Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 208: Cầm lên được thì buông xuống được




Vô Danh biết sở dĩ hắn có thể lại một lần nữa ngưng tụ đao khí thành một dải đao văn là do vị trung niên nam tử kia nương tay với hắn, nếu không một đao đó lúc đầu mà bổ xuống thì hắn đã đi chầu diêm vương rồi.

Hai tháng trôi qua thật nhanh, Vô Danh đứng ở trên bậc thang thứ bảy mươi chín thì thầm. Ánh mắt của hắn có chút mong đợi nhìn về phía bậc thang thứ tám mươi. Theo như hắn tính toán thì có lẽ sau khi hắn bước lên bậc thang này cũng chính là đã bước lên một cảnh giới mới, “đại thành” đao đạo. Tuy nhiên có thể chạm tới “đại thành” đao đạo hay không thì vẫn còn phải xem khả năng của hắn như thế nào.

- Hai tháng rồi a, hắn vậy mà chỉ dùng hai tháng thời gian đã đứng vững ở trên bậc thang thứ bảy mươi chín rồi. Nhìn cái cách mà hắn leo từng bậc thang một cũng khiến cho ta phải khắc cốt ghi tâm a.

- Hắn có thể bước tới bậc thang thứ bảy mươi chín, quả thực đúng là vượt qua ngoài dự đoán của ta. Lúc này trong lòng ta lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.

- Nếu như một thiếu niên trẻ tuổi đi ra từ Cổ Vực đã có thực lực bậc này, vậy thì không biết những lão quái vật bên trong đó còn kinh khủng tới mức như thế nào nữa. Quả thực ngay cả nghĩ tới thôi cũng thấy rợn người a.

Mấy tu sĩ Nguyên Anh lại một lần nữa bàn tán. Suốt mấy tháng nay những tu sĩ công kích hộ trận bên ngoài cũng rất là vất vả, cũng chính vì thế mà hộ trận bên ngoài của Liên Đao Tông cũng đang có dấu hiệu sụp đổ.

- Răng rắc…

Đúng lúc này một tiếng “răng rắc” vang lên, hộ trận của Liên Đao Tông đã bị những tu sĩ ở đây đánh ra một vết nứt nhỏ. Một tu sĩ Nguyên Anh tầng hai hét lên một tiếng:

- Hộ trận này đã bị chúng ta đánh nứt rồi, mọi người hãy dùng toàn bộ sức lực của mình phá trận. Bảo vật bên trong đang chờ đợi chúng ta.

Sau khi tiếng răng rắc này vang lên, khuôn mặt của ai nấy cũng đều hết sức vui mừng, ròng rã suốt bốn tháng trời vậy mà hộ trận này mới bắt đầu xuất hiện vết nứt, đúng là mừng rớt cả nước mắt.

………..

Vô Danh nhắm mắt lại sau đó thở ra một hơi, chân phải của hắn hơi nhấc lên rồi bước về phía trước, bước lên trên bậc thang thứ tám mươi.

Ngay khi Vô Danh vừa mới đặt hai chân lên bậc thang thứ tám mươi, lập tức một cảnh tượng lạ lùng liền xuất hiện. Không còn những bậc thang bằng đá nối tiếp nhau nữa, thay vào đó là một khoảng không gian tối tăm mù mịt không thấy đầu cuối.

Thần thức của Vô Danh ngay lập tức phóng ra nhìn xung quanh, tuy nhiên ngoài khoảng không mờ mịt ra thì hắn không thấy bất kể thứ gì cả. Sau một lúc yên lăng, hai mắt của Vô Danh mở ra rồi nhìn về một hướng.

Hướng mà Vô Danh nhìn tới không gian đột nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó một đạo thân ảnh dần dần hiện ra. Đạo thân ảnh này rõ ràng chính là vị trung niên nam tử ở bậc thang thứ bảy mươi chín vừa rồi.

Vị trung niên nam tử liếc mắt nhìn về phía Vô Danh sau đó nhàn nhạt nói:

- Nguyên Anh tầng hai sơ kỳ?? Nếu có thể đi tới bước này, vậy hãy thử đỡ một chiêu của bản tông chủ. Ta sẽ chỉ dùng thực lực Nguyên Anh tầng hai sơ kỳ giống ngươi.

Trung niên nam tử nói xong thì thanh thái đao lại một lần nữa xuất hiện trong tay, sau đó vị trung niên nam tử này liền nâng đao lên sau đó chém ra một đao. Thanh thái đao của trung niên nam tử vừa mới cuốn lên lập tức kéo theo cuồng phong rít gào sau đó là một dải đao văn liên miên màu đỏ sóng lớn đánh ra. Một đạo lại nối tiếp một đạo, một làn sóng càng so một làn sóng cao.

Vô Danh nhìn thấy vị trung niên nam tử kia vừa mới đánh ra một đao này thì hắn cũng không dám chậm trễ đánh ra một đao. Một giọt nước mắt màu băng lam từ khóe mắt của Vô Danh rơi xuống, sau đó lập tức rơi trên Khai Thiên Dạ Đao. Một loại lạnh thấu xương khí từng tràn ngập khắp không gian, Khai Thiên Dạ Đao của Vô Danh quét ngang, ngay lập tức một dải đao văn màu xanh kéo theo lam mang nhàn nhạt chém về phía đao văn liên miên màu đỏ sóng lớn của trung niên nam tử.

Nơi mà đao của vị trung niên nam tử kia đi qua đều cuốn lên khí lãng cuồn cuộn không dứt, khiến cho người ta có cảm giác như sông biển quay lộn. Còn đao văn màu xanh của Vô Danh đi tới đâu thì ở đó ngay lập tức kết lại một lớp băng mỏng, khí tức lạnh lẽo thấu xương lan tỏa khắp không gian.

- Rầm…

Hai đao này vừa mới va vào nhau lập tức tạo ra chấn động kịch liệt, khí lãng cuồn cuộn va chạm với khí tức lạnh lẽo sau đó không ngừng cắn nuốn lẫn nhau. Đao văn liên miên màu đỏ sóng lớn vừa gặp phải đao văn màu xanh lạnh lẽo kia thì liền bị đóng băng lại ngay lập tức. Thế nhưng tưởng chừng rằng đao văn màu xanh đã đóng băng toàn bộ đao văn màu đỏ thì đúng lúc này một tiếng “răng rắc” vang lên sau đó là vô số đao mang bọt nước bắn ra.

Đao mang bọt nước này sau khi nổ tung ra thì ngay lập tức đánh vào đao văn màu xanh lạnh lẽo kia, không gian bây giờ tràn ngập một loại đao mang khí tức. Thế nhưng loại đao văn màu xanh lạnh lẽo kia cũng không có dễ dàng như vậy bị đánh bại, đao văn màu xanh sau khi bị đao mang bọt nước đánh vào thì cũng khiến cho đao mang bọt nước vỡ tan thành từng mảnh băng tinh sau đó rơi xuống đất. Không gian xung quanh cũng vì thế mà truyền ra từng đợt rung động. Đao mang màu đỏ và lam mang lạnh lẽo xẹt qua khắp nơi trong không gian rồi dần dần tiêu tán.

Vô Danh cả người lùi lại phía sau một đoạn vì dư chấn của một đao vừa rồi. Vị trung niên nam tử kia thì chỉ cần hơi run người một cái thì đã lập tức hóa giải.

Trung niên nam tử kinh ngạc nhìn một màn vừa rồi diễn ra, hai mắt của ông ta lóe lên, thanh thái đao màu đỏ trong tay lại một lần nữa cuốn tới. Hư ảnh khổng lồ của thanh thái đao màu đỏ đột nhiên hiện lên trên không trung, nơi một đao này đi qua không gian giống như bị vặn xoắn lại, dải hồng mang với đường cong tuyệt đẹp vẽ ra trên không trung.

Một đao này vừa mới đánh ra liền khiến cho Vô Danh cảm thấy một loại uy áp to lớn ập lên trên thân thể. Vô Danh hiển nhiên rất nhanh đã nhận ra, đây chính là đao thế.

Chân nguyên của Vô Danh ồ ạt tuôn vào bên trong Khai Thiên Dạ Đao, hắn lập tức bổ ra hai đao liên tiếp.

Đao thứ nhất Vô Danh bổ ra chính là Lôi Phong đao, không gian xung quanh hắn lập tức nổi cuồng phong mãnh liệt sau đó là một cơn lốc xoáy lôi điện khổng lồ đánh về phía hư ảnh khổng lồ của thanh thái đao kia.

Lốc xoáy lôi điện còn chưa có đi qua thì ngay lập tức từng đạo đao văn màu xanh liên miên sóng lớn đã ập tới. Một đạo lại nối tiếp một đạo, một làn sóng lại so một làn sóng cao.

- RẦM!!

Hắc lôi cuồng phong của Vô Danh vừa mới va chạm vào hư ảnh khổng lồ của thái đao kia thì ngay lập tức bị chém đôi ra thành hai nửa. Hắc lôi cuồng phong của Vô Danh ngay lập tức trở nên hỗn loạn mất trật tự sau đó liền tan ra không còn một mảnh. Sau khi hắc lôi cuồng phong bị đánh bại thì ba đào cuồng nộ đã ập tới, từng làn sóng đao văn đổ ập vào trên hư ảnh thanh đao khổng lồ kia tạo thành từng đợt sóng gợn trên thân đao. Một đạo lại nối tiếp một đạo, tốc độ chém xuống của hư ảnh thanh đao khổng lồ lập tức bị chặn đứng lại.

Nhưng cuối cùng thì ba đao cuồng nộ vẫn bị hư ảnh thanh đao khổng lồ kia chém rụng. Thế nhưng ngay lúc đó từ trên thân đao lập tức truyền ra từng đợt rung động sau đó là vô số đao mang bọt nước vỡ tan ra kéo theo một trăm con sóng nhỏ đánh vào trên cây đao khổng lồ.

Vô số đao mang bọt nước lại tiếp tục vỡ ra, khí lãng cuồn cuộn lan tỏa ra không gian xung quanh thành từng đợt, tạo thành những tiếng oong oong trong không trung.

Hư ảnh thanh đao khổng lồ kia cũng vĩ đòn tấn công bất ngờ này của ba đao cuồng nộ mà trở nên rung lắc một hồi, ngay lập tức màu sắc trên thanh đao khổng lồ kia lập tức ảm đạm xuống. Tuy nhiên một đao này của vị trung niên nam tử kia vẫn chưa có dừng lại ở đó, nó vẫn còn tiếp tục chém xuống.

Vô Danh sau khi bổ ra hai đao vừa rồi cũng đã dùng rất nhiều sức lực, hắn không thể bổ ra thêm một đao thứ ba ngay sau đó nữa. Vô Danh lúc này cảm thấy hít thở có chút không thông, cũng bởi đao thế của một đao kia ập tới. Mặc dù một đao đó còn chưa có đánh tới trên cơ thể của Vô Danh, nhưng hắn đã cảm thấy giống như có một cây đao đè ngay ở trước ngực của mình rồi.

Nói ra thì chậm nhưng một màn vừa rồi lại diễn ra hết sức nhanh chóng, tất cả diễn biến chỉ mất có vài giây, sau đó thanh đao khổng lồ kia đã chém tới thân thể của Vô Danh chỉ trong chớp mắt.

- Phốc!!

Một đạo huyết vụ dài bắn ra từ trên ngực của Vô Danh, thân thể của hắn như diều dứt dây bị chém bay về phía sau với tốc độ cao. Chỉ trong tích tắc hắn đã bị đánh văng ra khỏi không gian tối đen như mực này.

- Bịch…bịch…bịch…

Vô Danh sau khi bị đánh bay ra khỏi không gian kia thì đã nằm gọn ở trên bậc thang thứ nhất. Trên ngực của hắn xuất hiện một vết thương lớn kéo dài từ vai trái xuống hông bên phải, đầu tóc bù xù, miệng hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu nữa.

Biến cố này vừa mới xảy ra lập tức dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ ở xung quanh, ai cũng cảm thấy khó hiểu tại sao thiếu niên kia vừa mới biến mất rồi lại xuất hiện với bộ dáng như vậy.

- Ây, không biết sau khi hắn bước lên bậc thang thứ tám mươi gặp phải cái gì mà thành ra như vậy, nhìn vết thương kia có vẻ cũng không nhẹ đâu a.

- Bậc thang thứ tám mươi dĩ nhiên lại có thể kinh khủng như thế, lại có thể chém bay tiểu tử đó xuống tới bậc thang thứ nhất. Ta thấy hắn cũng nên dừng bước rồi a.

- Ta thấy có vẻ như tiểu tử kia vẫn còn chưa có chết a, đáng tiếc, đáng tiếc.

Vô Danh sau khi bị đánh bay xuống bậc thang thứ nhất thì liền ngay lập tức lấy ra một lọ đan dược sau đó nuốt hết vào. Một lúc sau vết thương trên ngực hắn mới chậm rãi liền lại, máu trên ngực cũng đã ngừng chảy. Vô Danh nói thầm:

- Chết tiệt, miệng nói dùng thực lực của Nguyên Anh tầng hai, thế mà sau khi chém ra đao thứ hai lại dùng thực lực của Nguyên Anh hậu kỳ. May mắn ta đã luyện thể tới tầng thứ năm, nếu không thì cái mạng này đúng thật là khó giữ.

Vô Danh từ từ nâng người dậy sau đó nhìn về phía trên bậc thang, ở đó hắn thấy Vũ Thủy Yên nằm bất tỉnh trên một vũng máu. Vô Danh ánh mắt có chút hốt hoảng, hắn lập tức phóng thần thức của mình ra sau đó cả người đứng bật dậy chạy về phía Vũ Thủy Yên.

Vô Danh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau khi thần thức của hắn dò xét qua thì thấy Vũ Thủy Yên vẫn còn thở, cô bé này vẫn còn chưa có chết. Vô Danh nhìn thân hình tiều tụy của Vũ Thủy Yên mà lắc đầu thở dài, cô bé này rõ ràng là cố chấp leo lên bậc thang tiếp theo nhưng không được, cuối cùng vì mất hết sức lực mà nằm bất tỉnh ở đây không dậy.

Vô Danh từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra hai viên đan dược, một loại là chữa thương còn loại còn lại là khôi phục chân nguyên. Hắn hơi bóp miệng của Vũ Thủy Yên sau đó cho nàng nuốt hai viên đan dược vào. Vô Danh đưa tay rồi phát ra một luồng chân nguyên dẫn đạo hai viên đan dược kia trôi xuống rồi hòa tan ra.

Vô Danh đưa hai tay của mình luồn xuống phía dưới, một tay đỡ lấy gáy còn tay còn lại thì ôm lấy hai chân của nàng rồi bế lên. Cô nàng này không biết đã gầy tới mức nào rồi, Vô Danh bế nàng cảm thấy giống như không có gì ở trên tay vậy, một loại cảm giác nhẹ tênh.

Đúng lúc này mi mắt của Vũ Thủy Yên chợt động, sau đó hai mắt từ từ mở ra. Hai mắt của Vũ Thủy Yên hơi nheo lại, một lúc sau nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của Vô Danh. Giọng nói thều thào yếu ớt của Vũ Thủy Yên truyền ra:

- Vô Danh đại ca!!

Vô Danh nhún chân một cái đã đứng ở bậc thang thứ nhất, sau đó đi ra bên ngoài. Hắn không nhìn Vũ Thủy Yên nói:

- Lần sau muội không được như vậy nữa. Có những thứ không được thì cũng đừng quá cố chấp mà giành lấy. Cầm lên được thì buông bỏ được, đi lên được thì đi xuống được. Muội có hiểu không??

- Nhưng…??

Vũ Thủy Yên đang muốn nói nhưng lại không nói ra lời. Vô Danh mỉm cười:

- Lần này có thể thất bại, nhưng lần sau thì chưa chắc đã như vậy. Thực lực của muội không đủ, vậy cũng không nên quá mạo hiểm. Đợi về sau tu vi của muội tăng lên vậy thì kiếm đạo cũng tự nhiên sẽ lên theo, đôi khi không phải cứ cố gắng là muội có thể đạt được mục tiêu mình muốn, nó cũng cần phải hòa hợp với một vài yếu tố khác nữa.

- Muội hiểu rồi.

Vũ Thủy Yên gật đầu nói. Vô Danh sau khi đi ra ngoài thì lập tức bố trí một loạt các trận pháp sau đó hắn mới bảo Vũ Thủy Yên đi vào bên trong. Còn hắn, hắn lại nhìn về phía bậc thang thứ tám mươi:

- Ta đã đi lên rồi là không muốn xuống….

Mọi người đi qua hãy để lại một like ủng hộ tác với nha