Đứa Nào Dám Ngược Tiểu Thụ Của Ta?!

Chương 6: Thùy ngược liễu ngã đích tiểu thụ chi tương ước độ giả thiên




[‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta?!’ Chương ‘Kỳ nghỉ đôi’]

Đứng trên bãi biển của Mã Nhĩ đại phu, nhìn đại dương mênh mông những con sóng óng ánh vỗ lên bờ cát trắng tinh mịn, thật khiến cho người ta không thể không kích động muốn gào lên thật to.

“NGHỈ HÈ THẬT LÀ SƯỚNG! TA YÊU NHẤT MÙA HÈ!” Cao Chinh ta, chính là một đứa cứ hễ muốn gào thét thì ta đây cứ gào thét.

“Chinh Chinh, chờ ta một chút.” Lão ca xinh đẹp động lòng người của ta đang ôm cái phao trong suốt màu mè chạy đến, mặt cười toe toét theo sau phía sau ta.

Không sai! Kỳ nghỉ hè này, ta cùng Tiêu Vân hẹn người cực kỳ thương lão ca của ta là Mã Nhị đại phu đi nghỉ, thả lỏng tinh thần uể oải của cả một năm học căng thẳng, tiện thể dướng sức chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.

Thấy lão ca ôm cái phao siêu ấu trĩ kia, ta không thể không thừa nhận, mặc dù ca ca ta tên là Cao Minh, nhưng ổng thực sự một tý tỵ tỳ ty cũng không có cao minh, thậm chí bệnh hay quên của ổng thực khiến người khác cực độ hoài nghi lẽ nào đó là triệu chứng lão hóa của tuổi già?

“Ca, ngươi như thế nào có thể dùng cái loại phao cứu sinh này a?”

Mỹ nhân ủy khuất cúi đầu, dùng sức hấp hấp cái mũi, “Ta vốn muốn thuê cái phao hình con vịt kia cơ, cái loại mà cho được cả hai chân vào quẫy quẫy ý, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?!”

“Ông chủ nói… Cái cuối cùng bị người ta thuê mất rồi!”

“Là thế sao? Ha ha… Cái này a, chuyện nhỏ ý mà, không cần để ý ha.”

Tiêu Vân tức giận trừng mắt liếc ta, cố gắng đi cách xa ta ra một ít. Từ Nhã Phong thì che ô che nắng, đi theo sau lão ca ta, thay ổng ngăn cản tia tử ngoại mãnh liệt, bào vệ da thịt non nớt mịn màng của ổng.

“Ca, ngươi có phải vẫn còn dùng kem chống nắng OLAY không?”

“Không có đâu, người ta gần đây bắt đầu dùng SK2 rồi.”

Ta gật đầu, nhìn Từ Nhã Phong đang liều mạng trát một đống kem lên người lão ca, trong lòng cảm thấy thập phần may mắn vì lúc đầu ta là được lão mẹ ta bồi dướng ra, chứ chẳng may không cẩn thận giống như lão ca ta rơi vào tay của lão tỷ biến thái kia, nhất định là chết không kịp ngáp rồi.

Vứt dép lê lại dẫm thẳng chân trần lên bờ cát nóng, hơi nóng truyền thẳng từ lòng bàn chân lên bụng dưới, đỉnh đầu, kết quả là ta nhất thời ‘↑’. [R: thỉnh mọi ngừi tự hỉu =///=|||]

“Tiêu vân, đến đến đến, xuống bơi a!”

“Làm gì? Không tự bơi được hả?”

Di? Sao cái mặt Tiêu Vân trông như vũ trang hạng nặng thế kia? CHẳng lẽ ta không cẩn thận để lộ ngụy trang?

“Một mình ta không cẩn thận mà bơi tới chỗ sâu quá, bị chìm thì làm sao bây giờ? Ngươi đến lúc đó không kịp cứu ta, sẽ biến thành quả phu á! Đến đi, cùng nhau bơi cũng có sao đâu. Không lẽ ngươi là vịt cạn? Không sao, ta có thể cho ngươi mượn phao này.”

“Ai thèm dùng phao của ngươi! Mất mặt!” Vừa nói, Tiêu vân vừa từ trên bờ đi xuống nước.

Hắc hắc! Trước lừa xuống nước đã, sau đó tìm một chỗ không có ai… Kể cả hắn không nghe lời, ở dưới nước cũng không thể nào làm khó dễ được ta. Muh ha ha, ta quả thực quá thông minh!

Thấy Từ Nhã Phong hé cái mặt phị ra, ta đoán hắn cũng hứng ‘↑’ hừng hực rồi ý, ta nhường giúp hắn một lần vậy!

“Ca, đứng ở chỗ kia ấm lắm, xuống nước chơi đi!” Vừa nói ta vừa vốc nước, hắt về phía lão ca.

Đột nhiên bị hắt nước vào người, Cao Minh giống như tỉnh hẳn.

“A, sao trên người ta cũng ướt rồi?”

“Đó là vì ngươi mới bơi qua vịnh.”

“Thật á, nguyên lai đã bơi qua rồi, bảo sao ta lại thấy mệt như vậy! Chúng ta đến dưới bóng cây nghỉ ngơi một chút đi.”Nói xong, lão ca liền cùng tên người yêu mặt mày hớn hở đi về phía ghế nằm dưới tán cây. Từ Nhã Phong còn không quên quay sang xùy xùy [xua đuổi] cả đám xung quanh.

Lúc đó ta mới có chút rõ ràng, thì ra Từ Nhã Phong là không muốn người khác được tham quan miễn phí thân thể của lão ca ta. Lão ca ta không hiểu chuyện lại bị hắn lừa, thật buồn muốn khóc đi! Cho lão ca đáng thương của ta 3 giây mặc niệm

“Cao Chinh, còn rề rà ở đấy làm gì nữa? Dám quăng ta một mình ở đây à!”

Ta nhìn lại, Tiêu Vân đang cau mày cầm lưới bóng nổi ngăn khu an toàn, hơn nữa còn có mấy cô thân hình nóng bỏng đang lượn lờ ngày càng sát hắn.

Này này ô hay nhỉ! Chính chủ còn ở đây, ai cho mấy vai phụ các ngươi lượn vào làm bóng đèn hở? Tiêu Vân, ta đến đây!

Buổi sáng bơi 40 phút, rồi lại phơi nắng đến muốn lột da luôn. Giống như con cá khô bò lổm ngổm trên bờ, thấy cái mặt Từ Nhã Phong đầy quân phong đắc ý, rõ là lão ca ta lại để hắn ăn được ít nhiều đồ ngon rồi. Đúng là một tên nam nhân XX! Cái gì? Ngươi nói ta ganh tỵ? Không cho nói! Đứa nào nói nữa ta liền… Ta liền, liền… chịu thôi.

Lớn lên đẹp trai cũng thật là phiền phức, đi đến đâu cũng làm mắt mọi người tranh nhau ngó. Lại nói ta vừa mới cùng Tiêu Vân đi tới một góc rất ít người, ngay cả hai cái tay nhỏ còn chưa kịp sờ sờ, lập tức đã có người mò đến rồi. Đuổi rồi lại tới, tới rồi lại đuổi, lặp đi lặp lại, cuối cùng không cần biết là ai còn chưa nhìn rõ mặt ta đã phóng sát khí!

Khó chịu nhìn cái bộ dáng Từ Nhã Phong, giống như vừa chiếm được một đống tiện nghi. Cho nên đến trưa bọn ta liền tách ra hành động, ta cùng Tiêu Vân lặn xuống nước, chơi đùa bơi lượn một chút, rất nhanh màn đêm liền buông xuống. Ngồi ở phòng ăn ngoài trời của khác sạn ven biển, một bên ăn hải sản, một bên nghe sóng biển rì rào, một bên cảm thụ gió biển ẩm ướt, quả thực tự tại giống như thần tiên.

Ăn được một nửa, Tiêu Vân đột nhiên rời chỗ ngồi, nghiêng bàn, chạy ra bờ cát. Tà dương che phủ biển rộng, vỏ sò trắng ban ngày bị sóng xô lên bờ, lúc này cũng biến thành màu tím nhàn nhạt.

“Sao lại đột nhiên chạy đi?” Ta đứng ở phía sau Tiêu Vân, hỏi.

Hắn không nói lời nào, mà là mở rộng hai cánh tay, làm gió thổi căng quần áo hắn. Trong mơ hồ, ta dường như ngửi thấy được tóc hắn nhuốm đầy hơi thở của hải dương, cơ hồ làm ta mê say.

“Ta có chút không tin, cuộc sống hạnh phúc như vậy chung quy lại giống như một giấc mơ huyền ảo.”

Qua hồi lâu, Tiêu Vân mở miệng nói thế. Ta đứng sau lưng hắn, không thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này, có lẽ ưu thương, có lẽ thỏa mãn. Ta không biết.

“Vân, cuộc sống này vốn là thuộc về ngươi. Còn ngươi thuộc về ta.”

“Làm cái gì mà ăn nói mắc ói như vậy, ngươi chịu được a!”

Ta biết Tiêu vân mặc dù ngoài miệng nói là vậy, nhưng trong lòng cao hứng cực kỳ. Mỗi khi ta nói an ủi hắn, hắn chung quy đều khó nén được vui vẻ.

Trời đêm có chút đậm thêm, mấy ngôi sao sớm đã hiện lên.

Ta từ phía sau ôm lấy Tiêu Vân, cằm gối lên vai hắn, động tác này đối với ta mà nói đã có chút hao sức. Không hiểu gần đây tên này ăn cái gì, cả người vậy mà tự nhiên dài ra.

“Tiêu Vân, ngươi xem chúng ta giống đang chụp ảnh ‘Titanic phiên bản nam nam’ không?”

“Ngớ ngẩn! Đó là bi kịch. Ta lúc này cảm thấy, chúng ta…”

“Oa Vân Vân cùng Chinh Chinh đang chơi trò cướp biển Caribbean nha! Nhã Phong, chúng ta cũng đến chơi có được hay không?”

Nếu không phải đột nhiên bị phá vỡ thời khắc tốt đẹp như vầy, ta thật muốn xông lên hỏi một thanh niên trẻ tuổi như hoa thế này chỗ nào mà giống cướp biển chứ hở!!

Kéo rèm cửa sổ, ngăn biển đêm sóng trảo dữ dội ra ngoài tầm mắt. Tiêu Vân đã ngủ thiếp đi, ta mới có thể thơm trộm hắn một cái. Hắn thực sự đẹp cực kỳ, trên môi vẫn còn lưu lại vị nước biển, đẹp tuyệt còn có pha chút hơi đắng đắng, này đại khái chính là tình yêu của chúng ta. Tình yêu a! Tình yêu… Bất quá bây giờ không phải lúc để mà rảnh làm người lương thiện bùi ngùi xúc động.

Lúc này, quan trọng nhất là….

“Lão mẹ, ăn cái gì để mau cao lớn bây giờ?”

… ….

Lão mẹ phán: tự cầu phúc đi!

——————–

R: từ giai đoạn Giáng Sinh (chương trước) mà nhảy ngay sang nghỉ hè được… ồ men mà ta like đôi ca ca Cao Minh dễ sợ =)))))