sao Ôn Đồng lại hèn nhát và kiềm chế bao năm qua như vậy.

  Hóa ra trong tình yêu, không ai dũng cảm hơn ai hết.

     Cô có thể đánh cuộc không?

  Thứ đặt cược là Tiêu Uyển Thanh, hai người không phải là người yêu của nhau nhưng đó cũng là những tháng ngày ngọt ngào.

  Đánh cuộc chính là yêu thích của cô dành cho Tiêu Uyển Thanh.

  Thích nàng thôi chưa đủ mà phải thích nàng rất nhiều. Nhưng loại thích nào được coi là yêu thích?

  Có phải lúc này cán cân đang nghiêng về phía cô?

  Lâm Tiễn cảm thấy thất vọng, cảm giác như cô không thể thắng được.

  Khi nào mới có thể thắng đây?

  Cô không biết.

  Bởi vì, cô giống như vĩnh viễn đều thắng không nổi.

  Mấy ngày tiếp theo, tinh thần Lâm Tiễn không tốt lắm, có chút uể oải.

  Bữa tối thứ Tư, Tiêu Uyển Thanh không khỏi quan tâm đến Lâm Tiễn, dò hỏi cô làm sao vậy, Lâm Tiễn chỉ cười nói kiểm tra lái xe điểm không tốt. Luôn bị huấn luyện viên cằn nhằn nên tâm trạng cô không tốt.

     Tiêu Uyển Thanh nghe vậy âm thầm ghi nhớ trong lòng.

  Tối thứ Sáu, đêm đã xuống hoàn toàn.

  Trong phòng bếp, Tiêu Uyển Thanh rửa bát, Lâm Tiễn ở bên cạnh nàng phụ một tay, hai người phối hợp ăn ý. Tiêu Uyển Thanh rửa tay, cởi dây buộc của tạp dề, nâng tóc lên cởi tạp dề, cười hỏi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, có hứng thú đến một nơi với dì không?"

  Nhiều ngày qua, Lâm Tiễn hơi lạc lối vì không tìm được câu trả lời cho cảm xúc của mình, cho nên đối với mọi chuyện không có hứng thú. Ngoại lệ duy nhất là nụ cười, mọi cử động của Tiêu Uyển Thanh.

  Cô run rẩy nở nụ cười, cầm lấy tạp dề mà Tiêu Uyển Thanh vừa cởi ra, giúp nàng treo lên tường, quan tâm hỏi: "Đi nơi nào a?"

  Nhìn thấy cô có chút tinh thần, ánh mắt Tiêu Uyển Thanh dịu đi. Mối nghi hoặc ngày đó cuối cùng đã gieo mầm trong lòng Tiêu Uyển Thanh. Sau đó nàng liên tục cảnh báo bản thân nàng có thể chấp nhận những hành động thân mật của Lâm Tiễn, nhưng nàng không nên chủ động làm những hành động quá thân mật với cô.

  Nàng sợ mang theo yêu thích làm nên những hành động vô tình có thể làm ảnh hưởng không đáng có cho Lâm Tiễn.

  Nhưng cuối cùng nhìn thấy nụ cười của Lâm Tiễn hôm nay khiến nàng cảm thấy an tâm, không khỏi đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Con đi với dì sẽ biết. "

  Lâm Tiễn cảm thấy mềm lòng khi nhìn thấy bộ dạng vui tươi của Tiêu Uyển Thanh.

  Thích một ai đó, chỉ là để giao bản thân mình cho người đó thôi sao?

  Đem điều khiển từ xa cảm xúc của chính mình cho người kia.

  Người kia có thể làm bản thân vui, làm bản thân buồn.

  Không thể kiểm soát, can tâm tình nguyện.

  Lâm Tiễn khẽ thở dài trong lòng. Cô nhướng mày, đến gần Tiêu Uyển Thanh, ôm lấy tay nàng, cao giọng đáp ứng nói: "Vậy thì đi thôi. Nếu không vui thì có bồi thường không?"

  Tiêu Uyển Thanh bật cười, đi theo Lâm Tiễn, nàng thờ ơ trả lời, "Không có. Con nên chuẩn bị tốt đi, hẳn là không vui."

  Lâm Tiễn lập tức làm nũng: "Vậy con không đi."

  Hai tay Tiêu Uyển Thanh nắm chặt, giống như sợ cô chạy trốn, hiếm thấy kiêu ngạo nói: "Không được, con đã đồng ý rồi."

  Lâm Tiễn cảm nhận được cảm giác bị siết chặt trong tay, cô rất vui. Nếu có thể, cô muốn được Tiêu Uyển Thanh nắm như vậy cả đời.

  Cô sẽ không bao giờ chạy trốn.

  Đi đến gara tầng dưới chờ xe, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh dừng trước một chiếc xe trắng cũ kỹ, Lâm Tiễn mới nhận ra: "Tiêu a di, dì đổi xe sao?"

  Tiêu Uyển Thanh ấn nút ổ khóa, cười nhạo cô: "Ngốc. Ai lại đổi xe kém như vậy." Nàng mở cửa xe giải thích với Lâm Tiễn, "Là dì thuê xe của công ty."

  Lâm Tiễn lơ đễnh bước lên xe, vừa muốn hỏi Tiêu Uyển Thanh tại sao lại đột nhiên thuê xe, xe làm sao vậy?

  Cô quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà Tiêu Uyển Thanh đã rời khỏi cô, bừng tỉnh đại ngộ.

  Cô chỉ thuận miệng nói một câu, nàng lại coi trọng mà ghi tạc trong lòng sao?

  Nàng thích bản thân mình đến mức nào? Lâm Tiễn muốn vươn tay nắm nhẹ cần số để giảm tốc độ, nhìn vào mắt nàng nghiêm túc hỏi.

  Nhưng cuối cùng, cô chỉ dần dần nắm chặt năm ngón tay, mím môi im lặng.

  Chiếc xe chạy tới con đường nhựa mà Lâm Tiễn chưa bao giờ đi qua. Con đường như được xây dựng sau làng, hai bên là những cánh đồng bạt ngàn, chân trời đen như được nối với bầu trời ở nơi xa xăm.

  Điều lạ là đường rộng, hai đèn đường sáng rực thành hàng nhưng hầu như không có xe qua lại, thi thoảng mới có người đi bộ qua lại.

  Xe giảm tốc độ từ từ, cuối cùng cũng ổn định dừng lại. Lâm Tiễn hạ cửa kính xe xuống nhìn qua, chỉ thấy xe đã đi đến cuối đường, không còn đường đi về phía trước.

     Tiêu Uyển Thanh mở cửa xe bước xuống, nàng cười giảo hoạt nói với Lâm Tiễn, “Chờ dì.” Sau đó, nàng đóng cửa lại, đi vòng ra phía sau thùng xe, mang theo một túi dụng cụ cũ và một cây thước dài bằng gỗ ra, đi về phía trước.

  Dưới màn đêm dày đặc, ngọn đèn đường cao vời vợi ánh sáng trong veo, người phụ nữ đang kéo thước dây, tay cầm phấn, một chân quỳ trêи mặt đất, sau lưng cây lúa đung đưa theo gió đêm. Hợp thành một bức tranh bắt mắt.

  Lâm Tiễn nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò, thẳng tắp. Trái tim mềm mại lại chua xót. Cuối cùng cô không kìm được nữa, mở cửa bước đi trong bóng tối, từ phía sau ôm chặt lấy tấm lưng mảnh mai của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng áp mặt vào đó.

  Cơ thể Tiêu Uyển Thanh cứng lại. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nói: "Sao lại xuống đây? Lạnh sao? Dì còn chưa kẻ vạch ga ra." Thấy Lâm Tiễn không nói, nàng giải thích, "Đường này chưa được sửa chữa hoàn chỉnh, thông xe nên không có người, không có xe, con cứ tự tin thực hành ở đây, đạp côn, rà đúng điểm, tìm cảm giác, dì sẽ giúp con quan sát, lát nữa dì sẽ giúp con chặn ga, đừng sợ. "

Lâm Tiễn không chút động mà vùi mặt sau lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Tiêu a di, sao dì lại tốt với con vậy?” Tưởng như ngàn lời nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nén được một câu.

  Tim Tiêu Uyển Thanh hơi chùng xuống, nụ cười bình tĩnh trêи mặt cũng dần dần thu lại.

  Hơi nóng sau lưng, giọng nói nỉ non bị đè nén bên tai, khiến nàng nhớ đến ánh mắt thiêu đốt mà Lâm Tiễn dành cho nàng trong rạp chiếu phim ngày hôm đó, cả ảo giác ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên môi.

  Một lúc lâu sau, Tiêu Uyển Thanh cười khẽ, trả lời Lâm Tiễn, "Bởi vì dì là trưởng bối của con."

  Nàng nhận thấy cô gái phía sau ngje câu trả lời, hơi ngẩng mặt lên.

  Gió lạnh tràn vào giữa hai người.

  Tiêu Uyển Thanh nhắm mắt bổ sung một câu.

  "Còn có, khi dì còn nhỏ, mẹ của con đối xử với dì rất tốt."

  Đó giống như nhắc nhở Lâm Tiễn, cũng giống như nhắc nhở bản thân nàng.