Đứa Ngốc Mới Yêu Ngươi

Chương 4




Giờ Tuất, Lý Mộ Tỉnh đúng giờ đến Hoàng Thành, Từ công công đã đứng chờ ở cửa thành từ lâu.

“Nô tài tham kiến Vương gia, hoàng thượng đang ở đình Trầm Hương cung Hưng Khánh chờ Vương gia.”

“Hoàng thượng không ở bên trong hoàng thành?!” Hắn kinh ngạc, thật là một tên thích tìm phiền toái!

“Không có, hoàng thượng ở cung Hưng Khánh.”

Lý Mộ Tỉnh thở dài, “Đến cung Hưng Khánh.” Hắn phân phó Tiêu Quân Đình đang làm xa phu tạm thời. Một lần nữa ngồi trên xe ngựa.

Nửa khắc sau, xe ngựa đi vào cung Hưng Khánh, Lý Mộ Tỉnh nhảy xuống xe ngựa xong nói với hai hộ vệ: “Các ngươi đợi ở đây, tự ta đi vào.”

“Chủ tử. . . . . .” Tiêu Quân Hạo không đồng ý.

“Hoàng thượng ở chỗ này, thị vệ còn thiếu được sao? Trừ phi các ngươi lo lắng hoàng thượng chém ta.” Lý Mộ Tỉnh cười khẽ trêu chọc.

“Chủ tử, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, huynh đệ chúng tôi thân là cận vệ chủ tử ngài, thì không thể rời chủ tử.”

“Đủ, Quân Hạo, ta muốn các ngươi đợi ở đây, là mệnh lệnh.”

“Xin thứ cho thuộc hạ không thể tòng mệnh.” Huynh đệ Tiêu thị đồng thời quỳ một chân trên đất thỉnh cầu.

“Các ngươi thật là. . . . . .”

“Chậc! Hộ vệ trung thành và tận tâm thật tốt, trẫm thật hâm mộ ngươi!” Long Tuyên Ký rất xa đã nghe thấy tiếng xe ngựa, vì thế đã sớm đến cửa cung Hưng Khánh, ngồi trên đầu nhánh cây xem diễn.

Lý Mộ Tỉnh cả kinh, lập tức xoay người quỳ xuống.

“Thần khấu kiến hoàng thượng.”

“Nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Huynh đệ Tiêu thị cùng với thị vệ đứng canh tất cả đều quỳ xuống.

Long Tuyên Ký không kiên nhẫn nhíu mi.

“Xem ra các ngươi cũng coi trẫm là đại họa trong tai họa, phải không?”

“Nô tài không dám!”

“Không dám? Mỗi lần nhìn thấy trẫm, thì nói một lần, còn có cái gì không dám?” Tâm tình của hắn không thế nào tốt được.

“Hoàng thượng, cũng đừng ép buộc các nô tài.” Lý Mộ Tỉnh mỉm cười, dẫn đầu đứng dậy.

“Trẫm ép buộc bọn họ lúc nào, tục ngữ nói: “Tai họa lưu lại ngàn năm” Vậy bọn họ mỗi lần thấy trẫm, liền hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, không phải ở trong tối ví trẫm là đại họa trong tai họa, bằng không làm sao có thể lưu lại vạn năm?”

“Hoàng thượng muốn làm người tốt sao?” Người tốt bình thường sống không lâu! Huống chi, một “người tốt” không thích hợp làm vua của một nước.

“Hoàng đệ hi vọng trẫm làm người tốt sao?” Long Tuyên Ký hỏi lại.

Lý Mộ Tỉnh lại cười, câu hỏi hoàng đệ này làm hắn phải đề phòng.

“Thần hi vọng hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Nếu nói không hợp lẽ…, phiền toái sẽ là hắn.

“Phun! Biết ngươi cũng chỉ như vậy.” Long Tuyên Ký hơi ảo não, thả người nhảy xuống cây, xoay người rời đi. “Vào đi, bọn họ cũng cùng vào, trẫm cũng không muốn cung Hưng Khánh có người tự vận.” Huynh đệ Tiêu thị thoạt nhìn giống như người sẽ vì không bảo vệ chủ tử được mà tự vận tạ tội.

“Hoàng thượng!” Lý Mộ Tỉnh gọi lại cước bộ của hắn.”Có thể cho bọn họ bình thân chứ?” Trước của cung Hưng Khánh thị vệ xung quanh tất cả đều còn quỳ phát run!

“Thật là, tự mình đứng lên cũng không được!” Long Tuyên Ký cảm thấy những người này thật sự rất phiền.”Hãy bình thân!”

“Tạ hoàng thượng. . . . . .”

“Đừng vạn tuế nữa!” Hắn lập tức quát lên để tránh khỏi một chuỗi vạn tuế dài ngoằng.”Hoàng đệ, đi thôi! Trẫm có việc muốn trao đổi với ngươi, đến đình Trầm Hương.” Hắn dẫn đầu đi đến đình Trầm Hương, Lý Mộ Tỉnh đuổi theo ở phía sau.

Đình Trầm Hương ở phía đông bắc Long trì, ở trên gò đất, đình Trầm Hương được dựng bên trên. Đình dùng gỗ trầm hương làm chính, chung quanh trồng hoa mẫu đơn đỏ, tím, hồng hay chỉ đơn thuần là màu trắng.

“Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan

Thường đắc quân vương đới tiếu khan

Giải thích xuân phong vô hạn hận

Trầm Hương đình bắc ỷ lan can.”

Lý Mộ Tỉnh vừa đến đình Trầm Hương, liền nhẹ giọng ngâm, thản nhiên mỉm cười.”Chỉ tiếc, danh hoa đã tàn héo, lại không thấy mỹ nhân khuynh quốc làm bạn, hay là đây là nguyên nhân khiến quân vương nhíu mi trầm ngâm?”

Long Tuyên Ký dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn chiếu đến ánh trăng, thật lâu sau, khóe môi nhẽ nhếch.

“Ngươi muốn biết nguyên nhân trẫm nhíu mày sao?”

Lý Mộ Tỉnh đi vào bên trong đình, “Vì hoàng thượng phân ưu giải nhọc, là chức trách của thần.”

“Tốt lắm, trẫm chính là muốn nghe những lời này.” Ha ha! So với ái khanh Văn Nhân trốn đi kia,Thuận thân vương hắn tương đối dễ lừa hơn.

Lý Mộ Tỉnh hơi nhướng mày, bất động thanh sắc, chậm rãi đợi Long Tuyên Ký nói tiếp.

“Ngươi chắc hẳn biết chuyện quốc cữu vài ngày trước làm phản.”

“Hoàng thượng xử lý thích đáng, vì tôn nghiêm hoàng thất, việc này cũng không quá mức lộ liễu, thần cũng chỉ là có nghe chút chút, không biết hoàng thượng nhắc tới việc này có dụng ý gì?”

“Nếu trẫm nói cho ngươi biết, trẫm muốn tha cho hắn một mạng, hoàng đệ nghĩ có thể không?”

“Thần nghĩ, thả hổ về rừng, là việc không khôn ngoan, lưu lại hậu hoạn, hoàng thượng không nên làm loại chuyện ngu xuẩn này mới đúng.”

“Trẫm không có làm, dù vậy Thiệu Quốc Đống đã không còn ở đại lao là sự thật. Trẫm hoài nghi, là Mẫn quý phi thu mua được tay chân, mang Thiệu Quốc Đống ra khỏi Hoàng Thành.”

“Loại sự tình này chỉ cần hoàng thượng thẩm vấn, hẳn là rất nhanh có thể điều tra rõ chân tướng.”

“Trẫm hỏi qua rồi, nhưng Mẫn quý phi kiên quyết phủ nhận, cũng bởi vì quá mức kích động ngất một lần, ngự y nói, Mẫn quý phi đang có mang, chẳng qua thân mình không quá ổn định, cảm xúc tốt nhất không cần bị kích thích thêm, nếu không thai nhi khó bảo toàn.” Khóe miệng hắn có chút chế giễu trào phúng, không giống như đang cao hứng.

Lý Mộ Tỉnh như có suy nghĩ gì nhìn hắn, cuối cùng quyết định hỏi thêm một vài điều.

“Thật là, bởi vậy mẫu bằng tử quý, vì long chủng, hoàng thượng cũng không thể trị Mẫn quý phi tội liên đới.”

“Đúng vậy.” Long Tuyên Ký liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên thay đổi đề tài.”Hoàng đệ, nhận được hộp gấm trẫm giao cho ngươi chứ!”

“Đúng vậy, Từ công công đã giao cho thần.”

“Ngươi đại khái còn không biết bên trong là vật gì phải không?”

“Còn không biết được.” Khóa lại cũng không đưa chìa khóa, trừ phi làm vỡ hộp gấm, nếu không ai biết bên trong chứa cái gì?

“Muốn biết sao?”

“Hoàng thượng nếu muốn nói, thần nguyện ý nghe.” Hắn cũng không vòng vo.

Long Tuyên Ký nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, xem ra Thuận thân vương của hắn cũng không phải dễ trêu như đã nghĩ.

“Bên trong, là ngọc tỷ.” Hắn nói nhỏ bên tai Lý Mộ Tỉnh.

“Cái gì?!” Lý Mộ Tỉnh khiếp sợ, trợn to mắt nhìn hắn, không dám tin.

“Là ngọc tỷ, hoàng đệ, ngươi không có nghe sai.”

“Quân Hạo, lập tức hồi phủ đem hộp gấm mang tới!” Lý Mộ Tỉnh lập tức cao giọng ra lệnh.

“Vâng . . . . .” Tiêu Quân Hạo mới lên tiếng trả lời, liền bị đánh gãy.

“Không cần.” Long Tuyên Ký ngăn cản hắn rời đi.

“Hoàng thượng làm sao có thể tùy tiện giao cho thần ngọc tỷ?!”

“Đây là nguyên nhân trẫm triệu kiến ngươi tối nay, Mục Tỉnh, chìa khóa hộp gấm kia. . . . . . Đã đánh mất.”

“Đã đánh mất?!” Lý Mộ Tỉnh kinh ngạc, chẳng lẽ đêm nay triệu kiến, là muốn hắn. . . . . .

“Mục Tỉnh, trẫm có một chuyện nữa muốn ủy thác, ngươi có bằng lòng giúp trẫm một việc hay không?”

Đáy lòng Lý Mộ Tỉnh cười khổ, hỏi thật sự khách khí, nhưng ai dám cự tuyệt đây?

“Hoàng thượng mời nói, thần sẽ cố hết sức.”

“Trẫm hi vọng ngươi giúp trẫm tìm chìa khóa.”

Thật sao bị hắn đoán trúng! Ai ——

“Chìa khóa kia mất ở đâu?”

“Trẫm hoài nghi, chìa khóa bị Mẫn quý phi trộm, giao cho Thiệu Quốc Đống mang đi.”

“Cho nên hoàng thượng muốn thần tìm Quốc Đống, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Hiện nay có tin tức gì về Quốc Đống không? Hoàng thượng hẳn là có phái mật thám điều tra nghe ngóng?”

“Tin tức chính xác hay không còn không thể định, dù vậy Thiệu Quốc Đống hình như đi về phía Nam. Hoàng đệ, chuyện này nhất định phải bí mật tiến hành, nếu để phần tử có dã tâm khác biết được trẫm không lấy ngọc tỷ ra được, có thể gây phiền toái lớn.”

“Hoàng thượng có thể cạy mở hộp gấm. . . . . .”

“Hộp gấm kia được chế tạo từ ngọc thạch siêu cường đặc biệt xuất xứ từ núi Thiên Sơn, ngoại lực không thể phá hư, chiếc chìa khóa thì do cao thủ làm khóa danh xưng “đôi tay đệ nhất thiên hạ” dùng hết trí lực thiết kế công phu, không thể cạy ra được.”

Khó trách không tìm chìa khóa thì không được! Lý Mộ Tỉnh hoài nghi, Thiệu quốc cữu kia khẳng định cũng biết, mới có thể chỉ lấy chìa khóa đi.

“Hoàng thượng, có thể đưa thần bản vẽ thiết kế chìa khóa cho thần hay không?”

“Nói cũng đúng, ngày mai ta sẽ ra lệnh sư phó vẽ bản thiết kế, sau khi vẽ xong lại đưa đi cho ngươi.” Long Tuyên Ký chân thành nói: “Mục Tỉnh, ngươi phải biết chuyện này có thể sẽ có phiêu lưu, dù như vậy, ngươi hoàn toàn nguyện ý giúp trẫm chứ?”

Có thể nói không sao? Trong lòng Lý Mộ Tỉnh bất đắc dĩ thở dài.

“Vì hoàng thượng không màng sống chết thề không chối từ.”

“Vậy chuyện này giao cho ngươi xử lý, chậm nhất là trước ngày mừng năm mới phải tìm được chìa khóa, bởi vì nghi thức tế thiên đầu tháng giêng, phải có ngọc tỷ bên mình.” Nói chính xác hơn, hắn còn thời gian gần bảy tháng.

“Thần tuân chỉ.”

Kiều phủ, nằm ở phía Tây nhìn về hướng Đông, bước vào cửa, vô số đường nhỏ quanh co vắng vẻ, tùng sam dầy đặc, bóng râm che phủ, vì trồng đầy mai, hạnh, lê, dẻ.Khe suối nhỏ nằm bên phải, cách khe suối trúc trồng gần trăm cây, bao quanh như hàng rào; lại còn có, ngô đồng san sát nhau thẳng tắp dọc lối đi, đi vào con đường nhỏ hẹp kế tiếp, xuyên qua cây liễu trên gò đất, cành liễu rũ xuống chiếc cầu nhỏ nối qua một cánh cửa, trên cửa khảm “Đạm yên sơ vũ”, đây là sân viện của Kiều Thủ Ngân.

Dòng suối nhỏ xung quanh lầu các của “Đạm yên sơ vũ”, từ hành lang, phòng ốc, tạo nên một tiểu viện độc lập, thư phòng nằm dưới lầu, trên lầu là khuê phòng và nơi ngắm cảnh của Kiều Thủ Ngân.

Dù vậy, ở trong lầu các, bởi vì thiết kế cửa sổ cả bốn phía, cho nên cứ việc an tâm giữa trời hè nóng bức, cũng không thấy sợ mặt trời chói lọi, gió mát thổi vào, ở lại không đi, thật là mát mẻ.

Hiếm có được một ngày, Kiều Thủ Ngân ban ngày ban mặt mà lại ở trong phòng, cùng Mẫn nhi hai người tìm kiếm xung quanh lầu các, không biết đang tìm thứ gì.

“Quên đi, Mẫn nhi, đừng tìm, có lẽ rớt ở nơi khác rồi!” Kiều Thủ Ngân một thân mồ hôi nhễ nhại, bỏ cuộc.

“Nhưng tiểu thư, cây trâm kia người không phải rất thích sao?”

“Dù ta thích nhưng vẫn còn không đến mức quá chấp nhất, dù gì cũng chỉ tốn một lượng bạc để mua, ta chỉ là thích hình dáng tao nhã đặc biệt của nó thôi.” Cây trâm, là nàng mua được ở một cửa hàng lỗi thời lúc trước, lão nhân gia bán nó còn nói rằng, nói đó là một cây trâm bạc cực kì đặc biệt.

Đặc biệt hay không nàng cũng không thèm để ý, cũng không tin tưởng, nếu thật như thế, sao có thể chỉ có một hai lượng bạc đã bán rồi? Nhưng nàng thích hình dáng tao nhã của nó, cho nên mua nó làm trâm gài tóc thường dùng. Dù vậy, nay mất thì cũng đã mất, nàng cũng sẽ không quá mức bận tâm, tìm nó đến trưa, đã là đãi ngộ quá mức rồi.

“Kia. . . . . . Thật sự không tìm sao? Có lẽ rớt trong vườn hoa cũng không chừng. . . . . .”

“Cũng có có thể là không cẩn thận rơi ở bên ngoài, xem ra có thể phải đảo lộn hết Trường An lên để tìm.” Kiều Thủ Ngân trêu chọc.

“Vậy cũng là một vấn đề khó khăn.” Mẫn nhi nhíu mi buồn rầu.

“Mẫn nhi ngốc này, muội còn tưởng ta nói thật sao?!” Nha đầu kia, chân chất ngay thẳng, nếu không phải nàng giữ lại hầu hạ bên người, khẳng định rằng các gia nhân khác trong phủ sẽ vùi dập không thương tiếc.

“Thật sự không tìm?” Nàng ta cười ngây ngô.

“Không tìm.” Kiều Thủ Ngân quyết định.”Mẫn nhi, giúp ta chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.” Nàng cũng không thể một thân dinh dính xuất môn.

“Dạ, tiểu thư.” Mẫn nhi lĩnh mệnh rời đi.

Kiều Thủ Ngân thừa dịp đang rảnh rỗi, ngồi vào trước bàn đọc sách, mở quyển sách đã được làm dấu trang ra.

Buổi sáng gác lại sinh ý, buổi chiều cần phải làm gấp đôi.

Sau đó, Mẫn nhi nhẹ giọng gọi, “Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong.”

Kiều Thủ Ngân ngẩng lên, gật đầu, đứng dậy lên lầu.

“Đúng rồi, tiểu thư, đầu tháng ba Mẫn nhi về nhà một chuyến, muốn xin phép tiểu thư trước.” Mẫn nhi một bên giúp nàng cởi áo nới dây lưng, một bên nhắc tới.

“Đầu tháng ba, chính là ngày kia, lại đến ngày giỗ cha muội.” Kiều Thủ Ngân ngồi vào dục dũng (bồn tắm), thoải mái nhắm mắt lại thở ra.”Trước khi về nhà đến trướng phòng lãnh mười lượng bạc, lấy về cho nương muội trợ cấp chi phí trong nhà.”

“Không cần, tiểu thư, tiền lương mỗi tháng người cho Mẫn nhi, Mẫn nhi đều có sai người mang về, trong nhà đã không lo đói bụng nữa rồi.” Nàng ta vội vàng khéo léo từ chối, tiền lương tiểu thư trả, đã là gấp đôi những nhà khác.

“Mùa đông nhanh đến rồi, cho nương và đệ muội của muội may vài bộ quần áo mùa đông, còn có, đứa muội lớn của muội không phải dự tính sang năm thi khoa cử sao,dự trữ càng nhiều bạc, dự phòng vạn nhất, hiểu không?”

“Cám ơn tiểu thư.” Mẫn nhi cảm kích vạn phần.

“Nếu cảm tạ ta, vậy thì xin dùng lực nhẹ chút, không cần như muốn bóc một lớp da của ta, sẽ rất đau.” Kiều Thủ Ngân cười nhẹ.

“A! Xin lỗi, tiểu thư, Mẫn nhi không phải cố ý.” Mẫn nhi cả kinh, vội vàng dùng lực nhẹ lại, nàng ta chỉ là quá kích động một chút.

“Ừm, tốt hơn nhiều.”

“A a! Đúng rồi, tiểu thư, lúc Mẫn nhi chuẩn bị nước tắm cho người đụng phải Nhị thiếu gia.” Nghĩ đến ánh mắt kia của Nhị thiếu gia, nàng ta mặc dù biết kia đại biểu cái gì, nhưng vẫn Nhịn không được cảm thấy bất an trong lòng.

Kiều Thủ Ngân lúc đầu nhắm mắt chậm rãi mở ra, đáy mắt có chứa ánh sáng lạnh.

“Nhị thiếu gia có làm gì hay không?” Nhị ca kia của nàng, mơ ước tư sắc Mẫn nhi đã lâu, nếu không ngại sự tồn tại của nàng, Mẫn nhi sớm đã bị ăn sống nuốt tươi.

“Làm gì thì không có, dù vậy lại nói một câu nghe không hiểu gì.”

“Nói nghe một chút đi!” Xem ra Nhị ca coi như thức thời, có nghe vào tai cảnh báo của nàng.

“Nhị thiếu gia nói, không lâu nữa, Mẫn nhi sẽ không có núi dựa vào nữa, đến lúc đó Mẫn nhi chính là của hắn. Tiểu thư, Nhị thiếu gia có ý gì? Mẫn nhi không hiểu nha.”

Đôi mắt Kiều Thủ Ngân híp lại, nàng biết,núi dựa của Mẫn nhi chính là nàng, Nhị ca sở dĩ nói như vậy, là vì nàng đáp ứng hôn sự với thuyền vận Ân thị!

“Muội yên tâm, hắn chỉ đang nằm mơ thôi.” Nàng mỉm cười. Không nghĩ tới hôn sự của nàng còn chưa cử hành, đã có người bắt đầu không an phận. Chẳng qua. . . . . . Nàng đột nhiên nhíu mi, cho dù là bởi vì hôn sự, núi dựa của Mẫn nhi cũng sẽ không biến mất! Trừ phi. . . . . . Nàng đã chết!

Chẳng lẽ bọn họ tính. . . . . . Giết nàng rồi chiếm đoạt?

Bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ?

Từ từ nhắm hai mắt, suy nghĩ của nàng dần dần mờ mịt, làn nước ấm áp làm gân cốt toản thân đều thư giãn, chậm rãi ngủ mất.

“Tiểu thư, nước lạnh rồi, người muốn đứng dậy không?” Một khoảng thời gian sau, Mẫn nhi mới cất giọng, nhưng không được câu trả lời. Nghi hoặc lại gọi thêm lần nữa, mới phát hiện Kiều Thủ Ngân đã ngủ .”Nguy rồi!”

Ai thán một tiếng, Mẫn nhi nhăn mặt nhưng miệng lại mỉm cười, đừng nhìn tiểu thư nhà nàng bình thường khôn khéo có thực lực, hoàn mỹ vô khuyết, ôn hòa kiên nghị, chỉ cần tiểu thư ngủ, sẽ rất khó tỉnh lại, mà thật vất vả tỉnh lại rồi, khoảng nửa canh giờ tính tình sẽ rất kém, sau mới có thể khôi phục bình thường, mà khi tiểu thư đang ngủ ngon mà bị đánh thức, nếu ngủ không đủ giấc…, thời gian này đại khái sẽ kéo dài đến một canh giờ hơn.

Muốn kêu sao? Nàng có chút sợ tiểu thư vừa tỉnh ngủ nha. . . . . .

Cũng không kêu lại không được, cuối cùng Mẫn nhi chỉ có kiên trì, kêu.

Gương mặt Kiều Thủ Ngân lạnh lùng, bước ra “Đạm yên sơ vũ”, rất xa đã nhìn thấy ba vị di nương không biết đã chờ bao lâu, muốn “ tình cờ gặp gỡ” nàng.

“Tiểu thư. . . . . .” Mẫn nhi lôi kéo tay áo của nàng, nàng rất sợ ba vị di nương này, trong khoảng thời gian ngắn đã quên hiện tại tiểu thư cũng rất dọa người.

“Đừng nói bên tai ta những lời sợ hãi rụt rè!” Kiều Thủ Ngân lạnh giọng quát nhẹ.

“Xin lỗi.” Nàng ta le lưỡi, ngoan ngoãn, im lặng tránh phía sau nàng.”Không biết ba vị phu nhân lúc này muốn gây phiền toái gì đây.” Nàng nói thầm.

“Hừ! Đợi lát nữa sẽ biết.” Nhìn ba vị di nương đi về phía nàng, khuôn mặt lạnh băng của Kiều Thủ Ngân hiện lên một chút cười lạnh.

“Hừm! Ngày hôm nay là thế nào? Tiểu thư Kiều gia nhà chúng ta lại có thể rãnh rỗi ở nhà? Như thế nào, muốn Kiều gia chúng ta suy sụp sao?” Nhị di nương Trần Ngọc Nương dùng giọng điệu the thé nói.

Kiều Thủ Ngân cười trào phúng.

“Nếu ước Kiều gia suy sụp sớm như vậy, ta đây sẽ như mong muốn cảu các người, cho nên từ tháng này trở đi, tiền tiêu vặt các phòng hủy bỏ toàn bộ! Người nào bất mãn thì tìm cha nói —— nếu không sợ bị cha đuổi ra Kiều gia ngay lập tức.” Cười lạnh nhìn ba người sắc mặt đại biến. Gây phiền toái cho nàng? Hừ, ngu xuẩn! Cũng không nhìn một chút là ai cho các người ăn ở!

“Ai a! Nói vậy cũng nói được sao?” Tam phòng Vân Cơ cao giọng nói, “Nói đến tiền tiêu vặt, ai! So với lúc trước, một ít tiền tiêu vặt quả thực là không đáng kể, hại ta cũng không dám ra phố, chỉ sợ mất mặt!” Bà ta cố ý hắng giọng than thở.

Kiều Thủ Ngân lạnh lùng cười, “một chút” tiền tiêu vặt kia lại là chi phí hai, ba năm của một gia đình bình thường!

“Nếu Tam nương sợ mất mặt không dám ra đường, vậy thì quá tốt rồi, an phận thủ thường canh giữ ở trong nhà, miễn cho đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, thuận tiện trông nom tốt Nhị ca và Nhị tỷ, đừng để Nhị ca luôn giở trò đồi bại với tỳ nữ trong nhà, cũng không cần để Nhị tỷ động một chút là lấy roi xử phạt hạ nhân!”

“Hừm —— còn không phải do tiện nhân này muốn bay lên đầu cành, mới quyến rũ Nhị ca ngươi, làm sao có thể trách Nhị ca ngươi được? Hơn nữa hạ nhân phạm sai lầm, xử phạt một chút là chuyện đương nhiên, ai kêu bọn họ không thông minh một chút, trách ai được!” Sắc mặt Phí Vân Cơ khó chịu.

“Bay lên đầu cành? Tam nương thật thích nói giỡn, một gốc cây mục nát, ngay cả quạ đen cũng không cũng chẳng muốn đậu, cũng không cần suy nghĩ tâm kế! Về phần xử phạt hạ nhân, bọn họ thật sự phạm sai lầm hay không cũng không phân rõ, nếu Tam nương không nghe khuyên bảo, ta sẽ lập tức rút người hầu của các người đi hết, để mấy người tự gánh vác lấy.”

“Kiều Thủ Ngân, ngươi không nên chèn ép hiếp người quá đáng!” Nàng ta giận dữ la ó.

“Tam nương xác định ta chèn ép là “con người” sao?” Căn bản không bằng cầm thú!

“Ta biết rồi, nhất định là tiện nhân phía sau ngươi, lại nói huyên thuyên trong lỗ tai ngươi, bịa đặt chuyện về Nhị ca ngươi, đúng hay không?!” Phí Vân Cơ giận dữ trừng mắt nhìn Mẫn nhi.

Mẫn nhi sợ tới mức núp phía sau Kiều Thủ Ngân, liều mình lắc đầu.

“Mẫn nhi không có. . . . . . Không có!”

“Tam nương, ta có ánh mắt biết tự nhìn, hay là Tam nương người mắt bị mù, nhìn không thấy sự thật? Chỉ trong năm nay, trong viện các người đã có ba tỳ nữ bị ép uống thuốc nạo thai, sau đó đuổi khỏi Kiều gia, loại sự tình này, Tam nương không thể không biết chứ?” Có một nhi tử chuyên phá hư cô nương nhà lành, thân là mẫu thân lại chuyên “che giấu dùm con”!

“Ta. . . . . . Cái loại tiện nhân không biết kiểm điểm đó, đương nhiên phải đuổi đi!”

“Dù hạ tiện thế nào, cũng không hạ tiện bằng mấy người!” Kiều Thủ Ngân không khách khí nói.”Ta cảnh cáo lần cuối, nếu lại để ta phát hiện Nhị ca hoặc Nhị tỷ không thu liễm hành vi bản thân, ta liền rút tất cả hạ nhân, các người tự giải quyết cho tốt!”

“Ngươi dựa vào cái gì nói với chúng ta như vậy, ngươi chỉ là vãn bối. . . . . .”

“Dựa vào chi phí ăn mặc của các người toàn bộ đều cho ta phân phát, điểm ấy có đủ hay không?!” Giọng nói giận dữ của Kiều Thủ Ngân chặn lời bà ta, lạnh như băng trừng mắt nhìn ba người đang hoảng sợ, cuối cùng, chuyển hướng Tứ phòng Hà Như Song.”Tứ nương còn người? Có lời gì muốn “răn dạy” Thủ Ngân?”

Nàng ta vội vàng lắc đầu, “Tứ nương chỉ cùng Nhị nương và Tam nương tản bộ, không có chuyện gì muốn nói.”

Kiều Thủ Ngân gật đầu.”Một khi đã như vậy, ta còn có việc phải làm, sẽ không bồi ba vị di nương nói chuyện phiếm. Mẫn nhi, chúng ta đi.” Lướt qua ba người, nàng cũng không quay đầu lại rời đi.

“Nha đầu kia, càng lúc càng không để chúng ta vào mắt rồi!” Trần Ngọc Nương cắn răng, giận dữ trừng mắt nhìn bóng lưng Kiều Thủ Ngân.

“Nó căn bản chưa bao giờ đem chúng ta để vào mắt!” Phí Vân Cơ thật sự nổi cáu.

“Nhưng Nhị tỷ, Tam tỷ, cho dù như thế, chúng ta còn có thể làm gì? Thủ Ngân nắm quyền, lão gia lại buông tay mặc kệ sống chết của chúng ta, tùy ý Thủ Ngân áp chế chúng ta. . . . . . Ai! Tiểu muội lo lắng, tương lai không xa, chúng ta có thể sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.” Hà Như Song sâu kín thở dài, bộ dáng vạn phần ủy khuất.

“Nó dám!”

“Tin ta, nó không có gì không dám.”

Trần Ngọc Nương và Phí Vân Cơ nhìn nhau, trong lòng cũng biết Hà Như Song nói không sai, nha đầu Kiều Thủ Ngân chết tiệt kia không có gì không dám!

“Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Nhị tỷ, Tam tỷ, tiểu muội nghĩ, vì tự bảo vệ mình, chúng ta đáp ứng đề nghị của “người kia”?” Hà Như Song thấp giọng nói nhỏ.

“Muội nói. . . . . . “người kia”?”

Nàng ta gật đầu.”Như thế nào? Các tỷ tỷ thấy sao?”

Hai người trầm ngâm, có chút do dự.

“Nếu sự việc đã bại lộ, kết cục chúng ta sẽ thảm hại hơn, huống chi nha đầu chết tiệt kia lại không nhất định sẽ làm như vậy.”

“Nhị tỷ, Tam tỷ, tiểu muội vì bất bình cho các tỷ tỷ! Rõ ràng sinh nhi tử cho lão gia, lại chỉ có thể lãnh một chút tiền tiêu vặt không đáng vào đâu mỗi tháng sống qua ngày, theo lý thuyết nhi tử vốn là hẳn là kế thừa gia nghiệp, dù thế nào đi nữa, cũng không nên đến phiên Thủ Ngân, chẳng lẽ trong lòng các tỷ cam nguyện sao? Lão gia bây giờ còn đang tại thế, Thủ Ngân đã cả gan làm loạn, không để các tỷ vào mắt, mới vừa rồi thậm chí tuyên bố muốn bỏ hết hạ nhân chúng ta, theo như thế thì, chẳng lẽ các tỷ còn cho rằng nó không chắc sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà sao?”

“Này. . . . . .” Trần Ngọc Nương do dự nhíu mi, bà đương nhiên không cam lòng, bà sinh trưởng tử, tất cả Kiều gia vốn nên toàn bộ. . . . . . Ít nhất cũng đại bộ phận thuộc về trưởng tử, nay có kết cục như thế này, bà làm sao cam tâm?! Nhưng. . . . . .”Thủ Ngân đã phải xuất giá rồi, chắc là

“Nhị tỷ, Thủ Ngân tuy rằng đồng ý hôn sự với Ân thị, nhưng lão gia nói, tất cả duy trì không thay đổi, tỷ phải biết là có ý gì chứ! Cho dù Thủ Ngân xuất giá rồi, lão gia vẫn muốn đem sự nghiệp giao cho nàng kế thừa!” Hà Như Song làm ra vẻ thương tiếc cho số phận tỷ muội bà.

“Ta không cam lòng!” Phí Vân Cơ càng nghĩ càng tức giận, hạ quyết định.”Nhị tỷ, còn tỷ? Nghĩ cho tương lai, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết!”

“Đúng vậy! Nhị tỷ, không thể do dự nữa, tỷ nên vì Thủ Chí bảo vệ những gì thuộc về nó.”

“. . . . . . Được rồi! Tứ muội, vậy nhờ muội liên lạc với người kia.”